Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Mãi đến sau này, khi Phương Mặc đưa Lăng Uyên Bạch vào tù, Diêu Gia mới đột nhiên tìm đến, nói với Phương Mặc rằng anh là con trai bà, đồng thời muốn Phương Mặc tha cho Lăng Uyên Bạch.

Tuy nhiên, ánh mắt Diêu Gia nhìn Lăng Uyên Bạch lúc này vừa kỳ lạ lại vừa phức tạp.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hoặc nói cách khác, trong màn tráo đổi thiếu gia thật giả này, cô luôn cảm thấy có điều gì đó mà cốt truyện không hề đề cập đến.

Người Lăng Uyên Bạch rõ ràng hơi cương một chút, y nhanh chóng đi đến trước mặt Diêu Gia: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây một mình vậy?”

“Sao con lại ở bệnh viện? Có phải ông ta lại đánh con không?” Bà ấy lo lắng hỏi han.

“Không phải…” Vẻ mặt Lăng Uyên Bạch dịu đi trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, y lại quay đầu nhìn Tô Khanh Mộng.

Cô rất thức thời, chào một tiếng rồi rời đi luôn.


*

Phương Mặc rất nhanh đã tìm được một công việc làm thêm mới.

Lần này anh làm quản lý mạng ở một quán net, so với nhà hàng thì thuận tiện cho Tô Khanh Mộng hơn nhiều, lúc anh làm việc, cô còn có thể ngồi chơi bên cạnh anh.

Lúc anh rảnh rỗi thì gõ một số ký tự gì đó trên máy tính, Tô Khanh Mộng có nhìn cũng không hiểu gì cả, cô chỉ ngồi đó chơi điện thoại thôi.

Sau một thời gian nỗ lực, nhân số lốp xe dự phòng của nguyên chủ đã được cô làm tăng gấp đôi, so với nguyên chủ thì kỹ năng nói chuyện của cô cao siêu hơn nhiều, trêu chọc ra một nhóm dự bị đều đang chực chờ cô và Phương Mặc chia tay để nhảy vào.

Thậm chí còn có người diễn vai trà xanh, chê bai Phương Mặc nữa chứ.

Phương Mặc liếc mắt nhìn sang, thấy có người nhắn tin cho Tô Khanh Mộng: “Mộng Mộng, em thật là dịu dàng, nhưng anh cũng là con trai, anh nói cho em biết, con trai không thể cứ chiều chuộng mãi được, đặc biệt là loại thích làm mặt lạnh như Phương Mặc, em không thể cứ chiều anh ta như thế.”

Tô Khanh Mộng cười ha ha đáp lại một biểu tượng cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên - đối diện với vẻ mặt u ám của Phương Mặc, cô càng cười vui vẻ hơn.


Phương Mặc mím môi, quay đầu lại lấy cho cô một chiếc máy tính: “Để tôi chỉ em chơi game này.”

Tô Khanh Mộng nhìn anh, mặt anh không biểu cảm mà chỉ vào sợi dây chuyền đá quý của cô, như thể tất cả những điều này chỉ để làm tê liệt Lăng Uyên Bạch.

Vào game rồi, Tô Khanh Mộng liền bật cười.

Nhìn thao tác của Phương Mặc đi, còn vụng về hơn cả cô nữa, rõ ràng là bình thường anh không hề chơi game, vậy mà còn nghĩ đến việc dẫn theo cô cơ đấy.

Cơ mà thiên tài chính là thiên tài, Phương Mặc rất nhanh mà đã nắm bắt được quy luật của trò chơi, trực tiếp dìu theo Tô Khanh Mộng đi lên.

Khi làm phó bản tổ đội, để cho tiện mọi người đều bật mic, chỉ có Phương Mặc và Tô Khanh Mộng là không bật.

Trong đội có một em gái cứ bám lấy Phương Mặc, không ngừng gọi “anh ơi anh à”, giọng điệu còn vô cùng nũng nịu.

Tô Khanh Mộng khẽ chậc một tiếng, khi cô gái đó lại gọi Phương Mặc là “anh ơi”, cô đột nhiên bật mic lên gọi một tiếng: “Chồng ơi, nhanh đến giúp em.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận