Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái


Chương 70: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Đột nhiên, Bùi Oanh Oanh cảm thấy điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô bỏ điện thoại ra, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, cô liền lập tức rút tay ra khỏi tay Hướng Vu Đồng.
Hướng Vu Đồng nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cùng kinh ngạc.
"Mình...!Mình khát nước, cậu có thể mua giúp mình một chai nước không?" Bùi Oanh Oanh cất điện thoại vào túi rồi nói với cậu ta.
"Được." Hướng Vu Đồng đứng lên, trước khi đi còn cẩn thận kéo khoá áo cho Bùi Oanh Oanh, "Ở đây chờ mình, nếu có ai đến bắt chuyện với cậu thì không cần để ý tới họ."
Điện thoại trong túi vẫn còn rung, Bùi Oanh Oanh sợ bị Hướng Vu Đồng phát hiện ra nên đành gật đầu, "Mình biết rồi, cậu đi nhanh lên."
Sau khi cậu ta đi, Bùi Oanh Oanh mới lại lấy điện thoại ra, dường như Quý Đường nhất định phải chờ đến khi cô nhấc máy mới thôi.
"A lô?" Bàn tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy, thậm chí cổ họng cũng căng cứng.
"Oanh Oanh." Bên kia truyền đến giọng nói bình thản của Quý Đường, "Tiết mục kết thúc chưa?"
Bùi Oanh Oanh cắn môi, đáp nhanh: "Kết thúc rồi."
"Vậy thì tốt, về phòng chưa?"
"Về rồi." Bùi Oanh Oanh nói dối, cô sợ Quý Đường biết mình đang ở cùng với Hướng Vu Đồng.
"Thật không?" Quý Đường hỏi lại lần nữa, "Thật sự về rồi?"
Tay cầm điện thoại của cô càng run thêm, giọng điệu cũng trở nên thay đổi, "Em đã ở phòng rồi, các bạn cùng phòng đều buồn ngủ, chị...!ngày mai em gọi lại cho chị có được không?"

Quý Đường trầm mặc trong giây lát, sau đó cười khẽ, "Được."
Anh cúp điện thoại.
Cuộc đối thoại chỉ diễn ra trong một phút ngắn ngủi nhưng Bùi Oanh Oanh cảm thấy sau lưng mình đã rịn đầy mồ hôi.

Cô bỏ điện thoại ra nhìn mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, 3 cô bạn cùng phòng gọi nhỡ 3 cuộc, riêng Quý Đường gọi nhỡ 14 cuộc.
Hướng Vu Đồng cũng vừa hay về đến nơi, cậu ta đến hẳn cửa hàng tiện lợi mua đồ uống nóng cho Bùi Oanh Oanh.

Sau đó mở nắp chai rồi mới đưa cho cô, "Chân thấy đỡ hơn chưa? Để mình đưa cậu về, quá muộn rồi, bạn cùng phòng cậu sẽ lo lắng."
"Ừ." Bùi Oanh Oanh gật đầu, bây giờ trong lòng cô rất rối rắm, trước đây cô cũng từng không nhận điện thoại của Quý Đường, nhưng anh chưa bao giờ gọi liên tục như thế này, hôm nay anh gọi đến 15 cuộc điện thoại, nếu cô vẫn chưa nhấc máy, có lẽ anh sẽ tiếp tục gọi.
***
Hướng Vu Đồng đưa Bùi Oanh Oanh đến dưới lầu ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng của cô đứng ngoài cửa chính, vừa nhìn thấy cô liền lập tức đi tới.
Hướng Vu Đồng chầm chậm đặt Bùi Oanh Oanh xuống rồi đưa túi thuốc treo ở cổ tay cho Thường Đình, "Đây là thuốc của cô ấy, nhờ cậu cầm hộ."
Thường Đình nhận túi thuốc, còn Lâm Thư Đồng và Bành Ánh Chân thì đỡ Bùi Oanh Oanh.
"Vậy mình đi trước đây." Hướng Vu Đồng nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh đứng bằng một chân, cô mỉm cười với cậu ta, "Cậu về đi, tối nay...!cảm ơn cậu."
Hướng Vu Đồng khẽ gật đầu, trước mặt mấy người Thường Đình, cậu ta càng thêm ít lời.
Hướng Vu Đồng vừa đi, ba cô bạn vừa đỡ Bùi Oanh Oanh vào ký túc vừa bắt đầu tra hỏi.

"Mau thành thật khai báo, nói đi, quan hệ của các cậu là gì?"
Ánh mắt Bùi Oanh Oanh loé lên, cô cúi đầu nhảy lò cò bằng một chân, "Làm gì có quan hệ gì chứ?"
Thường Đình cười, "Bọn mình không phải đồ ngốc, biểu hiện vừa rồi của các cậu không thể là không có quan hệ gì.

Cảm giác được cậu ta cõng thế nào? Có cảm thấy siêu an toàn siêu bình yên không?"
Bành Ánh Chân cũng hùa theo, "Đúng đúng, cảm giác thế nào? Cậu trai kia của cậu đẹp trai như thế, cảm giác khi nằm trên lưng cậu ta nhất định rất thích."
Bùi Oanh Oanh bị mấy câu này của các cô ấy làm đỏ bừng cả mặt, "Các cậu đừng nói mấy câu kỳ quái này nữa."
"Vẫn còn không chịu thành thật khai ra? Thư Đồng nói hết rồi, đồ mặt trắng kia nhà cậu, à, không, cậu trai có tên kia của cậu vừa nghe tin cậu bị thương liền tức tốc chạy đến sau cánh gà, Thư Đồng nói cậu ta là bạn trai cậu, cậu ta cũng không hề phản bác, cậu còn nói hai người các cậu trong sạch à?" Thường Đình nói.
Bùi Oanh Oanh cứng họng, nhất thời không biết thanh minh kiểu gì.
Thấy cô không thể nói lại, ba người liền cúi đầu nhịn cười.
***
Chuyện trẹo chân này gây ra rất nhiều phiền toái trong cuộc sống sinh hoạt của Bùi Oanh Oanh, cô gọi điện xin nghỉ phép nửa tháng ở lớp dạy múa, đồng thời cũng xin nghỉ ở câu lạc bộ nghệ thuật.
Giáo viên phụ đạo biết tin cô bị thương thì đặc cách cho cô nghỉ một ngày không cần đi học, sang ngày hôm sau, cô liền nhảy lò cò tới lớp.
Ngoài việc dễ đi học muộn ra còn dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, Thường Đình vừa đỡ Bùi Oanh Oanh nhảy lên bậc cầu thang vừa nói đùa, "Lần sau nhớ mặc cái áo khoác có mũ thỏ kia của cậu nhé."
Mà điều khiến Bùi Oanh Oanh phiền não nhất chính là Quý Đường.
Kể từ sau đêm hôm đó, Quý Đường không hề gọi cho cô thêm cuộc điện thoại nào, cô cũng không dám gọi điện thoại cho anh, bởi vì cô không những rất chột dạ mà cũng không biết nên nói gì.

Chột dạ cái gì?
Bùi Oanh Oanh cũng không rõ lắm, giống như cô không biết tình cảm của mình với Hướng Vu Đồng là gì vậy.
Ba cô bạn cùng phòng đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng cô thích Hướng Vu Đồng.
Mấy ngày nay, cô cũng thường nghĩ đến cái nắm tay khi ở bệnh viện hôm đó, mỗi lần nghĩ đến cô liền muốn cười, nụ cười này căn bản không thể che giấu.
Cảm giác này chính là vui vẻ sao?
Nếu như cô thật sự thích Hướng Vu Đồng, vậy có lẽ...!cô sẽ không thể giúp Quý Đường làm việc được nữa.

Cô không thể đã thích một người mà còn tiếp tục đi làm những chuyện kia.
***
Buổi tối cuối tuần, Hướng Vu Đồng đúng giờ gọi điện thoại cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh đã tắm xong ngồi trên giường, cô sợ các bạn cùng phòng nghe thấy tiếng điện thoại của mình nên còn cẩn thận rúc vào trong chăn.
"A lô?" Cô nói thật nhỏ.
Dường như Hướng Vu Đồng hơi sửng sốt, "Hả?"
Bùi Oanh Oanh ho khan, vẫn nhỏ giọng như cũ, "Bạn cùng phòng của mình ngủ rồi, bọn họ thường ngủ rất sớm."
Vừa mới dứt lời thì nghe thấy Thường Đình gào lên một tiếng —— "Á đù, ai là người ăn bánh quy trên bàn của mình?"
Hướng Vu Đồng yên lặng, hình như cậu ta đã nghe thấy.
Bùi Oanh Oanh lúng túng vùi đầu vào trong gối, cô còn muốn giãy giụa lấp liếm thì nghe thấy đầu dây bên kia thấp giọng nói.
"Mình biết rồi, bạn cùng phòng của cậu đều ngủ rồi thì chúng ta nhỏ giọng một chút."
Bùi Oanh Oanh: "..."
Cô không cười nổi.

Rõ ràng Hướng Vu Đồng đã biết tỏng, chẳng qua không muốn vạch trần thôi.
"Trốn trong chăn gọi điện thoại có đè vào chân không?"
"Mình thò chân ra ngoài mà." Vừa dứt lời, Bùi Oanh Oanh vội vàng bịt miệng mình.
Cô vừa mới nói cái gì? Đúng là giấu đầu hở đuôi mà.
Hướng Vu Đồng ồ một tiếng, chẳng qua Bùi Oanh Oanh luôn cảm giác như mình nghe thấy ý cười trong tiếng ồ kia, cậu ta đang cười cô.
"Chân cậu khá hơn chút nào chưa?" Không biết có phải vì Hướng Vu Đồng cũng thấp giọng hay không mà hôm nay nghe giọng cậu ta đặc biệt dịu dàng, giống như tiếng nước chảy, róc rách chảy vào lỗ tai cô.
"Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ mình đã có thể tự đi xuống lầu."
"Vậy thì tốt." Hướng Vu Đồng nói, "Có chăm chỉ bôi thuốc không?"
"Có."
Sau khi nói xong những lời này, hai người liền không hẹn mà cùng trầm mặc.
Bùi Oanh Oanh cảm thấy vành tai kề vào điện thoại hơi nóng.
"Bùi Oanh Oanh."
Một lúc sau, cô bỗng thấy đối phương gọi tên mình.
"Ừ?"
Hơi thở của Hướng Vu Đồng rất nhẹ, giọng nói cũng nhẹ không kém, "Gần đây nhà nước phát bạn trai, em có muốn một người không?"
Hết chương 70.
Tác giả có lời muốn nói: Không có máy tính, viết bằng điện toại cả tối chỉ được thế này thôi, huhu.
Lời của Bê Ba: Không sao đâu, chương càng ngắn Bê càng thích, hihi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận