Thanh Thanh kết bạn được Wechat như ý, lòng lập tức thỏa mãn.
Chị đẹp đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết, không những là ân nhân cứu mạng của cô ấy, còn là một đại lão lợi hại; cô ấy muốn ôm lấy cái chân to này.
Thời Nhất nghe được lời Thanh Thanh, ngẩng đầu nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu: "Tôi lấy của cô ba ngàn một quẻ mà?"Thanh Thanh cũng tròn mắt khó hiểu theo: "Đại sư, chẳng lẽ cô không biết chuyện lợi nhuận từ việc nhận quà trong buổi phát sóng trực tiếp sẽ bị chia một nửa cho nền tảng ư?"Thời Nhất không biết thật, bởi vì cô không đọc kỹ điều khoản, mà Tiểu Bạch cũng không nói cho cô.
Nhưng mà cho dù bây giờ đã biết rồi, cô cũng không thể tăng giá tiền quẻ.
Dù sao tuy rằng cô chỉ nhận được một nghìn rưỡi, nhưng đối phương thật sự đã thanh toán ba nghìn mà.
Đối với hầu hết mọi người, ba nghìn nhân dân tệ đã là một số tiền lớn, nếu tiếp tục tăng giá, sẽ khiến một số người nghèo cần sự giúp đỡ chùn bước.
Tuy rằng không thể tăng giá quẻ, nhưng cô có thể sử dụng những cách khác để tăng thu nhập mà.
Vẽ bùa, trừ tà, bắt quỷ,! cái nào cô cũng biết, vô cùng toàn năng!Thanh Thanh lái xe về nhà, Thời Nhất ngủi mùi thơm từ quán ăn khuya ven đường, cơn thèm ăn lại nổi lên.
Cô vui vẻ đi ăn thịt nướng, sau đó nằm lên thành bồn hoa trước cửa chính ngân hàng rồi nhanh chóng ngủ mất.
Tư thế nằm của cô rất ngay ngắn, suýt chút nữa khiến nhân viên vệ sinh môi trường bắt đầu làm việc từ bốn năm giờ sáng sợ đến mức báo công an.
Thời Nhất bị mùi thơm của đồ ăn sáng bán ở ven đường đánh thức, cô đứng dậy vươn vai, liếc mắt thấy ngân hàng vẫn chưa bắt đầu làm việc, cô bèn đi đến nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng.
Sau khi cô ăn sáng xong lại trở về bồn hoa ngồi đợi thêm một tiếng rưỡi, mới đợi được ngân hàng mở cửa.
Hiện tại chỉ có mỗi một vị khách là cô, nên việc hoàn thiện thủ tục vô cùng nhanh chóng.
Hôm qua Lâm Lạc cho cô vay hai nghìn tệ, bây giờ còn lại một nghìn chín, Thời Nhất nhân tiện chuyển toàn bộ số tiền đó vào tài khoản.
Hoàn thiện xong thủ tục, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cuộc sống nhân gian vẫn khá tốt đẹp, mỗi món ăn đều khiến cô muốn ngừng mà không được.
Chuyện tiếp theo cô cần làm là tìm một phòng trọ, không thể tiếp tục ngủ đầu đường xó chợ thế này dược.
Tuy rằng cô không cảm thấy mất mặt, nhưng trên đường ồn quá, hơn nữa cũng dễ dọa sợ người khác.
Thời Nhất nói là làm, cô bắt đầu tìm trọ với tinh thần tràn ngập sức sống.
Nhưng không bao lâu sau, sức sống cạn kiệt.
Nhà trọ đắt quá!.