Chương 56: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Vừa nói xong câu kia, Bùi Oanh Oanh liền thấy ánh mắt Quý Đường thay đổi, đồng tử mơ hồ biến thành màu đồng.
Dường như cả người anh cũng trở nên khó chịu, bàn tay đang bóp cổ Bùi Oanh Oanh đột nhiên buông thõng xuống.
Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp kinh ngạc thì đã nghe thấy tiếng bước chân cùng với giọng nói áy náy của giáo viên dạy kèm, "Xin lỗi, tôi..."
Không được, không thể để giáo viên dạy kèm trông thấy dáng vẻ hiện tại của Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh đứng dậy ôm lấy Quý Đường, ấn mặt anh vào trong lòng mình, hốt hoảng nói: "Chị, chị không thoải mái sao? Chị khó chịu ở đâu?"
Quý Đường bị Bùi Oanh Oanh cưỡng ép ấn đầu xuống, anh muốn giãy dụa.
Nhưng Bùi Oanh Oanh trông thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của giáo viên dạy kèm thì giật thót tim, cô gắt gao ấn càng thêm chặt, đồng thời nói với giáo viên dạy kèm: "Thưa cô, cô có thể giúp em gọi dì Tuệ không? Chị em không thoải mái."
"A, được." Giáo viên dạy kèm vội vàng xoay người chạy đi, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Giáo viên dạy kèm vừa đi, Bùi Oanh Oanh liền thả tay ra, cô vòng hai tay ra sau lưng, thành thật nhận sai, "Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ không nên để cô giáo thấy mắt của anh."
Quý Đường nhíu mày, nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt cổ quái.
Ban nãy anh bị Bùi Oanh Oanh ấn chặt đầu nên tóc rối tung, kết hợp với gương mặt xinh đẹp tái nhợt kia của anh, nếu người ngoài nhìn vào thì nhất định vừa thấy đã thương.
Còn Bùi Oanh Oanh nhìn thấy thì trốn vội ra sau, bởi tuy trông Quý Đường xinh đẹp yếu ớt, nhưng đồng tử mắt màu đồng đã thể hiện rõ rằng anh đang tức giận ngút trời, tựa như chỉ ngay một giây nữa thôi sẽ nhào đến ăn thịt cô.
"Sao vậy?" Thật may là dì Tuệ kịp thời chạy tới, bà vừa vào đã ngửi thấy mùi vị không bình thường trong không khí.
Dì Tuệ nhanh chóng tiến lại, thấy đôi mắt màu đồng còn chưa kịp giấu đi của Quý Đường thì thành thạo rút một cặp kính mát ra đưa cho anh.
Quý Đường nhận kính mát rồi đeo lên, ném điện thoại trong tay cho dì Tuệ, "Ngươi đi nói với giáo viên này, bảo cô ta nhanh cài mật khẩu vào, không nên để chuột sờ vào điện thoại của mình."
Dì Tuệ liếc trộm Bùi Oanh Oanh, đáp, "Vâng."
Quý Đường xoay người rời đi, anh vừa đi xong, chân Bùi Oanh Oanh liền mềm nhũn ngã xuống ghế, vẻ mặt vẫn còn mang theo nỗi bàng hoàng.
Dì Tuệ mỉm cười với Bùi Oanh Oanh, không nói gì mà cũng rời đi.
Lúc giáo viên dạy kèm quay trở lại, cô ấy vẫn còn sợ hãi mà hỏi Bùi Oanh Oanh, "Vừa rồi Quý tiểu thư khó chịu ở chỗ nào thế?"
"Ừm...!đau tim..." Bùi Oanh Oanh nói dối.
"Đau tim? Nghiêm trọng vậy ư, sao...!không đi bệnh viện?" Giáo viên dạy kèm luống cuống.
"Đã uống nitroglycerin (*) rồi, không có vấn đề gì." Bùi Oanh Oanh cười khan, "Bệnh cũ thôi cô, không sao."
(*) Bê: Nitroglycerin là thuốc điều trị bệnh tim mạch.
"Ôi, trẻ trung xinh đẹp đến vậy, sao lại bị đau tim chứ? Lại nói, Quý tiểu thư đúng là người đẹp nhất mà cô từng thấy, thật sự là quá đẹp.
Nếu không đẹp đến mức ấy thì cô đã giới thiệu em trai cô với Quý tiểu thư rồi."
Bùi Oanh Oanh nghe giáo viên dạy kèm muốn giới thiệu bạn trai cho Quý Đường thì lập tức từ chối, "Không cần đâu! Chị em chị ấy...!đã có bạn trai."
"À, thế cũng bình thường.
Quý tiểu thư xinh đẹp như vậy thì khẳng định có bạn trai." Bùi Oanh Oanh thấy giáo viên dạy kèm tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng may là cô ấy đã bị cô lừa.
Sau khi biết tin tức mới nhất của Mason, Bùi Oanh Oanh không yên lòng chút nào, cô muốn đến bệnh viện thăm anh ta, nhưng chưa nói đến việc làm thế nào để vượt qua mấy lớp bảo vệ nghiêm ngặt ở phòng bệnh của Mason, mà bây giờ với cô thì ngay cả việc ra khỏi Quý trạch cũng khó khăn.
Thứ cô đối mặt không phải người bình thường, mà chính là một ổ rắn.
Chẳng qua Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp nghĩ ra cách thì Quý Đường ở bên kia đã xảy ra chuyện trước.
Một buổi sáng, Bùi Oanh Oanh vừa xuống nhà chính thì nghe dì Tuệ lẩm bà lẩm bẩm, "Chết tôi, sao giờ thành nhỏ xíu thế này, không khéo bị đạo sĩ bắt đi ngâm rượu mất! Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?"
"Dì Tuệ, sao vậy?" Bùi Oanh Oanh không hiểu lắm nên đi tới, kết quả vừa nhìn rõ dì Tuệ đang nói chuyện với ai thì giật mình dừng bước, sắc mặt thay đổi, "Đây là?!"
Trước mặt dì Tuệ đặt một cái gối mềm nhỏ màu xanh đậm, mà giữa gối có một con rắn nhỏ màu trắng đang nằm.
Con rắn nhỏ trắng bạc kia nằm mềm nhũn trên gối, động cũng không động, trông cứ như đã chết rồi.
Dì Tuệ quay lại, mặt mày đau khổ, "Đây là thiếu gia."
Bùi Oanh Oanh hoảng sợ, cô không dám tin vào mắt mình, nhìn kỹ con rắn trên bàn rồi lùi ra sau hai bước, "Sao chị lại biến thành thế này?"
"Haizz, tôi cũng không biết, sáng ra đã thấy vậy rồi." Dì Tuệ thở dài.
Quý Đường biến thành nguyên hình, còn nhỏ xíu.
Bùi Oanh Oanh vừa ăn sáng vừa không nhịn được mà liếc trộm rắn trắng nhỏ nằm ở đầu bàn bên kia.
Rắn trắng an tĩnh nằm trên gối, không hề nhúc nhích.
Dì Tuệ nói Quý Đường không chết, chỉ tại đổi da làm anh không thể duy trì được hình người nên mới biến thành như vậy.
Bùi Oanh Oanh run sợ ăn sáng xong, lúc đang muốn đi thì dì Tuệ gọi cô lại, "Nhị tiểu thư, cô chăm sóc thiếu gia đi."
CÁI GÌ?!
Bùi Oanh Oanh trố mắt nhìn dì Tuệ, do quá mức kinh sợ mà giọng nói trở nên lắp ba lắp bắp, "Cháu...!cháu chăm sóc?"
"Đúng." Dì Tuệ nhanh chóng đến gần Bùi Oanh Oanh, nhỏ giọng nói, "Không phải cô muốn chữa cổ họng cho Mason sao? Thay vì cãi nhau với thiếu gia thì chi bằng cô hãy chăm sóc cho ngài ấy, rất có thể ngài ấy sẽ giúp cô."
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, lời dì Tuệ nói quả thực rất có lý, nghe điều kiện cũng rất mê người, nhưng bảo cô đi chăm sóc một con rắn, còn là Quý Đường thì cô...!cô không chăm sóc nổi.
...
Nửa tiếng sau, Bùi Oanh Oanh dè dặt bưng rắn trắng nhỏ về phòng.
Cô đặt cái gối mềm có rắn trắng nhỏ ở trên bàn rồi thay quần áo chuẩn bị xuống nhà chính chờ giáo viên dạy kèm.
Chỉ là cô còn chưa ra khỏi phòng thì chợt nghe sau lưng vang lên tiếng động như có thứ gì rơi xuống đất.
Bùi Oanh Oanh quay đầu nhìn, thấy rắn trắng nhỏ đang nằm yên trên mặt đất.
Sao Quý Đường lại rơi từ trên bàn xuống nhỉ?
Bùi Oanh Oanh hít vào một ngụm khí lạnh, trước đó cô đã phải lấy hết dũng khí mới dám bưng cái gối kia về, lúc này con rắn nằm trên đất thì cô phải làm gì? Coi như không nhìn thấy? Nhưng cảm lạnh thì sao?
Chăm sóc Quý Đường cẩn thận thì anh mới giúp Mason chữa cổ họng.
Bùi Oanh Oanh thầm nhắc đi nhắc lại mấy lời này, cuối cùng hiên ngang đi ra ngoài tìm dì Tuệ.
Cô nói với dì Tuệ rằng Quý Đường rơi xuống đất, dì Tuệ nghe xong thì mặt đầy lo âu đưa cho Bùi Oanh Oanh một đôi đũa, "Gắp thiếu gia về đi thôi, ngủ trên đất lạnh lắm."
Bùi Oanh Oanh nhìn đôi đũa trong tay dì Tuệ, khẽ mím môi, bất đắc dĩ hỏi, "Dì Tuệ, dì khẳng định nên dùng đũa gắp chị?"
"Ngài ấy không thích người khác chạm vào mình, làm phiền Nhị tiểu thư nhé." Dì Tuệ nhét đôi đũa vào tay Bùi Oanh Oanh, "Nhanh lên nhanh lên, hãy nghĩ đến cổ họng chưa được chữa khỏi của Mason."
Bùi Oanh Oanh cầm đũa ra khỏi nhà chính, cả người ủ rũ như mèo con bị mắc mưa.
Cô vừa đi vừa nhìn đũa trong tay, lát nữa cô phải gắp rắn trắng nhỏ kiểu gì đây? Quá đáng sợ, nhỡ kẹp đau nó, nó cắn cô thì sao?
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ viển vông, chậm rì rì về phòng, thậm chí lúc đứng trước cửa, cô còn không dám đi vào.
Nhưng sắp đến thời gian giáo viên dạy kèm tới, Bùi Oanh Oanh đành cắn răng kéo cửa ra.
Rắn trắng nhỏ vẫn nằm ở chỗ cũ, tư thế vẫn nguyên như lúc ban đầu.
Bùi Oanh Oanh rón rén đi tới, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cầm đôi đũa hướng về phía nó rồi rầu rĩ thở dài một hơi.
Đã sợ rắn thì chớ, lại còn phải gắp nó lên, sợ chết mất.
Nhưng có sợ đến đâu đi chăng nữa thì vẫn phải làm, Bùi Oanh Oanh lấy gối mềm xuống trước, sau đó cầm đũa, run sợ tập gắp rắn.
Không biết do Bùi Oanh Oanh không dám dùng sức, hay là do rắn trắng nhỏ kia quá trơn mà Bùi Oanh Oanh vừa mới gắp lên, rắn trắng nhỏ liền trượt đi, bịch một tiếng rơi xuống đất.
Bùi Oanh Oanh bịt miệng, gắng nuốt tiếng kêu vào trong bụng.
Rốt cuộc, Bùi Oanh Oanh dùng đũa kéo rắn trắng nhỏ dịch từng chút từng chút một lên gối, xong xuôi cô cũng căng thẳng đến nỗi toát hết cả mồ hôi hột.
Cô không dám đặt gối lên bàn nữa mà chuyển sang đặt lên ghế salon.
Bùi Oanh Oanh xếp gối xong thì lại chuẩn bị rời đi, lần này lại như thế, cô còn chưa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng rơi xuống đất.
Cô tuyệt vọng quay đầu, quả nhiên thấy rắn trắng nhỏ mới vừa nằm trên ghế salon lại đang nằm dưới đất.
***
"Oanh Oanh, sáng nay chúng ta luyện nghe trước..." Giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy thứ mà Bùi Oanh Oanh bưng trong tay thì ngừng nói, sắc mặt cô ấy hơi xanh, "Đây là...!thú cưng mà Oanh Oanh...!nuôi sao?"
"A, không phải." Bùi Oanh Oanh chột dạ lắc đầu, "Đây là thú cưng của chị em, chị ấy...!đi vắng nên em chăm sóc giùm, Tiểu...!Bạch không thể ở một mình, sẽ cô đơn, cho nên em mang nó tới để nó nghe giảng cùng em."
"Ừ...!vậy sao?" Giáo viên Tiếng Anh vẫn không yên tâm, "Nó có độc không?"
"Không có!" Bùi Oanh Oanh đáp nhanh, "Cô yên tâm, nó không cắn người."
Nói xong cô liền đặt cái gối đựng rắn trắng lên đầu bàn bên kia, còn mình thì dịch ghế ra thật xa, "Hôm nay em ngồi ở đây."
"Được...!được..." Giáo viên Tiếng Anh e dè nhìn rắn trắng nhỏ, toàn thân cũng run rẩy, nhưng cô ấy nghĩ đây là thú vui quái gở của giới nhà giàu, có nói thêm nữa thì cũng chẳng được gì.
Chỉ là, trong giờ học cứ lúc lúc lại nhìn sang bên kia.
Khi dạy xong, tâm trạng của giáo viên Tiếng Anh tốt hơn hẳn, cô ấy vừa thu dọn đồ đạc vừa tò mò hỏi: "Sao nó không cử động gì vậy?"
"Nó ngủ đông."
Giáo viên Tiếng Anh sửng sốt, đã cuối tháng Ba rồi mà rắn còn ngủ đông? Nhưng cô ấy cũng chỉ cười với Bùi Oanh Oanh mà không nói gì thêm.
Tiếp sau đó, cả 5 giáo viên dạy kèm khác đều gặp được rắn trắng nhỏ, trong đó có một vị lớn gan còn định thò tay sờ thử.
May là Bùi Oanh Oanh kịp cản lại, "Thưa cô, cô đừng đụng vào, Tiểu Bạch rất nóng tính, ai sờ vào cũng cắn."
"Cắn người ư? Cô nghe nói có thể nhổ răng của rắn, các em không cân nhắc đến việc nhổ răng cho nó sao? Như thế sẽ không lo nó cắn người." Giáo viên Hoá học nói.
Nhổ răng của Quý Đường, ai có cái gan này?
"Không được, nên giữ gìn hình thái vốn có của nó." Bùi Oanh Oanh nặn ra một nụ cười.
Không biết có phải đã ở cùng với Quý Đường trong trạng thái rắn trắng nhỏ ngủ đông suốt cả ngày không mà buổi tối, Bùi Oanh Oanh liền trực tiếp bưng gối đến phòng ăn ở nhà chính.
Cô đặt gối vào vị trí Quý Đường thường ngồi hàng ngày rồi mới về chỗ của mình.
Dì Tuệ bưng thức ăn ra, Bùi Oanh Oanh hỏi: "Chị có cần ăn gì không?"
"Không cần, cứ nghỉ ngơi là được." Dì Tuệ đáp.
"Ồ." Bùi Oanh Oanh yên lặng giây lát lại hỏi tiếp, "Chắc buổi tối đi ngủ không cần người chiếu cố chứ?"
Không cần ăn, không cần uống nước, đến cử động cũng không luôn, Bùi Oanh Oanh nghĩ chắc nó cũng không cần ai phải chiếu cố đâu.
Hết chương 56.