Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Y chưa bao giờ coi thường Phương Mặc, còn về phần Tô Khanh Mộng, Lăng Uyên Bạch cười cười.

Theo như thỏa thuận, y đã sắp xếp cho viện trưởng cô nhi viện một buổi kiểm tra toàn diện, sau đó lại sắp xếp cho bà ấy vào bệnh viện tư nhân trực thuộc nhà họ Lăng.
Viện trưởng cô nhi viện Tô Tỉnh biết mình bị bệnh, chỉ là bà ấy nghèo, Tô Khanh Mộng càng không giàu có gì, từ bỏ điều trị là lựa chọn tốt nhất.

Đột nhiên được xếp vào bệnh viện tư nhân cao cấp như vậy, bà ấy thấy hơi bất an.

Tô Khanh Mộng lừa bà ấy, nói là bệnh viện tư nhân đang tìm người thử thuốc mới, vừa khéo chọn trúng bà ấy mà thôi.

Tô Tỉnh nửa tin nửa ngờ, liên tục nói muốn từ bỏ điều trị.

Tô Khanh Mộng nhìn Tô Tỉnh như vậy, trong lòng liền có hơi chua xót, lừa gạt bà ấy là lúc vào đây thì đã ký thỏa thuận xong hết rồi, bây giờ xuất viện ngược lại phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa.

Đến lúc này, mới khiến Tô Tỉnh từ bỏ ý định xuất viện.


Tô Khanh Mộng dỗ cho Tô Tỉnh ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Lăng Uyên Bạch đang đứng ở cuối hành lang.

Y dựa người vào cửa sổ, gió thổi bay phần tóc mái hơi rủ xuống của y, trên người y đang mặc một bộ đồ đơn giản màu trắng, nhìn qua còn trông rất ngăn nắp sạch sẽ, nhân mô cẩu dạng.

Cô đi đến sau lưng y, nhưng Lăng Uyên Bạch vẫn không hề quay đầu lại nhìn cô.

Y đã nghe được hết những lời an ủi dịu dàng mà cô nói trong phòng bệnh lúc nãy rồi.

Tô Khanh Mộng càng quan tâm đến Tô Tỉnh thì y càng dễ dàng khống chế cô, chỉ là, khi y nghe thấy giọng nói dịu dàng như tiếng mưa rơi rả rích trên hàng hiên kia, không hiểu sao lại cứ cảm thấy bực bội trong lòng.

“Tô Khanh Mộng.” Y nhìn về phía xa, nhưng lại gọi tên cô: "Tôi không phải nhà từ thiện, đừng để tôi chờ quá lâu.”

Y đã chán ngấy việc mỗi ngày phải nghe thấy Tô Khanh Mộng và Phương Mặc tình tứ với nhau, đặc biệt là những âm thanh ái muội khiến người ta nảy sinh vô số suy nghĩ sâu xa kia.

Tô Khanh Mộng cụp mắt, cười nhẹ hỏi: “Điều đàn anh Lăng quan tâm nhất là gì?”


Lăng Uyên Bạch đương nhiên sẽ không trả lời cô.

“Uyên Bạch——” Có người gọi Lăng Uyên Bạch, hai người đều nhanh chóng quay đầu lại.

Ở đầu bên kia hành lang là một người phụ nữ, trông như đã ngoài ba mươi tuổi.

Bà ấy có một làn da mang màu trắng bệnh hoạn, mặc dù bà ấy đã trang điểm và tô son, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt không có một chút máu của mình.

Đôi mắt đan phượng đẹp đẽ hơi hơi xếch lên, nhưng không hề lộ vẻ hung dữ, trái lại, còn toát ra một nét quyến rũ mơ hồ——

Gương mặt của bà ấy trông giống hệt một người, không, phải nói ngược lại, gương mặt của Phương Mặc giống hệt bà ấy, đặc biệt là đôi mắt - không hề có chút khác biệt nào.

Bà chủ nhà họ Lăng - Diêu Gia.

Tô Khanh Mộng hồi tưởng lại cốt truyện một chút, đất diễn của bà Lăng - Diêu Gia này cũng không nhiều lắm.

Về sau, khi Phương Mặc chính thức bước vào thương trường thì chủ yếu là đấu đá với Lăng Uyên Bạch và cha Lăng, mẹ con họ chỉ lướt qua nhau có vài lần, hệt như hai người xa lạ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận