Tàu lượn siêu tốc, đu quay ba chiều, thuyền hải tặc, tháp rơi tự do,...
Mạc Linh Chi: "Á á á..."
Cô phấn khích kêu lên.
Cả quá trình Hạ Vân Trù đều nắm chặt tay Mạc Linh Chi, bước xuống khỏi tháp rơi tự do k1ch thíchnhất, anh nhìn cô cưng chiều hỏi: "Chi Chi, chơi vui không?"
Mạc Linh Chi vốn chưa từng chơi những trò k1ch thíchnhư vậy, cô ôm ngực cảm nhận nhịp tim đập kịch liệt, vừa gật đầu liên tục, vừa kích động nói: "Vui lắm!"
Có lẽ biết mình sẽ không chết, nên cô không hề sợ hãi, tuy có hơi sợ độ cao một chút, nhưng nói chung chơi cũng khá vui.
Hạ Vân Trù thấy cô vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm tối thôi." Anh nhìn thời gian.
Mạc Linh Chi gật đầu, cô vẫn còn hơi mỏi chân, cứ để mặc anh dắt đến nhà hàng, chỉ là lúc đi đường, cô luôn ngập ngừng, vẫn luôn cảm thấy... hình như quên mất cái gì đó rồi.
Kỳ lạ.
Rốt cuộc cô quên cái gì?
Năm phút sau.
Mạc Linh Chi chạy quay lại, Hạ Vân Trù đuổi theo sau.
"Cây tùng già!" Cô gọi dồn dập, giáo giác tìm kiếm.
Sau lưng, Hạ Vân Trù bình tĩnh: "Đừng nôn nóng, chắc là cây tùng già vẫn còn đang ở trên Tháp rơi tự do, để anh dẫn em đi tìm." Anh nắm tay cô, chậm chạp bước tới "tháp rơi tự do".
Mạc Linh Chi theo sát phía sau, hơi sốt ruột.
Trên ghế, chiếc ba lô trong suốt vẫn còn được buộc chặt, chậu cây bên trong cũng không bị vỡ, nhưng đất lại đổ ra ngoài hết, cây tùng già rơi xuống ba lô trong suốt, cành cây bị dính chặt, hơi uốn cong.
Mà quan trọng nhất là...
Khuôn mặt nhăn nheo của cây tùng già xuất hiện trên thân cây, đôi mắt mở to, không chớp, khóe miệng sùi bọt mép...
Hạ Vân Trù co giật khóe miệng.
Mạc Linh Chi nôn nóng bước lên: "Cây tùng già!"
Âm thanh cô gấp gáp, lo lắng cầm ba lô lên, muốn chạm cũng không dám chạm, lúng túng nhìn Hạ Vân Trù.
Nước mắt trào ra, cùng với sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Cây tùng già... không phải chết rồi chứ?
Cô lo lắng đến mức bật khóc, luống ca luống cuống.
Hạ Vân Trù nhanh chóng bước lên: "Không sao, ông ấy vẫn còn sống, cây tùng già không sao đâu, em xem, ông ấy vẫn ổn nè."
Anh vừa nói, vừa mở ba lô ra, nhổ cây tùng già đang "sùi bọt mép" ra, lắc qua lắc lại.
Cây tùng già thì thào: "Tha... cho... ta... đi..."
Run run rẩy rẩy, cành tùng cũng run theo.
Mạc Linh Chi thở phào một hơi, ngừng khóc.
"Tốt quá rồi, cây tùng già không sao rồi!"
Cây tùng già: "..." Thân không sao nhưng lòng có sao.
Cành cây ngả nghiêng, phát ra tiếng nôn mửa...
"Oẹ!"
Mạc Linh Chi nhìn Hạ Vân Trù: "Cây tùng già làm sao vậy?"
Hạ Vân Trù: "... Chắc là bị chóng mặt, nên mới buồn nôn."
Mạc Linh Chi mờ mịt.
...
Nửa tiếng sau.
Cây tùng già suy yếu cắm trong một chậu cây mới, thẫn thờ nhìn hai người phía trước đang dựa sát vào nhau, đút cho nhau ăn...
Hạ Vân Trù: "Chi Chi, nếm thử cái này đi."
Mạc Linh Chi: "Woa, ngon ghê, người nhận nuôi cũng ăn đi!"
Hạ Vân Trù: "Chi Chi, cái này thế nào? Ăn một chút đi."
Mạc Linh Chi: "Ngon lắm! Anh ăn không?"
Hạ Vân Trù cưng chiều, vừa ăn vừa gật đầu với cô: "Ngon lắm."
Cây tùng già: "..."
Bây giờ lão đang hoa mắt chóng mặt, không nước nổi cái gì.
Là một cây tùng già sống ngàn năm trăm núi sâu, chưa trải sự đời, những sự việc lúc sáng thật sự quá k1ch thíchđối với ông ấy, nhất là... cây tùng già rất sợ độ cao.
Có thể tưởng tượng được cảm giác cả người lão lúc này vô cùng suy yếu, không những không ăn được gì, mà còn choáng váng đầu óc, nhìn đâu cũng thấy như đang lắc lư.
Nó nhìn một nam một nữ trước mặt, ánh mắt ai oán.
Hạ Vân Trù, thật là quá đáng!!
Ăn cơm xong, trời cũng tối rồi.
Hạ Vân Trù: "Chi Chi, phong cảnh buổi tối rất đẹp, em có muốn lên vòng đu quay ngắm cảnh với anh không?"
Tất nhiên là Mạc Linh Chi lập tức đồng ý, vô cùng mong đợi.
Hạ Vân Trù đang định để cây tùng già qua một bên, nhưng mà, đối phương lại quấn chặt lấy cổ tay anh.
Hạ Vân Trù: "?"
Cây tùng già run rẩy: "... Bây giờ ta không còn bị choáng nữa."
Hơn nữa còn muốn chơi thêm một lần nữa.
Sau khi trải qua nỗi khổ chóng mặt đó, cây tùng già cảm thấy... hình như hơi bị nghiện?
Với lại, một cái cây cổ sống cuộc sống yên bình ngàn năm trên núi sâu, đúng là hiếm khi có những cảm xúc thăng trầm như vậy.
Hạ Vân Trù: "..."
Anh cũng không muốn đem theo ông ấy: "Không được, tôi và Chi Chi lên thôi."
Gương mặt vô cảm, nhìn nó với ánh mắt chết chóc.
Cây tùng già không hề sợ hãi, khăng khăng nói: "Ta muốn đi!".
Ánh mắt Hạ Vân Trù càng thêm nguy hiểm.
Cây tùng già lập tức kinh sợ, nhưng dù sao ông ấy vẫn là cây tùng già, nó nhìn Mạc Linh Chi: "Chi Chi..."
Mạc Linh Chi lại nhìn anh Hạ Vân Trù: "Hạ Vân Trù..."
Hạ Vân Trù: "... Được thôi." Anh không bao giờ có thể từ chối Chi Chi.
Cây tùng già đắc ý mỉm cười.
Vậy nên, hai người và một chậu cây cảnh, lại lên vòng đu quay một lần nữa.
Lần này cây tùng già hưng phấn hơn so với lần trước, rầm rầm rì rì...
"Wow, xã hội loài người chơi vui ghê, đồ ăn ngon lại nhiều nữa!"
"Nếu ta cũng có hình người thì tốt quá rồi."
"Ồ... Vòng đu quay đúng là không tồi, nhưng mà lại không k1ch thíchbằng tàu lượn siêu tốc và tháp rơi tự do..."
Hạ Vân Trù nhìn nó như nhìn một quái vật.
Sau đó thu lại ánh mắt, không buồn phản ứng, anh nắm tay Chi Chi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lúc vòng đu quay đến chỗ cao nhất thì bỗng dừng lại.
Mạc Linh Chi ngơ ngác, vô thức nắm chặt tay Hạ Vân Trù, còn cây tùng già bên cạnh thì kinh ngạc hét lên: "Trời ơi! sao lại dừng lại thế, có nguy hiểm gì không?"
Mạc Linh Chi cũng bị dọa sợ hãi, nhìn Hạ Vân Trù.
Cây tùng già: "Mẹ ơi! Đáng sợ quá! Nhanh đi xuống thôi!"
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, kiềm chế kích động không ném nó ra ngoài, mỉm cười nhìn cây tùng già: "Ông im miệng đi, cho dù có té xuống dưới ông cũng không chết được đâu, nên đừng có sửng sốt như vậy nữa được không?"
Nói xong, anh quay đầu nhìn Mạc Linh Chi.
Nụ cười giả tạo trên mặt anh lập tức biến thành cưng chiều, ánh mắt dịu dàng: "Chi Chi, anh có một món quà muốn tặng cho em."
Ngay lập tức, toàn bộ công viên giải trí bừng sáng.
Vô số đèn đủ màu đủ sắc được bật lên, phía xa, một biển đèn hoa hồng nở bung rực rỡ, từ trên nhìn xuống vô cùng loá mắt, dường như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ công viên giải trí đều trở nên lấp lánh.
Ngay sau đó...
"Bùm!"
"Bùm bùm!!"
Tiếng pháo hoa vang lên khắp nơi, nổ ra vô số đóa hoa xinh đẹp rạng rỡ.
Pháo hoa rực rỡ đủ màu đủ sắc, ngay tại khoảnh khắc này, tất cả đều nở rộ, trên mặt đất, biển đèn hoa hồng lần lượt sáng lên, giống như đang đung đưa theo gió, tạo thành một làn sóng hoa, đẹp không sao tả xiết.
Mạc Linh Chi kinh ngạc, mắt chữ A miệng chữ O, kêu lên: "Woa~"
Cây tùng già ở bên cạnh, dán cả thân cây lên cửa kính, cành cây rung động, ngạc nhiên kêu lên: "Wow~"
"Chi Chi." Tiếng Hạ Vân Trù vang lên.
Cho dù pháo hoa đang nổ khắp nơi, nhưng giọng nói của anh vô cùng rành mạch, khiến người ta có thể nghe rõ ràng từng chữ, giống như đang thì thầm bên tai.
Mạc Linh Chi và cây tùng già đều vô thức nhìn anh.
Hạ Vân Trù quỳ một gối xuống, lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Mạc Linh Chi và cây tùng già đều xem qua rất nhiều bộ phim, cả hai đều hiểu rõ đây là đang... cầu hôn.
Hạ Vân Trù ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô, trong mắt anh là cô, tất cả đều là cô.
Anh quỳ trên cao, bên dưới là biển hoa hồng nở rộ, sau lưng là một bầu trời pháo hoa, rực rỡ chói lóa.
Anh rất căng thẳng, âm thanh hơi run rẩy, trán đẫm mồ hôi, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
"Chi Chi, gả cho anh nhé."
Rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói, rõ ràng là đã chuẩn bị bản nháp suốt mấy ngày trời, nhưng đến cuối cùng, lại chỉ có thể nói ra câu nói này, giống như những gì còn lại, đều được thể hiện ra bằng đôi mắt khiến cô chìm đắm này.
Mạc Linh Chi mở to hai mắt.
Hạ Vân Trù nhìn cô, hơi thở từ từ bình ổn lại, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Chúng ta đã được định sẵn để ở bên nhau mãi mãi, bây giờ anh đã trở thành đồng loại với em, có thể ở bên cạnh em mãi mãi. Nhưng anh vẫn muốn cưới em theo nghi thức của loài người, để Mạc Linh Chi trở thành cô dâu của Hạ Vân Trù, bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không rời xa."
Tâm can bảo bối của anh, anh có thể giao cho ai khác được chứ?
Bây giờ, anh có thể ở bên cô mãi mãi, chỉ có tự mình chăm sóc cô, yêu thương cô, thì mới yên tâm được.
Tất cả những gì anh có thể cho cô, đều dâng đến trước mặt cô, chỉ cần cô muốn, anh đều cho cô hết.
Anh còn muốn lấy cô.
Trở thành chồng của Mặc Linh Chi một cách danh chính ngôn thuận, một nửa định mệnh còn lại.
Chồng, vợ.
Nghĩ đến mấy chữ này, không hiểu sao mắt Hạ Vân Trù lại đỏ lên.
Dường như từ trái tim cho đến sâu thẳm trong linh hồn đều đang rung động, là kích động, cũng là biết ơn.
Biết ơn vì có cô.
Bỗng nhiên Mạc Linh Chi hiểu được ý của anh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, vành mắt cô cũng đỏ lên, nhìn anh chăm chú, đôi mắt ngập nước, nhẹ nhàng gật đầu.
Một lúc sau, cô mới dứt khoát phát ra một từ: "Vâng!"
Cô đã gặp được bạn bè của mình, tất cả đều sẽ biến mất khỏi cuộc đời của cô, cô sẽ đau khổ, nhưng không tuyệt vọng.
Cô cũng lo lắng cho cây tùng già, nhưng cũng sẽ không ở bên ông ấy mãi mãi.
Mà Hạ Vân Trù lại không giống như vậy.
Lúc ở bên cạnh anh, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, dường như cho dù ở trong hoàn cảnh hay tình huống nào, cũng đều vui vẻ và hạnh phúc.
Cô gật đầu trong màn pháo hoa rực rỡ, vẻ đẹp lấp lánh của pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ của cô.
Tay anh run run đeo nhẫn cho cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô, giống như đang trân trọng một bảo vật quý giá.
Sau đó, đứng lên, ôm lấy cô.
Mạc Linh Chi cũng ôm chặt lấy anh.
Hạ Vân Trù chầm chậm cúi đầu, không khí trở nên hạnh phúc tình tứ.
Ở bên cạnh, cây tùng già chứng kiến tất cả: "???"
Chuyện gì đã xảy ra??
Đang làm gì vậy?!
Hai người này cứ như vậy mà quyết định hôn ước ở trước mặt ông sao?!
Lão tròn mắt, không quan tâm đến pháo hoa, đôi mắt của cây tùng già mở to hơn bất cứ lúc nào, chết lặng nhìn bọn họ.
Sau đó, lão hé miệng, muốn nói gì đó.
Hạ Vân Trù vừa cúi đầu, vừa đưa tay ra...
Anh túm lấy cây tùng già, không chút do dự nhét xuống dưới ghế, lại lấy chân đá vào trong một chút.
Sau đó anh rút tay về, nâng mặt Chi Chi lên, hôn một cách say đắm.
Răng môi tiếp xúc, trong mắt họ chỉ còn đối phương, ở trên vòng đu quay, bầu không khí mờ ảo.
"Bùm..."
"Bùm bùm..."
Sau lưng là pháo hoa nở rộ, dưới đất là biển đèn hoa lấp lánh.
Còn cây tùng già ở dưới ghế:"???"
Nó không nhìn thấy Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù hôn nhau, cũng không nhìn thấy pháo hoa nở rộ bên ngoài.
Sao bỗng nhiên lại cảm thấy sự tồn tại của bản thân là một sai lầm nhỉ?
Sao đột nhiên lại cảm thấy hoài nghi thụ sinh thế này?
Sao đột nhiên lại nhớ tới một câu trong bài hát...
"Tôi nên ở dưới xe, không nên ở trong xe..."