Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Thôi Mẫn Mẫn tự thấy bản thân mình sao có thể không phân biệt được hồng ngọc và thủy tinh cơ chứ, cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Trần Lập đã sợ toát mồ hôi lạnh luôn rồi - cái con óc heo Thôi Mẫn Mẫn này cũng không nghĩ xem tại sao Lăng Uyên Bạch lại tặng đồ cho Tô Khanh Mộng.

Anh ta đột nhiên trở nên cường thế hẳn lên, không cho Thôi Mẫn Mẫn cơ hội nói chuyện nữa mà cứng rắn lôi kéo Thôi Mẫn Mẫn đi khỏi đó.


Tô Khanh Mộng và Phương Mặc nhìn nhau, đột nhiên cô khoác tay anh làm nũng: “Nhà hàng này trả lương cho anh ít quá rồi đó, bạn gái của anh chỉ có thể đeo vòng cổ pha kè thôi, quá đáng thương.

Chúng ta đổi chỗ làm thêm khác được không?”

Cơ thể cô gần như là dựa hết vào cánh tay anh, Phương Mặc đầu tiên là cảm thấy tim mình đập thình thịch, rồi sau đó đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, Tô Khanh Mộng trước mắt này có gì đó sai sai.


*

Phương Mặc đưa Tô Khanh Mộng đến phòng nghỉ của anh, Tô Khanh Mộng viết vào ghi chú trên điện thoại: Cô đã lấy được tiền, kim chủ còn trả thêm cho cô sợi dây chuyền này nữa, nhưng cô nghi ngờ sợi dây chuyền này đã bị động tay động chân vào rồi.



Cô tháo sợi dây chuyền ra, đưa cho Phương Mặc để anh kiểm tra.


Phương Mặc không nghiên cứu về đồ trang sức nhưng lại nghiên cứu không ít thứ về các sản phẩm điện tử, gần như ngay khi cầm sợi dây chuyền lên, anh đã nhận ra có điều gì đấy không ổn.


Anh lấy một bộ dụng cụ từ trên giá, ngồi xuống định tháo ra kiểm tra thì lại thấy Tô Khanh Mộng mở chiếc giường gấp anh để ở một bên, phát ra tiếng động khá lớn, anh bèn nhìn sang.


Tô Khanh Mộng cong mắt cười với anh, trên điện thoại hiện lên hai chữ [Tiếp tục] nhưng cô lại ngồi trên giường anh, nũng nịu nói: “Đàn anh, hay là tối nay anh xin nghỉ đi, hôm nay em mệt quá à, muốn về sớm một chút.



Giọng cô mềm nhũn như muốn chảy nước, cả người Phương Mặc cứng đờ, vành tai không tự chủ được mà đỏ lên.



Nhưng Tô Khanh Mộng không chịu dừng lại ở đó, cô ngồi lắc lư trên giường, chiếc giường gấp nhỏ hẹp không chịu nổi sự giày vò mà phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt…

Bình thường, một người đàn ông cao lớn như anh nằm trên đó cũng sẽ phát ra tiếng động hệt như vậy, anh không thấy có gì lạ cả.

Nhưng lúc này, đổi thành Tô Khanh Mộng, anh lại thấy tiếng động này khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi lung tung.


Phương Mặc không nhịn được cảnh cáo: “Đừng có nhích qua nhích lại nữa.



Anh không nói gì thì còn đỡ, anh vừa nói, Tô Khanh Mộng lại bật cười thành tiếng, cô vừa để điện thoại sáng lên dòng chữ [Đừng để ý đến em, cứ tiếp tục đi], vừa cười ha ha hỏi: “Cái gì gọi là nhích qua nhích lại thế? Là như em vừa rồi sao?”

Phương Mặc chưa bao giờ biết tiếng trụ giường lắc lư lại có thể khiến tai anh nóng bừng lên như vậy, bàn tay đang cầm tua vít của anh run lên, suýt chút nữa thì để lại dấu vết trên bề mặt đá hồng ngọc, may mà anh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhẹ nhàng cạy ra, để lộ thiết bị định vị và thiết bị nghe lén giấu ở phía sau viên đá.


Anh cụp mắt, lần này Lăng Uyên Bạch vậy mà lại dám bỏ ra một số tiền lớn như thế!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận