Người vốn đang say rượu muốn kiếm chuyện gây sự kia bị người đàn ông này nhắc nhở như vậy, mới khựng lại mà ngẫm nghĩ.
Hắn nhìn theo bóng lưng của Tô Khanh Mộng, tặc lưỡi hai tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chờ đến khi đu vào tòa nhà, Tô Khanh Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Phương Mặc: "Anh sống ở bên kia hả? Khi nào giặt giày xong, tôi sẽ tự mình đưa qua đó cho anh nhé."
Phương Mặc nói thẳng: “Tôi đưa cô lên nhà, cô trả lại giày cho tôi luôn.”
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy…” Tô Khanh Mộng còn định nói tiếp thì lại bắt gặp đôi mắt đen như mực đang chăm chút nhìn mình của Phương Mặc.
Anh lạnh lùng vô cùng, ánh mắt như ao băng, khiến nhiệt độ xung quanh vô cớ giảm xuống mấy độ.
Tô Khanh Mộng ngừng nói lời khách sao, nhưng cũng không bị vẻ lạnh lùng của anh hù dọa mà còn cong mắt cười nói với anh: “Tôi sống ở tầng sáu, hành lang tối quá, tôi hơi sợ, anh đi phía trước được không?”
Phương Mặc nhìn chằm chằm đôi mắt cong thành hình trăng non của cô thêm một chút, như là đang muốn hỏi cô – nơi này là nhà cô thì có gì mà phải sợ?
Nhưng anh không hỏi thêm gì mà chỉ đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, góc áo anh hơi chùng xuống, anh quay lại, nhìn thấy Tô Khanh Mộng đang kéo góc áo của mình như lúc trước.
Cô gái nhìn anh từ dưới lên trên, đôi mắt cực kỳ vô tội.
Dưới ánh đèn nhấp nháy của hành lang, dáng vẻ của cô thậm chí còn có tình lừa gạt hơn cả luc trước.
Tuy nhiên, Phương Mặc trước sau vẫn không quên được sự lém lỉnh ẩn chứa trong đáy mắt cô.
“Buông ra.” Lần này, anh không dung túng cô như trước nữa.
Tô Khanh Mộng chớp chớp mắt, khi anh còn chưa kịp cau mày thì đã ngoan ngoãn mà thả vạt áo của anh ra, chỉ im lặng đi theo anh.
Khi lên đến tầng sáu, Tô Khanh Mộng lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa.
Bên trong nhà vẫn tối om một mảnh.
Phương Mặc không biết cô sống một mình hay người trong nhà đã đi ngủ - dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh.
Mối quan hệ của anh với cô đến đây thì cũng kết thúc rồi.
"Cám ơn anh, à đúng rồi, tôi tên là Tô Khanh Mộng." Tô Khanh Mộng lại lần nữa nói lời cảm ơn, cô tùy tay cầm chiếc túi ở cửa, cất giày vào đó rồi đưa cho Phương Mặc.
Tay của hai người không tránh khỏi mà chạm vào nhau.
Cảm xúc tinh tế từ đầu ngón tay truyền tới, khiến Phương Mặc không khỏi nghĩ tới lúc ở trong một nhà hàng Tây, cũng chính là bàn tay này đã bịt kín miệng anh...
Đôi mắt anh tối sầm trong giây lát, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường, cầm lấy đôi giày rồi quay người rời đi.
[Cô không nên tương tác với nam chính vào thời điểm này.] Ngay sau khi Tô Khanh Mộng đóng cửa lại, hệ thống rốt cục cũng không nhịn được mà chủ động nhắc tới thân phận của Phương Mặc.
“Thứ nhất, tao không biết anh ta là nam chính.” Tô Khanh Mộng cười nói: “Thứ hai, khi trói buộc tao, mày nói chỉ cần hoàn thành cốt truyện đã định là được.
Cho dù t có quen biết nam chính từ trước thì cũng sẽ không làm hỏng cốt truyện ban đầu đâu nhỉ?”
[...] Hệ thống không nói nên lời, sau đôi phút im lặng, âm thanh máy móc dường như nhanh hơn bình thường một chút.
[Đã đạt đến môi trường có thể tiếp nhận cốt truyện, hiện tại cốt truyện đã được gửi đến ký chủ.]