Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Tô Khanh Mộng biết rằng, có lẽ rất khó để cô có thể thoát khỏi sợi dây chuyền này, đã chọc phải rắn độc thì luôn khó mà thoát thân được.

Cô không tim không phổi mà cười với Lăng Uyên Bạch, là nụ cười ngang ngược, không mang mặt nạ.

Lăng Uyên Bạch nhìn thấy sự khiêu khích của cô, cũng cười một cách hàm súc, y biết, Tô Khanh Mộng thông minh và rất biết thời biết thế.

Lần gặp mặt này của họ không gây ra động tĩnh gì lớn, sau khi xác định rằng Tô Khanh Mộng sẽ vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, Lăng Uyên Bạch cũng không liên hệ với cô nữa.

Tô Khanh Mộng vẫn tiếp tục cuộc sống như trước, mỗi ngày cùng Phương Mặc đi xe buýt đến trường, rồi lại cùng anh về nhà trọ vào mỗi rạng sáng, gần như cả trường đều biết cô là bạn gái của Phương Mặc.

Lục Dao Tình có chút ghen tị, cô ấy cũng muốn cả trường biết rằng Tô Khanh Mộng là bạn thân của cô ấy - Lục Dao Tình.

Cô ấy kháng nghị với Tô Khanh Mộng: “Cậu không thể chỉ đi ăn trưa với mình mỗi khi đàn anh Phương Mặc không có ở trường như vậy, đàn ông thì làm sao mà tốt hơn bằng chị em được!”


Tô Khanh Mộng thấy cô ấy nói cũng có lý, thế là dành hết thời gian buổi trưa cho Lục Dao Tình.

Hai người như hình với bóng ở trong trường, thỉnh thoảng gặp Phương Mặc trong trường, Tô Khanh Mộng liền cười với anh rồi kéo Lục Dao Tình chạy mất.

“Mình cứ cảm thấy giống như cậu đang dẫn mình bỏ nhà theo tình nhân vậy.” Lục Dao Tình hài lòng nói.

Ngược lại, người cảm thấy có chút không quen lại là Phương Mặc.

Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn ăn một mình, nhưng giữa trưa, khi anh nhìn thấy Tô Khanh Mộng và Lục Dao Tình đang ngồi nói nói cười cười với nhau từ đằng xa, đầu lưỡi anh lại cảm thấy có hơi chua xót.

Có lẽ là đã tìm được thời cơ thích hợp, Phương Mặc nói chuyện với Thẩm Việt, sau đó Phương Mặc liền chính thức nghĩ làm ở nhà hàng Tây này.


Thế nên, buổi tối mà Phương Đình Lan thấy Phương Mặc không ra ngoài thì đã rất ngạc nhiên: “Tiểu Mặc, con không đi làm thêm nữa sao?”

Phương Mặc nói: “Con không làm thêm ở nhà hàng nữa, mấy hôm nay đang tìm việc mới.”

Phương Đình Lan đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, còn giới thiệu cho anh công việc ở công trường gần đó.

Phương Mặc lạnh lùng nhìn nụ cười tươi như hoa của Phương Đình Lan, bất ngờ hỏi một câu: “Mẹ có biết công trường đó là của nhà họ Lăng không?”

Phương Đình Lan bị anh hỏi đến mức nghẹn họng, lắp bắp không nói nên lời.

Lăng Uyên Bạch cũng đã nhận được tin Phương Mặc từ chức ở nhà hàng Tây, tính toàn thời gian, y để Tô Khanh Mộng làm chuyện này cũng chỉ mới có nửa tháng, thế mà mọi chuyện đã diễn ra quá suôn sẻ đến vậy, ngược lại - khiến y nảy sinh chút nghi ngờ.

Y lại hẹn Tô Khanh Mộng một lần nữa, vẫn là phòng bao ở quán karaoke đó.

Từ trong ánh mắt của Tô Khanh Mộng, y không phát hiện ra điều gì cả, nếu không phải Tô Khanh Mộng diễn quá giỏi thì chính là bởi Phương Mặc đã nhận ra điều gì đó rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận