Chương 47: Bạn trai thứ tư.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hạ Anh Mạc không nhúc nhích, anh ta lẳng lặng nhìn thiếu nữ tiến đến gần, rồi dừng lại trước mặt mình.
"Anh nói thật chứ?" Bùi Oanh Oanh hỏi xong thì hơi khó chịu rũ mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm xuống chân.
"Ngoài việc chọn cách tin tưởng tôi, em còn sự lựa chọn nào khác sao?" Hạ Anh Mạc mỉm cười, anh ta sờ tràng hạt trên cổ tay, nhàn nhã nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh cắn răng, bước lên trước một bước, nhưng đối diện với gương mặt anh tuấn đầy tà khí của Hạ Anh Mạc, cô chợt khựng lại.
Cô khẩn trương túm vạt áo, trái tim đập liên hồi.
Chỉ cần hôn Hạ Anh Mạc là cô sẽ có thêm một cơ hội thoát khỏi Quý Đường.
Đối với Bùi Oanh Oanh mà nói thì, đáng giá.
Cũng chỉ là một nụ hôn thôi.
Nhưng khi hướng về gương mặt kia, cô căn bản không làm được.
Dường như đoán được suy nghĩ lúc này của Bùi Oanh Oanh, Hạ Anh Mạc nhướn mày, chủ động đứng dậy tiến về phía cô.
Bùi Oanh Oanh thấy anh ta cử động thì giật mình lùi lại, nhưng ngay lập tức eo đã bị ôm lấy.
Hạ Anh Mạc cúi đầu, cất giọng dụ dỗ, "Tôi cũng chủ động đưa tới tận nơi rồi, thế mà em vẫn không làm được?" Bàn tay anh ta dán chặt vào sau lưng Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh chớp mắt, cô căng thẳng đến không thốt nên lời.
Rốt cuộc, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc rất cao, Bùi Oanh Oanh phải kiễng chân, đưa mặt mình tới.
Chẳng qua khi còn cách môi Hạ Anh Mạc 1 cm, cô lại phanh lại.
Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào môi Hạ Anh Mạc, không nhịn được mà mím môi.
Sao bây giờ?
Không hôn nổi.
Ngay lúc ấy, Hạ Anh Mạc khẽ thở dài, bàn tay còn lại của anh ta vòng ra sau gáy Bùi Oanh Oanh, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Bùi Oanh Oanh vừa bị hôn liền sợ hãi nhắm chặt mắt, còn Hạ Anh Mạc thì đã kịp buông cô ra.
Chỉ là đụng chạm ngắn ngủi.
Phảng phất như lông chim quét qua môi Bùi Oanh Oanh.
"Được rồi." Hạ Anh Mạc cười, "Em có thể mở mắt ra."
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, he hé mắt.
Đột nhiên chuông điện thoại của Hạ Anh Mạc reo vang.
Bùi Oanh Oanh quay đầu sang xem, lại trông thấy cái tên quá quen thuộc hiện lên màn hình điện thoại.
Cô vội vàng kéo Hạ Anh Mạc đang muốn nghe máy, "Đừng nghe."
Hạ Anh Mạc nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, ung dung gỡ tay cô ra, thong thả nói: "Oanh Oanh, trò chơi bỏ nhà ra đi của em đã kết thúc."
Dứt lời, anh ta ấn nút nhận cuộc điện thoại kia.
"A lô...!Được, tôi sẽ đưa người tới cửa."
Bùi Oanh Oanh ảm đạm, không sao thốt nên lời.
Hạ Anh Mạc lừa cô.
***
Bùi Oanh Oanh gặp được Quý Đường ở cổng khu nhà Hoa Nguyên Quốc Tế.
Anh mặc áo khoác dài màu đen, cả người dựa vào xe thể thao đỏ rực, khi nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, gương mặt xinh đẹp đó nở nụ cười.
Bùi Oanh Oanh đọc hiểu được ý nghĩa của nụ cười ấy, anh đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
"Cám ơn anh, Hạ tiên sinh, nếu không có anh thì chắc tôi vẫn còn đang phải tìm Oanh Oanh." Quý Đường đứng dậy nói với Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc cười gật đầu, đưa balo của Bùi Oanh Oanh cho Quý Đường, "Oanh Oanh còn nhỏ, về nhà cô đừng mắng cô ấy, có lẽ do áp lực của năm lớp 12 quá lớn."
Quý Đường liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Oanh Oanh, dắt lấy tay cô, "Sao có thể, tôi thương con bé còn chưa hết nữa là."
Bùi Oanh Oanh bị cưỡng chế nhét vào ghế phụ lái, Quý Đường nhoài người tới thắt dây an toàn cho cô.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, nếu không phải trông thấy rõ ánh mắt của anh, Bùi Oanh Oanh còn tưởng rằng anh không hề tức giận.
Quý Đường lái xe phóng như bay, tốc độ xe khiến dạ dày Bùi Oanh Oanh nôn nao.
Đến cổng Quý trạch, Quý Đường không xuống xe ngay mà móc thuốc lá trong túi áo khoác ra.
Mặc dù lấy thuốc lá, nhưng anh lại không hút mà chỉ kẹp giữa hai ngón tay.
Bùi Oanh Oanh cực kỳ sợ sệt, thậm chí cô còn không dám nhìn Quý Đường.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Quý Đường sẽ ăn hay trực tiếp gϊếŧ chết cô?
Ánh sáng trong xe không đủ, ngọn đèn vàng ấm áp từ bên ngoài chiếu lên sườn mặt Quý Đường, đẹp đến kinh thiên động địa.
Đồng tử mắt của anh đen một cách dị thường, đen đến mức mơ hồ lộ ra sắc xanh lam.
Quý Đường chậm rãi vân vê điếu thuốc lá trong tay, bất chợt, bàn tay anh xiết lại, điếu thuốc lá bị bóp nát vụn.
"Ầm ——"
Quý Đường xuống xe, đi sang kéo mạnh cửa bên ghế phụ lái, nói với Bùi Oanh Oanh, "Xuống."
Bờ môi Bùi Oanh Oanh run rẩy, cô ôm lấy balo của mình, ngoan ngoãn bước xuống xe.
Bùi Oanh Oanh sợ đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập, cô phát hiện đêm nay Quý trạch hết sức yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.
Cô cũng không nhìn thấy những người khác, không thấy dì Tuệ đâu, cứ như tất cả đều đã biến mất.
Quý Đường đi rất nhanh, Bùi Oanh Oanh lảo đảo bước theo anh, cô không dám nói lời nào, càng không dám cầu xin tha thứ.
Bọn họ đi lên tầng hai, ngang qua hành lang dài, giày của Bùi Oanh Oanh là thứ duy nhất phát ra âm thanh.
Cô nhìn lên bức tranh cổ trên tường, trong nháy mắt này, cô cảm thấy như đám tranh cổ đã thay đổi, mỗi bức tranh đều biến thành một gương mặt, mỉa mai nhìn cô, cười nhạo sự vô dụng của cô.
"Roẹt ——" Cửa phòng Bùi Oanh Oanh bị kéo ra.
Quý Đường đẩy thẳng Bùi Oanh Oanh vào, vì mất thăng bằng nên Bùi Oanh Oanh cứ thế ngã xuống đất.
Cô đau đến tái mặt, nhưng vẫn không dám nói gì.
"Sợ ta đến vậy đúng không?" Quý Đường đứng ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống Bùi Oanh Oanh.
Trong đáy mắt anh là vẻ hung ác lạnh lùng, tựa như Bùi Oanh Oanh chính là một vật chết.
Bùi Oanh Oanh biết rắn là loài động vật máu lạnh, nhưng không biết hoá ra xà yêu cũng chẳng khác là bao.
"Ngươi thật sự khiến ta rất tức giận, nhưng tên Tề Huy kia cứ khuyên ta không nên gϊếŧ ngươi.
Nói bây giờ mà tìm một người khác thì quá phiền phức." Quý Đường cười khinh miệt, "Tuy nhiên, đối với con mồi chạy trốn, kiểu gì ta cũng phải trừng phạt một hai chứ?"
Anh khom người, gương mặt đẹp như thiên sứ đó mỉm cười.
"Ngươi hãy ở trong căn phòng này hưởng thụ nguyên một ngày đi."
Nói xong, Quý Đường đóng cửa lại.
Ngay lúc anh vừa đóng cửa, Bùi Oanh Oanh liền thấy xung quanh mình đều là rắn.
Từng con từng con rắn trườn bò trên sàn nhà.
Cô sợ hãi thét lên, nước mắt trào ra.
Bùi Oanh Oanh bất chấp đau đớn, vội vã đứng dậy, nhưng cả căn phòng đều tràn ngập rắn.
Cô sợ đến toàn thân run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.
Cô muốn chạy ra mở cửa, nhưng đàn rắn như có linh hồn, nhào tới chặn đường cô.
Quý Đường đứng dựa ngoài cửa, lười biếng rút thuốc lá ra hút.
Khi làn khói dần tản đi, dì Tuệ xuất hiện.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, bà không đành lòng: "Thiếu gia, cô ấy còn nhỏ, ngài cần gì phải nổi giận với một cô bé 18 tuổi? Còn mất công bỏ yêu lực biến thành ảo cảnh nữa."
Quý Đường thờ ơ phun ra một ngụm khói, "Trị tật sợ rắn của con bé một chút."
Dì Tuệ ngẫm nghĩ, "Đừng nói ngài tức giận vì chuyện của cô ấy với Hạ Anh Mạc nhé?"
Bà vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của Quý Đường.
Quý Đường ném điếu thuốc lá xuống đất, lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một người phàm mà thôi."
Dì Tuệ bất đắc dĩ nhặt tàn thuốc lên, xoay người rời đi.
Nếu thật sự chỉ là một người phàm thì xoá hết ký ức của cô ấy là xong, cần gì phải thế này.
Ban đầu khi chọn người, đáng lẽ ra không nên để thiếu gia tự mình tới.
***
Bùi Oanh Oanh bị nhốt ở trong phòng một ngày một đêm, dù cô đã dùng hết sức lực đi kéo cửa, nhưng không tài nào kéo ra được.
Cuối cùng cô đành trốn ở trên giường, trên giường cũng có rắn, nhưng không nhiều như dưới đất.
Trong phòng đựng đồ của cô có rắn, ngay cả trên đàn dương cầm cũng có.
Cô không dám ngủ, bởi chỉ cần nhắm mắt lại là đám rắn kia sẽ theo bắp chân của cô leo lên.
Lúc cô mở mắt, bọn chúng mới không tiến lại gần.
Trạng thái tinh thần của Bùi Oanh Oanh đã cận kề bờ vực sụp đổ, cô khóc đến lạc cả giọng.
Bất kể khóc như thế nào, cầu cứu ra sao, cũng không có ai đến cứu cô hết.
Bùi Oanh Oanh cắn rách cả môi, bèn chuyển sang cắn tay, ngón này bị cắn nát thì chuyển sang ngón khác, chỉ như vậy mới có thể ngăn nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Bỗng nhiên, Bùi Oanh Oanh nghe được tiếng mở cửa.
Vốn cô còn tưởng mình nghe nhầm, bởi vì trong suốt một ngày một đêm qua, cô đã nghe thấy âm thanh đó vô số lần.
Chờ khi Quý Đường thật sự đứng trước mặt, cô mới biết hoá ra lần này là thật.
Quý Đường đi đến, nhìn thiếu nữ co ro trên giường.
Mái tóc thiếu nữ xoã tung, rủ xuống gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như giấy.
Đôi mắt đỏ hồng như mắt thỏ, bờ môi bị cắn rách, vẫn còn lưu lại vệt máu khô.
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Đường, cả người run càng thêm dữ dội, nhưng một lời cũng không nói được mà chỉ lặng lẽ nhìn Quý Đường chảy nước mắt.
Nước mắt theo gò má tái nhợt rơi xuống chăn, chốc lát sau, một góc chăn đã bị thấm ướt.
Quý Đường hờ hững nhìn cảnh trước mắt, bình thản mở miệng: "Tôi cho em hai con đường.
Một, tiếp tục ở tại căn phòng này.
Hai, làm chuyện lần trước tôi yêu cầu.
Tất nhiên, em có thể chọn cách tự sát.
Nhưng tôi đảm bảo, em sẽ không chết được, hơn nữa nếu em dám tự sát, tôi sẽ đưa em vào bệnh viện tâm thần.
Đến lúc đó, em nói gì làm gì, cũng chẳng có ai trên đời này tin em."
Anh nói xong một lúc lâu mới nghe thấy Bùi Oanh Oanh khàn giọng trả lời.
"Tôi chọn hai."
Bùi Oanh Oanh vừa trả lời, tức thì toàn bộ rắn trong phòng biến mất.
Quý Đường chìa tay ra với Bùi Oanh Oanh, trên mặt anh lại treo nụ cười mà cô vẫn quen thuộc, "Lại đây, chị đưa em xuống ăn cơm, có đói không?"
Bùi Oanh Oanh chớp mắt, một giọt lệ lăn dài, cô từ từ đưa tay mình sang đặt vào lòng bàn tay Quý Đường.
Rồi đột ngột nhào qua cắn chặt tay anh.
Cô cắn rất ác, chẳng mấy chốc đã nếm được mùi máu tanh.
Quý Đường không những không giận mà trái lại còn cười, anh nâng bàn tay còn lại lên vuốt mái tóc dài rối tung của Bùi Oanh Oanh, "Cắn ác đến mức này, không sợ bị trúng độc sao?"
Đáp lại anh là ánh mắt giống hệt như sói con.
Bùi Oanh Oanh căm hận trợn mắt nhìn Quý Đường, nhất quyết không nhả.
Nụ cười bên miệng Quý Đường càng sâu, để mặc cho Bùi Oanh Oanh cắn mình, hay nói đúng hơn là rất dung túng.
Rốt cuộc thì con chim mà anh nuôi này cũng đã học được cách tấn công người rồi.
Hết chương 47.