Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


“Đó là mẹ viện trưởng của em.

” Tô Khanh Mộng nhẹ giọng mỉm cười giới thiệu với anh: “Em còn chưa đầy tháng đã bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện rồi.

Nhưng em cũng rất may mắn khi được gặp mẹ.

Mẹ không kết hôn, bà coi những đứa trẻ mồ côi như chúng em là con ruột của mình mà nuôi dưỡng.



Phương Mặc nhìn cô.


Đây là lần đầu tiên cô cười chân thành như vậy trước mặt anh, không mang theo một chút tính toán và trục lợi nào, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, đẹp đến mức khiến anh phải ngây ngẩn cả người.


Tô Khanh Mộng lấy một tờ giấy trắng, hỏi anh trên giấy: [Năm mươi vạn đang ở trong thẻ của em, theo lý thì phải chia cho anh hai lăm vạn, vậy đưa cho anh thế nào đây?]

Phương Mặc cầm bút, dừng lại một chút, viết: [Tiền cứ để cô giữ trước, để sau này rồi tính.


]

[Được.

] Tô Khanh Mộng không lằng nhằng lâu với anh về chuyện này, tiếp tục viết: [Bên kia muốn anh và Thẩm Việt cãi nhau, muốn anh rời khỏi nhà hàng…]

Cô viết được một nửa, không nói ra chuyện Lăng Uyên Bạch bảo cô đi ăn trộm máy tính, lúc đưa bút cho Phương Mặc, cô đột nhiên tiến lại gần, chớp mắt hỏi Phương Mặc: “Đàn anh, anh và em yêu nhau đến tận bây giờ, anh vẫn chưa hôn em lần nào cả, là không muốn hay là không biết?”

Phương Mặc lập tức nhìn thấy sự tinh quái trong mắt cô, cô rõ ràng biết Lăng Uyên Bạch sẽ nghe được nhưng vẫn cố tình muốn hỏi anh, anh đưa lưỡi đẩy đẩy hàm trên, từ chối trả lời câu hỏi này của cô.


Nhưng Tô Khanh Mộng lại không chịu buông tha, còn muốn tiến lại gần.


Khoảng cách giữa hai người ngày càng sát lại, hơi thở của cả hai đan xen vào nhau, có lẽ khoảng cách giữa hai đôi môi cũng đã rất gần rồi.

Phương Mặc không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy bờ môi đỏ thắm của cô, chỉ cần tiến lại gần thêm một chút nữa thôi là có thể chạm vào môi anh.


Tim anh đập hụt một nhịp, nhưng ngay sau đó cô đã đưa tay lên che đi môi anh, đặt môi lên mu bàn tay của chính mình, cố ý tạo ra âm thanh mơ hồ vang lên bên tai của cả hai, cũng vang lên trong máy nghe trộm.



Phương Mặc đang ngẩn người thì tay cô đã buông xuống, giống như lần đầu tiên họ gặp mặt, cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đôi môi đỏ thắm của mình, làm động tác “suỵt”, nháy mắt phải với anh.


Anh quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Đừng trêu chọc tôi nữa.



Câu nói này rốt cuộc là để lừa Lăng Uyên Bạch hay là để cảnh cáo Tô Khanh Mộng, chỉ có Phương Mặc mới biết.


Tô Khanh Mộng coi như anh đang phối hợp với mình, cười ngây ngô, còn giơ ngón tay cái với anh.


Phương Mặc ở lại chỗ của Tô Khanh Mộng một lúc rồi mới rời đi, lúc đi anh còn lắc lắc cánh cửa sắt của Tô Khanh Mộng.

Thứ này cũng đã có tuổi rồi, sợ là không ngăn cản được đàn ông khỏe mạnh, anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều.


Tiễn Phương Mặc đi rồi, Tô Khanh Mộng như đang tự mình lẩm bẩm: “Cũng không biết là thật hay giả.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận