Chương 96: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Thấy cô kêu oai oái, Quý Đường không nhịn được mà mỉm cười.
Bùi Oanh Oanh hất tay anh ra, không biết nên trả thù anh bằng cách nào.
Nếu cô cũng dí tay vào cổ anh, người bị lạnh vẫn chỉ có cô mà thôi.
À!
Lát nữa bọn họ sẽ đi ăn lẩu mà.
"Mình ăn lẩu gì vậy?" Bùi Oanh Oanh bỗng hỏi.
"Lẩu Đế Đô?" Quý Đường ngẫm nghĩ.
"Không, ăn lẩu Xuyên Thành đi, em biết một chỗ, đi thôi." Nói xong cô đi thẳng về phía trước, cô biết Quý Đường sợ ăn cay.
Bùi Oanh Oanh dẫn Quý Đường bắt xe đi tới một tiệm lẩu Xuyên Thành rất nổi tiếng, cũng may lúc hai người đến là vừa qua giờ cao điểm, nên không cần phải xếp hàng mà cứ thế có chỗ ngồi luôn.
Hình như Quý Đường vẫn không biết Bùi Oanh Oanh định chơi khăm mình, thậm chí còn giao toàn quyền gọi món cho cô.
Nhìn hai loại nước lẩu cay tê và uyên ương trong thực đơn, Bùi Oanh Oanh không hề do dự mà chọn nước lẩu cay tê.
Nhưng cô tuyệt nhiên không thể ngờ được lão yêu quái Quý Đường này vô cùng gian xảo, trước khi lẩu được bê ra, anh đã chuẩn bị sẵn một bát nước lọc.
Lẩu ra bàn, anh nhúng thức ăn vào bát nước đến tận lúc thức ăn trắng bệch mới cho vào miệng.
Nhìn cảnh trước mặt, Bùi Oanh Oanh nảy sinh một kế khác, cô gắp từ trong nồi lẩu ra một miếng thịt dê nhìn qua đã biết rất cay, đưa đến bên miệng Quý Đường, "Nào, há miệng ra!"
Quý Đường liếc nhìn miếng thịt dê, lại nhìn Bùi Oanh Oanh đang viết rõ bốn chữ "không có ý tốt" trên mặt, anh khẽ nhướn mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn vào.
Miếng thịt dê kia vừa vào trong miệng, anh liền bị cay đến nhăn mặt, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Oanh Oanh, anh vẫn cố kiềm chế không nhổ ra mà gắng gượng nuốt xuống.
Nhìn Quý Đường bị cay đến mức đỏ bừng cả mặt, đột nhiên Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình thật là quá đáng.
Cô vội vàng rót cho anh một cốc nước, "Anh mau uống nước đi."
Quý Đường le lưỡi, Bùi Oanh Oanh ngồi đối diện thấy lưỡi anh đều bị cay đến đỏ lên.
Anh liên tục uống nước nhưng vẫn thấy cay không chịu được, đôi mắt hồ ly cũng bị cay đến sũng nước.
Càng nhìn Bùi Oanh Oanh càng thêm áy náy, lập tức kéo tay đối phương, "Thôi, chúng ta tính tiền đi, không ăn nữa."
Vì cảm thấy rất có lỗi với Quý Đường, cả đoạn đường về cô đều nhìn chằm chằm sắc mặt anh, thấy mặt anh vẫn cứ đỏ mãi thì không khỏi lo lắng, "Có cần phải đến bệnh viện không?"
Quý Đường nắm tay cô, lắc đầu nói, "Không cần đi bệnh viện, tôi về nhà nằm một lúc là ổn." Nói đến đây, anh dùng đôi mắt hồ ly ngập sóng nước nhìn cô, đáng thương cực kỳ, "Tối nay em có thể ở cùng tôi không?"
Bùi Oanh Oanh mím môi, nhìn dáng vẻ của anh thật sự quá đáng thương, lúc này không sao nói ra câu từ chối, cô đành gật đầu.
Sáng mai không có tiết, trưa lại về trường vậy.
Thấy Bùi Oanh Oanh đồng ý, mắt Quý Đường sáng lên.
Hiện giờ Quý Đường đang ở căn phòng nằm rất gần trường Bùi Oanh Oanh, vì lúc ôn thi cô đều đến tự học ở thư viện của trường này.
Hai người xuống xe taxi, vừa xuống xe, Quý Đường liền dắt Bùi Oanh Oanh đi vào tiểu khu, anh nắm tay cô rất chặt, tựa như sợ cô chạy mất vậy.
Thấy anh đột nhiên trở nên tràn trề sinh lực, Bùi Oanh Oanh không khỏi kỳ quái, rõ ràng vừa rồi anh vẫn còn uể oải, ỉu xìu như cà tím phơi sương cơ mà.
"Anh không thấy cay nữa à?" Bùi Oanh Oanh hỏi.
Bước chân Quý Đường hơi khựng lại, lập tức thả chậm nhịp bước, một lần nữa làm bộ tội nghiệp nhìn cô, u oán nói: "Em phải về trường sao?" Anh nói, "Để tôi đưa em trở về đi thôi."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn kéo cô đi về phía trước.
Đến lúc này rồi thì sao Bùi Oanh Oanh không biết suy nghĩ của Quý Đường chứ, cô cười bất lực, "Được rồi, tối nay ở cùng với anh, không về trường."
Dù sao thì về ký túc cũng chỉ có một mình cô, rất nhàm chán.
"Nhưng ở đây em có quần áo để thay không?" Bùi Oanh Oanh chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, cô vừa mới ăn lẩu xong, một thân ám mùi, nhất định phải tắm rửa.
Quý Đường nhìn cô, gật đầu nói, "Có."
"Hả? Em nhớ em dọn hết quần áo đi rồi mà." Bùi Oanh Oanh hơi nghi ngờ.
Quý Đường chớp chớp mắt, đỏ mặt, "Tôi...!giấu đi vài món."
Bùi Oanh Oanh hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Quý Đường bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng rít từng chữ một qua kẽ răng, "Q.U.Ý Đ.Ư.Ờ.N.G!"
Quý Đường vô tội nhìn cô, yếu ớt nói, "Có mặt!"
***
Sau khi vào phòng, Bùi Oanh Oanh liền bảo Quý Đường bỏ mấy bộ quần áo anh đang cất ra cho cô xem.
Kết quả cô càng xem càng đỏ mặt, sau cùng vừa tức vừa xấu hổ, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Không ngờ Quý Đường lại giấu nhiều quần áo của cô như vậy, thế mà dám nói chỉ giấu vài món, đến cả đồ lót cũng giấu rất nhiều.
Nhưng điều khiến cô không hiểu được chính là, có mấy món đồ cô vẫn thường xuyên mặc ở ký túc xá, tại sao bị anh mang đi mà cô lại không hay biết gì?
Cô nghĩ ngợi một lúc, cầm một bộ đồ ngủ lên, "Bộ này em vừa mới mặc hôm trước, sao giờ lại ở chỗ anh?"
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, thành thành thật thật, "Bộ em mặc hôm trước là bộ tôi mua mới rồi đem đổi."
Bùi Oanh Oanh mở to mắt, kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Hoá ra mấy bộ quần áo này của cô đều bị Quý Đường âm thầm đánh tráo, anh mua đồ mới cùng loại, sau đó thừa dịp cô không chú ý bèn đem đổi với những bộ cô đang mặc, thế nên cô mới không biết quần áo của mình bị thiếu đi.
"Anh là đồ biếи ŧɦái!" Bùi Oanh Oanh tức đến mức nói năng lộn xộn, "Không người nào lại làm ra những chuyện như vậy cả, sao anh có thể cầm quần áo của em chứ?"
Quý Đường chớp chớp đôi mắt hồ ly, "Tôi không phải là người."
Bùi Oanh Oanh: "..."
Thật sự cạn lời luôn.
***
Buổi tối, Bùi Oanh Oanh để Quý Đường đi tắm trước rồi mới tắm.
Lúc cô tắm thì vẫn bình thường, chẳng qua không hiểu sao lúc mặc quần áo lại thấy lúng túng, nhưng cũng không thể không mặc.
Cô vừa mặc quần áo xong mở cửa ra liền phát hiện Quý Đường đứng ngoài cửa.
"Anh đứng đây làm gì?" Cô hơi kinh ngạc.
Quý Đường không lên tiếng mà chỉ lắc lắc máy sấy tóc trong tay.
Bùi Oanh Oanh nhìn anh, muốn cầm lấy máy sấy tóc, "Em tự sấy."
"Oanh Oanh, tôi sấy giúp em nhé." Quý Đường giấu máy sấy tóc ra sau lưng, "Tôi muốn thử một lần, chưa biết chừng sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa."
Lời của anh khiến Bùi Oanh Oanh sửng sốt.
Cũng đúng nhỉ, đợi giải xong lời nguyền, Quý Đường sẽ rời khỏi trần gian.
Đến lúc đó cô có muốn gặp anh cũng không thể, hiện tại thời gian của bọn họ phảng phất như một chiếc đồng hồ cát, mỗi giây mỗi phút đều đang đếm ngược.
Bùi Oanh Oanh trầm mặc giây lát rồi gật đầu.
Không biết có phải vốn dĩ tóc Quý Đường cũng dài hay không, động tác sấy tóc của anh rất dịu dàng, không hề khiến Bùi Oanh Oanh cảm thấy không thoải mái.
Cô đứng trước gương, nhìn vào cảnh tượng đang được phản chiếu qua gương, Quý Đường mặc áo choàng tắm đậm màu, rũ mắt sấy tóc cho cô, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giống như việc anh đang làm không phải chỉ là việc sấy tóc cỏn con vậy.
Sấy tóc xong, không biết Quý Đường lấy từ đâu ra một lọ kem dưỡng da, "Oanh Oanh, để tôi bôi cho em."
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Không cần đâu, em bôi rồi."
"Bôi thêm lần nữa đi, mùa đông hanh khô lắm." Quý Đường nhìn cô, "Có thể đây là lần cuối cùng của tôi..."
Bùi Oanh Oanh ngắt lời anh, "Không, dù có là lần cuối cũng không bôi."
Rốt cuộc thì cả ngày lẫn đêm lão yêu quái này luôn nghĩ cái gì vậy?
Quý Đường bị từ chối thì tỏ rõ vẻ tiếc hận, nhưng vẫn bỏ kem dưỡng da xuống, kéo Bùi Oanh Oanh vào phòng, "Tôi đã bật chăn điện rồi, chắc chắn sẽ không bị lạnh."
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ lắc đầu, mùa đông ngủ chung với rắn, sao có thể không lạnh cơ chứ?
Đi đến bên giường, Quý Đường liền đứng lại nhìn cô, mắt anh sáng rực như bầu trời sao.
Không hiểu sao trái tim Bùi Oanh Oanh lại đập rộn lên, cô ngồi xuống giường, do dự nhìn đối phương rồi nhẹ giọng nói: "Nếu không, lát nữa lúc ngủ anh biến thành..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Quý Đường đè xuống.
Gương mặt phóng đại của đối phương xuất hiện ngay trước mặt, anh đưa lưng về ánh đèn, mái tóc dài xoã tung, có vài lọn tóc còn vướng vào gò má.
Mặt anh rất trắng, không phải màu trắng hồng ấm áp mà là trắng lạnh, trắng như một món đồ sứ, bất kể là nhìn hay sờ cũng đều lạnh như băng.
Nhưng đôi mắt hồ ly kia lại là một đôi mắt đa tình, khoé mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch tự mang theo quyến rũ, lúc đôi mắt ấy rũ xuống nhìn người, hàng mi dài như đuôi phượng cánh bướm, chỉ cần vỗ một cái thôi là gió bão liền kéo đến.
Trong khoảng thời gian này, anh luôn nhường nhịn, tỏ ra đáng yêu dễ thương với Bùi Oanh Oanh, làm cô suýt chút nữa đã quên mất bản năng nguy hiểm và đầy tính xâm lược vốn có của anh.
Hiện giờ khi nhìn đối phương, trí nhớ trong tiềm thức của cô đã được gợi lại.
Bàn tay lạnh như băng của Quý Đường sờ vào mặt cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch, cất tiếng gọi gần như nỉ non, "Oanh Oanh."
Bùi Oanh Oanh ngừng thở, cả người khẽ run lên, "Sao...!sao thế?"
Quý Đường nhíu mày, lưỡi rắn phun ra khỏi miệng.
Đầu lưỡi anh đã biến thành lưỡi rắn chẻ đôi trước mặt cô, "Vẫn cay quá đi."
Bùi Oanh Oanh còn đang muốn nhìn kỹ xem, nhưng anh lại nhanh chóng rút lưỡi về, đôi mắt hồ ly ngập tràn sóng nước, "Em phải hôn một cái mới đỡ được."
Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà đánh anh một cái, "Nếu anh vẫn thấy cay thì ngay bây giờ chúng ta đi bệnh viện."
"Không muốn đi bệnh viện." Quý Đường lại cúi đầu xuống, không đợi cô kịp phản ứng đã hôn chụt một phát, "Hôn là sẽ khỏi."
Bùi Oanh Oanh bất ngờ bị hôn thì hơi đỏ mặt, cô quay mặt sang bên cạnh, đương nhiên biết tỏng đối phương đang nghĩ cái gì.
Thấy cô quay mặt đi, Quý Đường cũng đổi hướng nhào theo, "Oanh Oanh, tôi muốn hôn em." Giọng anh rất trầm, cứ thế chui thẳng vào tai khiến lỗ tai cô ngưa ngứa.
Mặt Bùi Oanh Oanh càng thêm đỏ, cô giơ tay ấn vào lồng ngực đang đè xuống của Quý Đường, "Anh đừng có làm loạn, em không đồng ý."
"Vậy phải làm thế nào em mới chịu đồng ý?" Anh thấp giọng hỏi.
"Em..." Bùi Oanh Oanh nhìn anh, lí nhí nói, "Tại sao em phải đồng ý chứ?"
"Lần trước em còn hôn tôi, tại sao lần này lại không chịu?" Quý Đường càng tiến lại gần hơn, mặt anh gần như dán sát vào mặt Bùi Oanh Oanh.
Cô lại ngửi được hương hoa hồng nồng nặc trên người đối phương.
Vừa ngửi thấy hương thơm đó, cả người cô liền nhũn ra.
"Quý Đường." Cô nhỏ giọng gọi anh.
Quý Đường ôm cô, giọng nói vừa dịu dàng lại mang theo dụ dỗ, "Hôn tôi đi, Oanh Oanh."
Giọng nói trầm thấp của anh khiến Bùi Oanh Oanh không khỏi nghĩ đến con rắn đã dẫn dụ Eva ăn trộm trái cấm trong thần thoại Phương Tây.
Cô nhìn đối phương, suy nghĩ một chút mới nói: "Chỉ hôn một cái thôi đấy."
Vừa mới dứt lời, Quý Đường liền hôn lên.
Bùi Oanh Oanh hơi luống cuống, nhưng rất nhanh sau đó liền không có thời gian để luống cuống nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Quý Đường lại biến thành người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ giữa hai người, anh giam cô trong lồng ngực mình, dùng đôi môi lạnh như băng hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô, khiến đôi mắt cô dần dần trở nên ướŧ áŧ.
"Quý Đường." Bùi Oanh Oanh không nhịn được nữa mà tránh sang bên cạnh, cô cảm thấy mình như sắp ngạt thở đến nơi rồi, nên chỉ đành gọi đối phương xin tha.
Quý Đường ngẩng đầu lên, nâng tay vuốt tóc cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bùi Oanh Oanh nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt áo choàng tắm của đối phương, trong mũi tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Một lúc lâu sau, Bùi Oanh Oanh bị ôm vào trong chăn, còn Quý Đường thì nằm bên ngoài chăn ôm lấy cô.
Cô nhìn đối phương khó hiểu, "Sao anh không chui vào ngủ?"
Quý Đường mỉm cười, "Đợi em làm ấm chăn xong tôi mới vào."
Bùi Oanh Oanh nhìn đối phương, vô thức thò tay ra khỏi chăn nắm lấy bàn tay anh, rõ ràng anh sợ làm cô bị đông cứng, thế mà vẫn mạnh miệng nói bậy nói bạ.
"Anh chui vào đi, em không sợ lạnh." Cô nói khẽ.
Quý Đường rũ mắt, ý cười trên mặt rất nhạt, "Em cứ kệ tôi, ngủ trước đi, sáng mai em muốn ăn gì? Bánh kếp? Hay là bánh bao chiên?" Anh báo thực đơn.
Nghe đến đây, Bùi Oanh Oanh vòng tay ôm ngược lại anh, gác mặt mình vào lồng ngực lạnh lẽo kia, "Anh ăn gì em ăn nấy."
Quý Đường đang báo thực đơn chợt im bặt, một lát sau, anh mới ngượng ngùng xoắn xuýt nói: "Cái này, không được đâu."
Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn anh, "Gì cơ?"
Hết chương 96.
Tác giả có lời muốn nói: Xà ca, hứa với tui, không được phép làm tên luỵ tình đâu đấy.