Chương 71: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
"Oanh Oanh?"
Một bàn tay huơ huơ trước mắt Bùi Oanh Oanh làm cô giật nảy mình, liền nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.
"Thư Đồng, sao vậy?"
Lâm Thư Đồng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Cả ngày hôm nay cậu cứ ngẩn người mãi thôi, có nhớ mình vừa chép bài tập gì không?"
"Nhớ chứ..." Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn, trong vở không hề có chữ nào cả mà chỉ là một đống ký tự kỳ quái.
"Xem kìa, cậu căn bản đâu có nghe giảng, không giống cậu chút nào cả." Nói đến đây, Lâm Thư Đồng xích lại gần, "Nói đi, cậu gặp chuyện gì?"
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, vành tai trắng nõn nhiễm màu hoa đào, "Không có chuyện gì, chỉ là mình...!đang nghĩ đến bộ phim tối qua, bộ phim đó khá hay." Cô cười khan để che giấu sự chột dạ của mình.
Lâm Thư Đồng lắc đầu, "Thôi được, cậu không nói thì thôi, nhưng vẫn phải tập trung nghe giảng đấy, lát nữa mình đưa vở cho cậu mượn chép."
Thấy Lâm Thư Đồng ngồi về vị trí cũ, Bùi Oanh Oanh lại không nhịn được mà gọi đối phương.
"Thư Đồng."
Lâm Thư Đồng nhìn cô khó hiểu.
Bùi Oanh Oanh căng thẳng nuốt nước miếng, nói: "Mình hỏi cậu cái này nhé, nếu...!có người nói, nhà nước phát bạn trai, hỏi cậu...!có muốn một người không.
Như vậy là có ý gì?"
"Cậu trai kia tỏ tình với cậu à?" Gương mặt Lâm Thư Đồng hiện lên ý cười.
"Ấy, không phải!" Bùi Oanh Oanh vội vàng xua tay, "Đây, đây...!là mình đọc trong sách, tác giả chỉ viết đến đó, mình đang nghĩ xem câu đó có nghĩa là gì."
Lâm Thư Đồng không khỏi buồn cười, "Được rồi, không phải cậu, không cần kích động, đừng có đỏ mặt nữa."
Bùi Oanh Oanh giận dỗi nhìn cô ấy, "Không phải mình mà."
"Khụ khụ, mình biết không phải cậu, để mình nghĩ xem nào, cậu ta bảo với cậu rằng nhà nước phát bạn trai, cậu có muốn một người không.
Những lời này không phải rất rõ ràng rồi sao?" Lâm Thư Đồng nở nụ cười ẩn ý.
Bùi Oanh Oanh vô thức nghiêng người sang, "Cái gì cơ?"
"Cậu ta thích cậu, đồ ngốc ạ." Lâm Thư Đồng gõ một cái vào trán cô, "Cái này mà cậu cũng không biết à? Nói mau, cậu trả lời thế nào?"
"Mình..." Bùi Oanh Oanh nói đến đây thì im lặng.
Lúc này lại biến thành Lâm Thư Đồng nghiêng người sang, "Hử? Oanh Oanh, cậu trả lời thế nào?"
Bùi Oanh Oanh cúi đầu, "Mình cúp điện thoại."
"Hả?!" Lâm Thư Đồng kêu lên, vừa kêu xong cô ấy vội bịt kín miệng mình.
***
Buổi tối, cả phòng ký túc đều biết Hướng Vu Đồng tỏ tình với Bùi Oanh Oanh, sau đó cô cúp điện thoại của đối phương, thậm chí còn trong tình huống đối phương chỉ được gọi điện thoại 30 phút một tuần.
"Làm thế nào giờ?" Lâm Thư Đồng thở dài.
Bành Ánh Chân buồn rầu: "Liệu cậu ta có cho rằng Oanh Oanh từ chối mình, từ giờ sẽ không gọi điện thoại tới nữa không?"
Thường Đình lập tức phản bác, "Sao có thể? Vậy tình cảm của cậu ta cũng quá hời hợt đi, mới chịu chút đả kích đã không chịu nổi? Theo mình thì nếu lần sau cậu ta gọi điện tới, em Tư cứ đồng ý cậu ta là được rồi."
Đợi cậu ta gọi điện thoại tới, còn phải đợi 6 ngày nữa.
Bùi Oanh Oanh khóc không ra nước mắt, "Có phải mình không nên cúp điện thoại của cậu ấy không? Hôm qua sau khi mình cúp máy, cậu ấy cũng không hề gọi lại, rõ ràng còn chưa hết thời gian sử dụng điện thoại của cậu ấy mà."
Nhìn dáng vẻ đáng thương cảu cô, Thường Đình không nhịn được mà lắc đầu, "Tiêu rồi, cô nhóc này hoàn toàn quỳ rạp xuống chân đối phương rồi."
"Cũng không thể trách Oanh Oanh được, Hướng Vu Đồng thật sự rất ưu tú, hơn nữa đối xử với Oanh Oanh rất tốt, trời lạnh mà cậu ta cõng Oanh Oanh đi bắt xe, đến bệnh viện, cẩn thận chăm sóc từng chút một.
Rất ít con trai làm được như vậy." Lâm Thư Đồng nói, "Hơn nữa cậu ta còn rất đẹp trai."
"Cái này là điểm cộng lớn nhất này." Bành Ánh Chân bồi thêm một câu, "Con trai lớp mình không thể so được."
Thường Đình lại lắc đầu, "Xong rồi, lại thêm hai người phản bội nữa, xem ra quân ta thua chắc rồi."
Nghe cô ấy nói thế, Lâm Thư Đồng cười nói, "Cậu đừng nói thế mà, nghĩ cách giúp Oanh Oanh trước đi."
"Có cách, chính là cứ chờ thôi." Thường Đình nói, "Chuyện nam nữ thì ai kiên nhẫn hơn người đó thắng, Oanh Oanh, cậu ta đã không nhịn được mà tỏ tình với cậu, cậu còn sợ cái gì? Cậu ta còn thích cậu hơn so với tưởng tượng của cậu, đương nhiên sẽ không vì chuyện bị cậu cúp máy mà từ bỏ, cậu chờ mà xem."
Chờ?
Nghe câu này của Thường Đình, mặt Bùi Oanh Oanh đỏ lựng, trái tim cũng đập rất nhanh, đột nhiên cô có một mong đợi chưa từng có, mong sao cuối tuần nhanh đến.
Nhưng mà cuối tuần vẫn còn rất xa.
Còn tận 6 ngày nữa, thêm hôm nay là 7 ngày.
Bảy ngày là 168 giờ, 10.080 giây.
Một giây cô cũng không chờ nổi nữa.
***
Nhưng Quý Đường lại đến sớm hơn cuộc gọi của Hướng Vu Đồng.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang tự học buổi tối thì nhận được tin nhắn của Quý Đường.
"Tôi ở thao trường của trường em."
Vừa đọc được tin nhắn kia, suýt nữa Bùi Oanh Oanh đã đánh rơi mất điện thoại, nháy mắt như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống khiến cô choàng tỉnh.
Cô chỉ nhớ mỗi cuộc điện thoại cuối tuần của Hướng Vu Đồng mà quên mất Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh đứng dậy khiến mấy cô bạn cùng phòng đều nhìn sang, "Oanh Oanh?"
"Mình đi vệ sinh một lát." Cô nặn ra một nụ cười.
Chân cô đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng lúc đi bộ vẫn hơi khập khiễng.
Khoảng cách từ toà nhà dạy học đến thao trường khá xa khiến cô mất thời gian gấp đôi so với bình thường.
Càng đến gần thao trường cô càng sợ, cô sợ Quý Đường, sợ anh phát hiện ra tâm sự của mình.
Đã gần đến tháng 12, lại đang trong giờ tự học buổi tối nên trong thao trường có rất ít người, Bùi Oanh Oanh không cần tốn công liền nhìn thấy Quý Đường đứng dưới một gốc cây.
Anh mặc một chiếc áo choàng dài đậm màu, gương mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối.
Cái cây kia trơ trụi, mang theo một vẻ đẹp suy tàn.
Lúc Bùi Oanh Oanh lại gần, Quý Đường quay đầu lại, nhìn bước chân tập tễnh của cô, anh không hề nói gì.
Là Bùi Oanh Oanh mở miệng trước.
"Chị."
Giọng cô rất nhẹ.
Quý Đường híp mắt, "Tại sao bị thương mà không nói với tôi?"
"Không sao, sắp khỏi rồi, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." Bùi Oanh Oanh đáp nhanh.
Quý Đường nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, gương mặt cô ửng đỏ, kiều diễm như một đoá hoa đã nở rộ.
Luôn nói tình cảm của thiếu nữ là thơ, rốt cuộc đoá hoa mà anh nuôi này cũng đến lúc nở rộ rồi sao? Trong lòng cô cũng viết đầy thơ?
"Ngoài việc bị thương ra, em còn cái gì chưa nói với tôi không?" Giọng nói của anh như từ một nơi rất xa vọng tới, mang theo một cảm giác mơ hồ.
Bùi Oanh Oanh vừa nghe liền cúi đầu, nội tâm không ngừng gào thét.
Quý Đường biết rồi.
Một người thông minh quá mức như anh, nhất định đều đã biết rồi.
"Xin lỗi."
Bùi Oanh Oanh run run nói câu xin lỗi.
Quý Đường cười, "Tại sao lại xin lỗi tôi?"
Bùi Oanh Oanh không dám ngẩng đầu lên, cô đã thích một người không nên thích, "Tôi...!không thể tiếp tục giúp ngài giải trừ lời nguyền...!Tôi...!sẽ...!trả thẻ ngân hàng lại cho ngài, sau đó...!bây giờ tôi đã đi làm thêm, tôi...!mỗi tháng tôi sẽ trả tiền vào thẻ ngân hàng đó.
Tôi biết tôi chỉ có thể trả lại một phần nghìn những gì mà ngài đã cho tôi, nhưng chỉ cần tôi còn sống thêm một ngày, tôi cũng sẽ trả tiền lại cho ngài."
Nói xong đầu cô cúi càng thấp hơn.
Bất kể nói thế nào thì trong chuyện này vẫn là cô sai, cô đã đồng ý giúp Quý Đường giải trừ lời nguyền, nhưng bây giờ cô lại không làm được.
Cô không thể lại gần một người đàn ông khác khi trong lòng đã có người mình thích.
Quý Đường không hề nói gì, anh an tĩnh như không hề tồn tại.
Bùi Oanh Oanh vẫn không dám ngẩng đầu lên, cô không có cái can đảm đó.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười của Quý Đường, tựa hồ còn mang theo vẻ giễu cợt.
"Trả tiền? Thật là biết điều.
Em có biết em đang nói cái gì không?"
Bùi Oanh Oanh ngập ngừng, nhưng vẫn kiên định nói, "Tôi biết."
Tích tắc sau, cô bị cưỡng ép phải ngẩng đầu lên, Quý Đường nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
"Vì Hướng Vu Đồng mà em vứt bỏ toàn bộ những gì mình đang có, Bùi Oanh Oanh, em biết điều này có nghĩa là gì không? Không có tôi, em chỉ là một cô bé mồ côi đáng thương mà thôi, là tôi lựa chọn em, vậy mà em lại hết lần này đến lần khác phản bội tôi." Quý Đường bóp cằm Bùi Oanh Oanh, giọng nói lạnh lẽo, "Tôi cho em sự giáo dục tốt nhất, cho em điều kiện vật chất tốt nhất, vì sợ hãi nên em bỏ chạy thì cũng thôi đi, nhưng lần này, em lại vì một thằng nhóc mà phản bội tôi."
Bùi Oanh Oanh cắn răng, không dám nói lấy nửa lời.
Quý Đường nhẹ nhàng buông tay, ánh mắt chuyển thành chán ghét, "Không phải đều trả lại cho tôi sao? Cởϊ qυầи áo ra, quần áo này đều mua bằng tiền của tôi, nếu muốn trả thì trả quần áo trước đi."
Hiện giờ nhiệt độ ngoài trời xấp xỉ 0 độ, mặt Bùi Oanh Oanh đã bị gió lạnh thổi đến tái nhợt.
Nghe Quý Đường nói như vậy, cô khẽ run lên, sau khi phát hiện đối phương không hề nói đùa, cô cắn răng, bắt đầu cởi mũ, khăn quàng, kéo khoá cởϊ áσ khoác nhung ra.
Mới cởi được một nửa đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Có lẽ sẽ có người nhìn thấy bọn họ, nhưng Bùi Oanh Oanh không quan tâm.
Lúc cô bắt đầu cởi đến áo len thì nghe Quý Đường nói.
"Đủ rồi."
Bùi Oanh Oanh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cởi, đến khi cô chuẩn bị cởϊ áσ giữ nhiệt bên trong thì có người giữ lấy tay cô.
"Tôi nói đủ rồi." Quý Đường nhặt quần áo mà Bùi Oanh Oanh ném xuống ghế, nhét vào tay cô, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia không có bất kỳ biểu cảm nào, "Từ ngày hôm nay trở đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu còn dám xuất hiện, hãy xác định rằng mình sẽ phải nhận một cái chết rất thảm."
Dứt lời anh trực tiếp xoay người bỏ đi, bước chân không chút do dự.
Nhìn bóng lưng anh, nước mắt Bùi Oanh Oanh liền vô thức chảy ra.
Cả người cô như không nhịn được mà khuỵu xuống đất, toàn thân run rẩy.
Tại sao lại phải khóc?
Cô không biết nữa.
Nhìn bóng dáng ngày một xa dần của Quý Đường, cô cảm thấy khó chịu đến không sao nói nổi thành lời, tựa hồ không buồn để ý đến cơ thể lạnh lẽo của mình.
Là sự lựa chọn của cô, là cô tự nguyện chọn một lần nữa trở thành cô nhi, lựa chọn không cần sự che chở của Quý Đường nữa, cô không nên buồn mới đúng.
Rõ ràng ngày nào cô cũng nghĩ cách để thoát khỏi Quý Đường, nhưng không ngờ khi ngày này thật sự đến, cô lại khó chịu đến cực điểm đến vậy.
Cô một lần nữa trở thành cô nhi.
Một cô nhi không có gia đình.
Hết chương 71.