Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Lăng Uyên Bạch ở đầu bên kia vừa nghe rõ câu này, lại nhớ đến chiếc túi cô đã bán lại cho Lục Dao Tình, mơ hồ đoán được cô định làm gì, quả nhiên hai ngày sau, Tô Khanh Mộng đã đến tiệm cầm đồ một chuyến.


Tô Khanh Mộng đặt sợi dây chuyền lên trên quầy, còn chưa kịp mở lời thì đã thấy Lăng Uyên Bạch đi theo vào, trên mặt cô thoáng hiện lên vẻ chột dạ.


Nhưng rất nhanh sau, cô đã nhét sợi dây chuyền hồng ngọc vào trong túi xách, rất tự nhiên chào hỏi Lăng Uyên Bạch: “Đàn anh Lăng, thật là khéo, không ngờ anh cũng đến cửa hàng nhỏ này để tìm đồ.



Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn, hơi cụp mắt xuống, còn mang theo chút e thẹn kín đáo, Lăng Uyên Bạch đều bị dáng vẻ ngụy trang này của cô chọc tức đến bật cười.


*

Chiếc xe của Lăng Uyên Bạch sạch sẽ đến mức không nhìn thấy bất kỳ một hạt bụi nào, có thể thấy chủ nhân của nó có chút bệnh sạch sẽ.



Tô Khanh Mộng không bất ngờ khi thấy y mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cô lại có chút bất ngờ khi thấy y hút thuốc.

Sau khi bị y kéo ra khỏi tiệm cầm đồ, y lái xe đến khu đất trũng nước ở ngoại ô này, rồi dừng lại bên cạnh để hút thuốc.


Chốn hoang vu hẻo lánh, cho dù có vứt xác ở đây cũng rất khó bị phát hiện.


Thực ra Lăng Uyên Bạch đã bắt đầu hút thuốc từ hồi cấp hai rồi, chẳng qua chưa từng hút trước mặt người khác mà thôi.

Dù có đang ở đâu, y vẫn luôn là người thừa kế xuất sắc và không chút khuyết điểm nào của nhà họ Lăng.

Thế nhưng hai ngày nay, khi nghe những cuộc nói chuyện vô nghĩa cùng với những âm thanh ái muội khiến người khó chịu kia của Tô Khanh Mộng và Phương Mặc, nghe Tô Khanh Mộng phóng túng mà lầm bầm lầu bầu, y lại phá lệ mà muốn hút một điếu thuốc trước mặt cô.



Liếc nhìn Tô Khanh Mộng một cái, không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, y khinh thường mà cười một tiếng, hẳn là hôm đó cô cũng đã nhìn thấy vết sẹo trên tay y rồi——

Tô Khanh Mộng quá thông minh, thông minh đến mức y luôn không nhịn được mà muốn thăm dò thêm về cô.


Y hút thuốc xong, lấy máy hút bụi trong xe ra dọn dẹp sạch sẽ, rồi xịt nước hoa lên người để che đi mùi thuốc lá.


Tô Khanh Mộng không thèm để ý đến hình tượng mà sang sảng cười to.

Lăng Uyên Bạch ghé mắt nhìn cô, cô cười đến nỗi cả người run rẩy nhưng không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại còn mang một vẻ đẹp ngang ngược hoang dã, càng khiến người ta kinh ngạc hơn so với việc cô dùng sự dịu dàng để che giấu bản thân mình.


Cười xong, cô chống đầu bằng một tay, giống như một nàng mèo lười biếng: “Đàn anh Lăng, sống như vậy không thấy mệt sao?”

Lăng Uyên Bạch không trả lời câu hỏi này của cô, mà hỏi ngược lại: “Muốn bán sợi dây chuyền hồng ngọc kia à?”

Tô Khanh Mộng linh hoạt đảo mắt, giả vờ một cách cực kỳ chân thành: “Thôi Mẫn Mẫn đã nhận ra sợi dây chuyền này rồi, nói là đàn anh Lăng mua, em đeo trên người suốt thì sợ sẽ bị người khác hiểu lầm mất…”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận