Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang


Anh đưa Tô Khanh Mộng đi ra ngoài qua cửa sau của quán.

Cửa sau hướng ra một con ngõ nhỏ, không có đèn đường, tối om.

Tô Khanh Mộng vô thức nắm lấy góc áo anh, anh thì lại không quen thân mật với người khác như vậy, muốn đẩy Tô Khanh Mộng ra nhưng lại nghe cô nói: “Ở đây tối quá, giày của tôi không vừa chân, xin lỗi nhé..."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, có chút tủi thân, xung quanh quả thực rất tối, không thể thấy rõ ánh mắt của cô được.

Chàng trai mặt lạnh chần chờ một chút, cuối cùng cũng ngầm đồng ý với hành vi của cô.

Hai người im lặng đi đến một nơi sáng sủa hơn, chưa kịp nói chuyện thì Tô Khanh Mộng đã lập tức thả góc áo của anh ra, khiến anh hơi khựng lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô gái cong lên, khiến người ta rung động: "Cảm ơn, anh tên là gì? Tôi sẽ chuyển phát giày đến nhà hàng cho anh."

Ánh mắt chàng trai nhịn không được mà ngừng ở trên đôi mắt cô, rồi rất nhanh đã thu lại chút hoảng hốt hiếm khi xuất hiện của mình: "Phương Mặc."


“Ừm...!Xin lỗi, đã để anh chê cười rồi, nhưng tôi thực sự không phải là kẻ thứ ba chen chân vào đâu…” Tô Khanh Mộng không nhịn được mà giải thích một câu.

Có lẽ là do ánh mắt của Phương Mặc quá lạnh nhạt, thế nên cô chưa kịp giải thích xong thì đã dừng lời, ánh sáng trong đôi mắt cô bỗng chốc ảm đạm đi, khiến người ta có chút không đành lòng.

Lúc này đây, trong ánh mắt của Tô Khanh Mộng đã mất đi vẻ lém lỉnh trước đó, chỉ nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với Phương Mặc thôi.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Phương Mặc cảm thấy có chút không yên.

Anh phớt lờ sự kỳ lạ này của bản thân, nhìn Tô Khanh Mộng xoay người rời đi.

Cô đi đôi giày quá khổ, bước chân vô cùng chậm chạp, bóng dáng nhỏ yếu cứ thế lắc lư trong đêm tối, như thể lúc nào cũng cần ai đó giúp đỡ một phen…

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, anh không phải là người có tấm lòng đồng tình quan tâm đến người khác như vậy, mà cô và anh cũng sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa, Phương Mặc thờ ơ nghĩ.

Nhưng anh không ngờ rằng mình lại gặp lại Tô Khanh Mộng ở ngay con hẻm trước nhà.


Khi Tô Khanh Mộng nhìn thấy anh lần nữa, cô cũng sửng sốt đến trố cả mắt ra, hiển nhiên là cô cũng không ngờ rằng anh lại sống cùng chỗ với mình.

Ánh mắt cô chợt sáng lên, nụ cười tươi tắn, chẳng chút ngượng ngùng.

Cô chẳng có chút ý thức gì về ranh giới mà bước tới gần anh, thân mật gọi tên anh: "Phương Mặc."

*

Tô Khanh Mộng là dựa theo địa chỉ của nguyên chủ do hệ thống cung cấp mà ngồi xe về đây.

Lúc nghe được địa chỉ thì tài xế taxi đã rất ngạc nhiên: "Cô bé à, cháu đi đến đó một mình à? Đã muộn thế này rồi, bên đó không an toàn đâu."

Tô Khanh Mộng chỉ "Vâng" một tiếng, chờ đến khi tới nơi, cô mới hiểu tại sao tài xế lại nói như vậy.

Những dãy nhà ngang cũ kỹ chen chúc nhau, chỉ có một quán ăn đêm được bày dưới ngọn đèn đường là đang sáng đèn.

Ba - năm người đàn ông đang ngồi trước quán vừa uống rượu vừa ồn ào lớn tiếng, khiến con hẻm vốn đã chật hẹp lại càng thêm chen chúc hơn.

Mà nguyên chủ thì sống ở tầng sáu của tòa nhà tít trong cùng kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận