Trans: Mướp Đắng
Không phải là chưa từng nghĩ đến việc tìm ở một nơi khác, cũng không phải chưa từng nghĩ cách khác, nhưng tình trạng sức khỏe của Hạ Vân Cẩn không tốt, tỷ lệ sống sót khi thay tim của cậu bé cũng không cao.
Trong tình huống đó, nếu phải thay tim, nhất định phải là trái tim phù hợp nhất.
Hạ Vân Trù chỉ hơn Hạ Vân Cẩn một tuổi rưỡi, chính là người có trái tim phù hợp nhất.
Trong những năm này, Phòng Mộng Nhàn vẫn không ra tay với Hạ Vân Trù, mà chỉ chèn ép Trình gia, vẫn là đang tìm xem còn cách nào khác không, nếu bệnh tim của Hạ Vân Cẩn có thể điều trị được, nếu như có thể tìm cho Hạ Vân Cẩn trái tim gần giống với tim của Hạ Vân Trù…
Phòng Mộng Nhàn cũng sẽ ngừng gây áp lực với Trình gia.
Nhưng mà, không có.
Một năm này, trái tim của Hạ Vân Trù vẫn là thích hợp nhất.
Tuổi của Hạ Vân Cẩn quá nhỏ, trái tim của một đứa bé vốn dĩ đã rất khó tìm, chưa kể đến còn phải xem có hợp hay không, phẫu thuật có thành công không.
Đến một ngày, bệnh tim của Hạ Vân Cẩn bộc phát, tình huống nguy cấp.
Phòng Mộng Nhàn không thể đợi được nữa, bà ta mang theo người đến Trình gia, muốn trái tim của Hạ Vân Trù.
Bà ta nói: “Tôi kết hôn với Hạ Chấn Đình là do người nhà ép buộc, ông ta không yêu tôi, tôi cũng không yêu ông ta, nhưng con trai là tất cả đối với tôi, là mạng sống của tôi.
”
Bà ta còn nói: “Vì đứa con thông minh và đáng yêu như vậy, tôi có thể làm ra bất cứ việc điên rồ mất trí gì.
”
Đó là lần đầu tiên Hạ Vân Trù biết đến việc nhà họ Hạ, cũng là lần đầu tiên biết được tin tức của “ba” mình, không thể ngờ tới lại là trong tình huống này.
Phòng Mộng Nhàn gầy sọm, gương mặt hốc hác cùng với ánh mắt điên cuồng.
Những gì xảy ra sau đó chính là ác mộng của Hạ Vân Trù, ông ngoại ôm ngực gục xuống, nằm bất động, anh được bà ngoại và mẹ bảo vệ, dưới đất đều là máu.
Anh gào khóc: “Tôi cho cậu ta trái tim, tôi cho cậu ta! Đừng làm hại mẹ tôi, đừng làm hại ông bà ngoại tôi!”
Nhưng bà và mẹ chắc chắn không thể bỏ được anh, vẫn luôn kéo anh xuống, bảo vệ anh.
Hạ Vân Trù không còn nhớ rõ nữa, bởi vì lúc đó, trong đầu anh là một mảnh trống rỗng, bây giờ nhớ lại vẫn chỉ có dưới đất đều là máu, một màu đỏ máu, những ký ức khác lại có chút mơ hồ.
Sau đó, Hạ Chấn Đình đến, ông ta cứu được Hạ Vân Trù.
Từ trước tới giờ ông ta không hề biết đến sự tồn tại của Hạ Vân Trù, cũng không dám để ý đến Trình An, nhưng khi Hạ Vân Cẩn xảy ra chuyện, Phòng Mộng Nhàn lại không ở Bắc Kinh mà chạy đến thành phố Hoài khiến ông ta nghi ngờ.
Rất nhiều năm sau này, Hạ Chấn Đình luôn nói: “Ba rất hối hận tại sao lại không sớm phát hiện ra! Tại sao lại không sớm biết đến sự tồn tại của con! Tại sao lại không ngăn cản bà ấy!”
Ông ta đau khổ ôm đầu: “Tôi có lỗi với An An, là tôi hại An An, tôi hại An An rồi!”
Không ai nghi ngờ nỗi thống khổ và hối hận của ông ta.
Thế nhưng không có tại sao, cũng không có thuốc hối hận, thời gian không thể quay trở lại.
Những chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, người đã đi không thể quay lại được nữa.
Hạ Vân Trù không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra đêm đó, anh chỉ nhớ trước mắt đầy máu, cùng với hình ảnh bản thân run rẩy gào khóc gọi mẹ và ông bà ngoại.
Hạ Chấn Đình và đám người quản gia, tài xế bảo vệ anh.
Ôm chặt anh, không cho anh xuống, Phòng Mộng Nhàn đang điên cuồng gào khóc…
“Tôi phải cứu con tôi, nó là người thừa kế của Hạ gia, ông bỏ ra, ông đưa Hạ Vân Trù cho tôi!”
“Ông không có tình cảm với đứa con hoang này, hãy nghĩ đến đứa con trai mà ông nuôi dưỡng gần mười năm trời, đưa nó cho tôi đi mà!”
“Tôi phải cứu Vân Cẩn, Hạ Chấn Đình ông không phải người, ông muốn nhìn Hạ Vân Cẩn cứ vậy mà chết hay sao!!”
“Ông không xứng làm cha! Ông không phải là người!”
Một mảnh hỗn loạn.
Ông ngoại đã chết tại chỗ, bà ngoại tuổi già sức yếu, đưa đến bệnh viện thì không còn tin tức gì nữa, mẹ vẫn đang chống đỡ, nhưng cũng chỉ kịp nắm tay anh nói…
“Đừng… hận, đừng hận Hạ Chấn Đình, đừng… báo thù, lớn lên thật tốt, sống… sống thật tốt, thật vui vẻ lạc quan, là… do mẹ sai, mẹ không nên… không nên quen biết ông ta…"
Trình An chỉ kịp nói mấy câu như vậy, sau đó liền nhắm mắt, lúc chết trong mắt đều là hối hận.
Bà ấy vô cùng hối hận, nhưng lại nói anh đừng hận.
Hạ Vân Trù biết, không phải bà ấy không hận Hạ Chấn Đình và Phòng Mộng Nhàn, bà ấy không muốn đứa con trai mà mình cẩn thận bảo bọc phải sống trong thù hận, giống như mười năm bị chèn ép, bọn họ cũng luôn cẩn thận từng li từng tí giữ cho anh có một tuổi thơ vui vẻ và đơn thuần.
Bà đã không thể ở bên cạnh anh nữa, vì vậy chỉ hy vọng anh bình an trưởng thành, sống một cuộc sống bình thường vui vẻ.
Hạ Vân Trù biết, Trình An không hối hận khi sinh mình ra, bởi vì bà thật sự rất yêu thương anh.
Trong người anh không chỉ chảy dòng máu của Hạ Chấn Đình, còn có dòng máu của Trình An, anh chính là đứa con trai mà Trình An quan tâm chăm sóc từng chút một trong mười năm trời.
Nhưng anh hối hận, anh không nên được sinh ra.
Nếu như năm đó Trình An không mang bầu anh, sẽ không có tình cảm sâu nặng gì với anh, không cần phải bỏ mạng vì bảo vệ anh, cũng không cần vì anh mà chịu chèn ép đến mười năm.
Sự ra đời của anh chính là sai lầm, anh không nên tồn tại.
Hạ Chấn Đình cũng đến, ông ấy đến thăm Trình An với đôi mắt sưng đỏ, bị anh đuổi đi không cho ông ấy đến gần mẹ.
Hạ Vân Trù chìm vào nỗi bi thương và thống khổ, còn phải cùng với họ hàng thân thích của Trình gia lo hậu sự cho ba người nhà Trình An.
Nhưng anh cũng biết được sự việc sau đó.
Sau này, Phòng Mộng Nhàn bị phán tử hình.
Hạ Vân Cẩn chết rồi.
Bởi vì lúc Hạ Chấn Đình và người nhà họ Phòng cãi nhau cậu ta cũng nghe thấy.
Đứa trẻ chưa tới mười tuổi biết rằng có ba người bị mẹ nó hại chết vì nó, mẹ muốn trái tim của “anh trai” có cùng huyết thống với nó, vì muốn đổi cho nó.
Lúc này, mẹ của cậu ta bị phán tử hình, Phòng gia đang tìm cách cứu bà ta.
Hạ Vân Cẩn ôm ngực gục xuống, nhắm chặt mắt, làm thế nào cũng không cứu được.
Phòng gia còn đang nghĩ cách cứu con gái, con gái họ đã có vấn đề về tinh thần rồi, nếu dùng chút thủ đoạn, trong lúc này vẫn có thể cứu được.
Trong lúc Phòng gia đang gấp rút cứu người, còn Hạ Chấn Đình thì đau thương không thiết sống, Phòng Mộng Nhàn hay tin con trai chết, cũng đau đớn mà tự sát.
Bởi vì kết giao với một người đàn ông không nên kết giao, bởi vì không nhẫn tâm đánh mất con trai, mà Trình An đã hại cả gia đình mất mạng, hại cả bản thân bà ấy.
Phòng Mộng Nhàn phát điên vì con trai, cả bà ta và con trai cũng chết rồi.
Sau khi trải qua bi thương, Hạ Vân Trù đã nhận được khoản tiền bồi thường do tòa tuyên án.
Anh nhất định phải nhận, nếu không nhận, anh sẽ không thể sống tiếp được, anh sẽ phải dựa vào sự nuôi dưỡng của Hạ Chấn Đình.
Anh cũng không muốn sống, nhưng anh nhất định phải sống tiếp.
Cái mạng này của anh là do mẹ cùng ông bà ngoại dùng mạng để đổi lấy.
Hạ Vân Trù cười khổ: “Ngoại trừ hận Hạ Chấn Đình, tôi cũng không biết phải hận người đang sống nào nữa.
”
Bởi vì, chẳng còn ai đang sống nữa.
Phòng Mộng Nhàn chết rồi, mấy tên động thủ giết người mà bà ta mang theo đều bị phán tử hình, Hạ Vân Cẩn cũng chết rồi, lúc anh chưa trưởng thành thì Phòng gia đã bị Hạ Chấn Đình hủy hoại, những người nhà họ Hạ năm đó ép ông chia tay, dùng Trình An để uy hiếp ông ta cũng đều nhận phải báo ứng rồi…
Anh hận Hạ Chấn Đình, mà anh cũng chỉ có thể hận mỗi ông ta.
Nếu năm đó Hạ Chấn Đình có một chút trách nhiệm, nếu ông ta biết không có năng lực phản kháng Hạ gia thì đừng đi trêu chọc người phụ nữ khác, vậy cũng sẽ không dẫn đến bi kịch sau này.
Nhưng cho dù là ai chết, đều không liên quan gì tới Hạ Chấn Đình, ông ta không giết người, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Hạ Vân Trù.
Năm đó lúc qua lại cùng Trình An, ông ta là thật lòng, cầu hôn cũng là thật dạ.
Những năm chín mươi, Hạ gia và Phòng gia đều có thế lực đáng gờm, có thể nắm giữ được sự sống chết của Trình An, cũng có thể bóp chặt mạch máu của Hạ Chấn Đình.
Liên hôn giữa ông ta và Phòng Mộng Nhàn, cho dù đều là không nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo, hơn nữa còn sinh ra một người thừa kế.
Người sinh Hạ Vân Trù là Trình An, muốn lấy tim của anh là Phòng Mộng Nhàn, Hạ Chấn Đình chính là cội nguồn bi kịch, nhưng lại gần như không liên quan gì đến ông ta.
Ngoại trừ hận ông ta, cả đời này không muốn có bất cứ quan hệ gì với ông ta, thì anh cũng không có lý do gì để báo thù.
Không còn mục tiêu báo thù, người mà anh hận cũng không thể báo thù, những năm này, Hạ Vân Trù sống như một cái xác không hồn, không còn cảm xúc.
Hạ Chấn Đình chính là nguyên nhân, nhưng anh là lại sai lầm, là một sai lầm không nên tồn tại.
Anh cúi đầu xuống, đôi mắt khô ráo dần dần ngập tràn nước mắt.
…
Lúc này, một cái chân nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tay anh, ấm áp, xúc cảm đều là thịt, khiến bàn tay lạnh lẽo anh ấm dần lên.
Anh ngẩng đầu nhìn qua, chó con đang nhìn anh với dáng vẻ quan tâm.
Thấy anh ngẩng đầu, cô chầm chậm tới gần, kiểng nhẹ chân, liếm lên má anh.
Người nhận nuôi, còn có Chi Chi mà.
Đừng buồn nữa, Chi Chi luôn ở bên cạnh anh.
Nếu thực sự đau buồn, Chi Chi sẽ đau buồn cùng anh.
Mắt cô nhanh chóng đỏ lên, một đôi mắt đen tròn, nước mắt từ từ tuôn ra, giống như chớp mắt sẽ khóc lên.
Mạc Linh Chi sắp khóc rồi, ngược lại mắt Hạ Vân Trù đã khô ráo, không còn nước mắt như vừa rồi nữa.
Anh khẽ nhếch miệng, đưa tay lau sạch nước mắt cho cô: “Hôm nay là giao thừa, phải vui vẻ mới đúng, đừng khóc nữa, ngoan.
”
Mạc Linh Chi nhìn anh: “Chít.
” Vậy người nhận nuôi cũng đừng buồn nữa có được không?
Cô thấy anh buồn, thì cô có chút khó chịu.
Hạ Vân Trù ôm cô vào lòng, chó con ăn nhiều quá, lại nặng hơn bình thường một chút, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, cho dù gầy đi “hai vòng”, vẫn có chút mũm mĩm, cũng hơi nặng một chút.
Nhưng mà chính vì cân nặng như vậy, mới nhanh chóng làm cho anh bình tĩnh, ổn định lại, trái tim trống rỗng dường như lại có sức mạnh, không còn lơ lửng bất an nữa.
“Chi Chi, đừng bao giờ rời xa anh, được không?”
“Chít.
” Được.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, làm ổ trong lòng anh, chân nhỏ ôm chặt anh, ló đầu ra liếm tay anh, vô cùng ấm áp.
Cô là một cô nhóc hoạt bát, vừa nghịch ngợm vừa thích gây sự, thậm chí có lúc còn khóc lóc ăn vạ, nhưng luôn lạc quan vô tư.
Mà một cô nhóc như vậy cũng biết nhẹ nhàng an ủi anh, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ở bên cạnh anh, trông chừng cho anh.
Lòng Hạ Vân Trù mềm mại.
Cô có thể khiến anh quên đi bi thương, khiến anh cảm nhận được ấm áp.
Anh ôm cô đứng lên, giọng nói dịu dàng: “Đi, chúng ta đi bắn pháo hoa, đêm giao thừa phải chơi thật vui vẻ, chơi từ năm cũ qua năm mới!”
Mạc Linh Chi: “Áu”
Gương mặt mừng rỡ, hào hứng.
Vì thế, mười một giờ, Hạ Vân Trù lái xe chở theo chó con ra ngoài chơi các loại pháo hoa nhỏ cầm tay, gậy Tiên Nữ.
…
Chó con hiếm lắm mới có dịp được mặc áo ấm, đội mũ, cả chân cũng được mang giày.
Vì là được đặt may riêng nên vô cùng phù hợp, vô cùng tự nhiên, trên người lại nhiều thêm một tầng, cô hơi không quen một chút, lúc chạy nhảy cũng phải cúi đầu liếc nhìn chân một cái, cứ cảm thấy kỳ lạ sao đó.
Nhưng không thể phủ nhận rằng như vậy rất ấm áp!!
Cô chạy nóng hết cả người, nhưng mà đồ có thể thấm hút mồ hôi nên lông vẫn khô ráo.
“Áu~” Cô nhảy qua nhảy lại trong làn pháo hoa đang phun ra, vô cùng phấn khích.
Đẹp quá đi, còn đẹp hơn trong ảnh nữa!
Cô rất muốn biến thành người để có thể tự chơi, chân của chó không thuận tiện lắm!!
Hạ Vân Trù rút ra một ống pháo hoa dài, cuộc sống lúc nhỏ bị chèn ép rất khó khăn, nhưng chính vì vậy nên cho dù Trình An phải đi nhặt phế liệu, cũng sẽ để dành hai đồng tiền mua cho anh một ống pháo hoa giống vậy.
Cả nhà bọn họ đứng bên ngoài, họ nhìn anh cưng chiều, anh cầm lấy ống pháo hoa đó, cảm nhận được nó bắn ra hết lần này đến lần khác, anh của khi đó luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Anh đã có một tuổi thơ vui vẻ.
“Chi Chi! Nhìn đây nè!” Hạ Vân Trù lớn tiếng gọi.
Mạc Linh Chi quay đầu nhìn, thấy Hạ Vân Trù đang cầm một thứ trong tay bắn ra pháo hoa, tuy là không nổ ra nhưng lại bay rất rất cao.
Cô trừng lớn mắt.
Tiếp đó, nhanh chóng lao qua: “Áu!!”
Giống như gậy Như Ý! Mà còn có thể bắn ra pháo hoa!!
Cô muốn chơi!
Hạ Vân Trù ôm cô lên, cầm lấy chân cô, cùng cô bắn pháo hoa.
Cầm chân cô, châm lửa gậy Tiên Nữ, bắn ra Thoán Thiên Hầu… những gì trẻ con có thể chơi, anh đều chơi cùng cô.
…
Cổ họng chó con kêu muốn rách ra luôn rồi.
“Áu áu áu!” Cô vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà phát ra âm thanh kích động.
Chơi vui quá!!
Hạ Vân Trù chơi cùng cô, vui cùng cô.
Tuyết vẫn nhiều như lúc cô đứng trong sân, nhưng bọn họ vẫn chơi đùa rất vui vẻ.
Những bông hoa tuyết trên bầu trời đã không còn buốt giá nữa, mà giống như những cánh hoa đang bay lượn.
Phản chiếu trong những tia lửa được bắn ra, là hai gương mặt tươi cười rạng rỡ của một người một chó.
“Chi Chi, nhóc biết đó là gì không?” Hạ Vân Trù chỉ từng cái “thùng” cách đó không xa.
Mạc Linh Chi bước qua, dựa vào ánh lửa híp mắt nhìn.
Cô chưa từng nhìn thấy những cái "thùng” này, nhưng mùi của những chiếc “thùng” này hơi quen thuộc, hơn nữa… bên trên còn vẽ hình pháo hoa nở rộ, giống y đúc với cái mà Hạ Vân Trù cho cô xem.
“Áu” Chó nhỏ kêu lên đầy hưng phấn.
Là pháo hoa sao?!
Pháo hoa càng lớn càng đẹp phải không?!
Hạ Vân Trù gật đầu.
“Áu áu!!” Cô kích động quay người lao về phía Hạ Vân Trù.
“Lạch bạch!” Một bên giày bị trượt, cô ngã vào đống tuyết bên đường, toàn bộ cục bông nhỏ ngay lập tức bị vùi trong lớp tuyết dày.
Cún con ló đầu ra, mờ mịt.
Hạ Vân Trù: “! Phụt!”
Anh cười lên, cười một cách thoải mái, đây là nụ cười rạng rỡ đầu tiên của anh tối nay, giống như chớp mắt một cái tuyết tan, xuân về hoa nở, trong ánh lửa chiếu sáng, anh vô cùng đẹp trai.
Mạc Linh Chi ngơ ngác.
Cô là một “linh” không có học thức, không biết dùng câu từ hoa mỹ để hình dung Hạ Vân Trù giờ khắc này, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, trong đầu cô lóe lên ba chữ…
Đẹp trai quá.
Anh cười đạp lên tuyết bước tới, sau đó…
Úp lên đầu cô một nắm tuyết.
Mạc Linh Chi đang bị sắc đẹp mê hoặc: “???”
Người nhận nuôi anh còn là người sao!!
Cô tức giận, hai móng vuốt bắt lấy tuyết ném anh, nhưng mà hai chân bé xíu của cô chỉ có thể bắt được chút xíu tuyết.
Mạc Linh Chi tức đến há miệng, cắn một miệng đầy tuyết, chui ra khỏi đống tuyết, tuyết phủ cả người, giống như một viên pháo, lao qua một cách căm phẫn.
“Ha ha ha!” Hạ Vân Trù cười lớn, cũng không trốn.
Vậy nên Mạc Linh Chi “có thù tất báo”, vô cùng hài lòng.
Hạ Vân Trù ôm cô lại, rủ hết tuyết trên người cô, để cô há miệng xem thử, bất đắc dĩ nói: “Nhóc coi chừng bị bỏng lạnh đó, cái gì cũng nhét vào miệng được…”
Âm thanh ngưng bặt, bởi vì cô phun nắm tuyết trong miệng lên mặt anh.
Hạ Vân Trù sững sờ.
“Áu áu áu!” Lần này đổi lại là Mạc Linh Chi đắc ý.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, sau khi phủi hết tuyết, anh đưa tay cốc vào đầu cô một cái.
“Không còn sớm nữa, đi thôi, chúng ta đi đốt pháo hoa.
” anh nhìn thời gian, thanh âm vui vẻ.
Mạc Linh Chi: “Áu!” Cô giơ một chân, làm tư thế “tiến lên”.
Hạ Vân Trù ôm cô đi qua, cầm lấy chân cô châm dây dẫn lửa, đốt cháy toàn bộ dây dẫn lửa của chuỗi pháo hoa, mười mấy thùng pháo hoa bao quanh họ thành một vòng lớn, trong nháy mắt đã được đốt lên.
“Bùm, bùm, bùm…”
Đúng mười hai giờ, cả không trung đều là pháo hoa.
Ngoại trừ bọn họ, còn có pháo hoa ở những chỗ khác, chiếu sáng cả một bầu trời.
Muôn màu muôn vẻ, màu sắc rực rỡ, giống như từng đóa hoa nở rộ trong đêm, còn hiện lên cả chữ… Chúc Mừng Năm Mới.
Mạc Linh Chi ngơ ngác nhìn.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi, năm mới vui vẻ.
”
Anh mỉm cười, ôm chặt cục bông đen trắng trong lòng.
Mạc Linh Chi bị cả bầu trời pháo hoa làm mù mắt chó rồi, hưng phấn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn lấp lánh, trong mắt ánh lên hình bóng anh, cũng ánh lên cả hình ảnh phản chiếu của pháo hoa.
“Áu” Chúc mừng năm mới, người nhận nuôi!
Một người cúi đầu, một chó ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt trong sáng rạng rỡ đó của cô, dưới hình ảnh phản chiếu của pháo hoa trở nên cực kỳ tỏa sáng, giống như viên ngọc đen vậy.
Nhưng mà Hạ Vân Trù nhìn cô…
Mắt đen trùng khớp với đôi mắt đen của cô gái mà anh nhìn thấy tối hôm đó.
Hạ Vân Trù: “! ”
“Bùm”
Anh kinh ngạc buông lỏng tay, chó nhỏ rớt xuống.
_
Lời tác giả:
Hạ Vân Trù: Anh sợ đến mức làm rơi mất chó rồi.
Chi Chi: ???
Hạ Vân Trù: … Được thôi, để anh nói lại.
Hạ Vân Trù: Anh sợ đến mức làm rơi mất gấu trúc rồi.
.