Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Cơ thể mềm mại của cô gái gần như dán lên phần thân trên của anh, ngăn cách giữa hai người họ chỉ là chiếc váy mỏng manh trên người cô, bọn họ thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau luôn.

Một bàn tay của cô đặt ở trên môi anh, tay còn lại thì đáp trên vai anh, giúp cô có thể kiễng chân đến gần tai anh: “Đừng ra ngoài, cũng đừng nói chuyện, coi như là anh cứu tôi, được không?”

Giọng của Tô Khanh Mộng vốn đã có chút ngọt ngào, cô lại còn cố tình dừng lại, hơi thở phả vào tai chàng trai, càng nhiều thêm vài phần lưu luyến.

Dưới bóng tối, cảm giác ái muội lại càng đậm hơn...

Chàng trai hiếm khi mà đờ cả người ra, thậm chí còn chẳng kịp phản ứng.

Nhưng khi anh định thần lại thì Tô Khanh Mộng đã buông anh ra, cảm giác ấm áp kia cũng được cởi bỏ.

Cô lùi lại hai bước, duy trì khoảng cách xã giao bình thường, như thể người vừa chủ động bám lấy anh không phải là cô vậy.

Tô Khanh Mộng gục đầu xuống, ánh sáng từ khe cửa len lỏi vào như gãi đúng chỗ ngứa mà đậu trên cần cổ mảnh khảnh của cô, khiến cô trông đặc biệt yếu ớt đáng thương: “Nếu bọn họ tìm thấy tôi, bọn họ sẽ đánh chết tôi mất…”


Đôi mắt chàng trai tối lại, cũng không để ý đến Tô Khanh Mộng mà chỉ lấy bộ quần áo của nhân viên phục vụ trên cái kệ bên cạnh xuống, lạnh lùng liếc nhìn Tô Khanh Mộng một cái.

Nhưng Tô Khanh Mộng lại như là không biết gì cả, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

Thời gian trôi qua, hai người nhìn nhau, cuối cùng, trong ánh mắt của chàng trai nhiều hơn một phần xấu hổ buồn bực.

Vẻ mặt anh vẫn chẳng chút cảm xúc, chỉ mở miệng nói: “Xoay người sang chỗ khác.”

“Hả?” Tô Khanh Mộng giống như là không hiểu ý anh vậy, trong mắt cô có chút khó hiểu, mãi đến khi chàng trai nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi lên người mình, cô mới chợt phản ứng lại, quay người sang chỗ khác rồi nhẹ giọng nói: "Xin lỗi...!Ánh sáng quá yếu, tôi không chú ý..."

Chàng trai chẳng thèm để ý đến cô.

Trong không gian nhỏ hẹp là những tiếng mặc quần áo sột soạt và tiếng hít thở như có như không.

Tay chàng trai hơi khựng lại, dùng dư quang liếc nhìn cô gái đang quay lưng lại với mình.


Tiếng cười nhợt nhạt kia hẳn là ảo giác của anh thôi nhỉ.

Một lúc sau, Tô Khanh Mộng hỏi: “Tôi quay lại được chưa?”

Chàng trai vẫn phớt lờ cô, sau khi thay quần áo, anh trực tiếp mở cửa bước ra ngoài luôn.

May mà khi rời đi, anh vẫn đóng cửa phòng lại.

Tô Khanh Mộng nghe thấy có người hỏi chàng trai là có nhìn thấy cô không, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trả lời một chữ "không", lại nghe thấy có người hỏi số điện thoại của anh nhưng anh không trả lời.

Khi anh rời đi, mấy cô gái đang tìm kiếm cô cũng rời đi theo anh luôn.

Bên ngoài không còn vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa.

[Đừng có cành mẹ đẻ cành con để thêm đất diễn cho nhân vậy phụ như thế.] Lúc này, hệ thống mới lên tiếng, mang theo ý tứ chỉ trích.

"Tao chỉ đang giữ nguyên thiết lập tính cách của nguyên chủ thôi.

Nguyên chủ không phải là bập thầy ‘nấu trà’ sao?" Tô Khanh Mộng cười hỏi: "Người vừa rồi là nhân vật có vai trò quan trọng lắm à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận