Trong chớp mắt, Hạ Vân Trù cảm giác mình lại đang chìm vào giấc mộng.
Anh vô thức chớp mắt một cái, đi mấy bước về phía trước.
...là thật.
Anh thật sự nhìn thấy người con gái từng thấy "trong mơ" ở giữa núi rừng, ngoại hình cô gái chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, trên mặt còn mang theo nét mũm mĩm ngây ngô của trẻ con.
Thật sự chân thực, rõ ràng, tỉnh táo, dường như chỉ cần anh đưa tay là có thể chạm tới.
Hay là, những điều xảy ra trước kia đều không phải là mơ.
Anh sững sờ nhìn cô, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thiếu nữ đã xoay người lại, dùng đôi chân trần bước lên trên lớp cỏ khô, chạy vào sâu trong rừng.
Hạ Vân Trù đứng im tại chỗ.
"Grào". Đen cuống lên.
Gấu đen, hay còn gọi là gấu mù, vì thị lực của nó không tốt, cho nên khi cách xa một khoảng cách, nó chỉ có thể dựa vào hơi thở để tìm người.
Vì vậy, vừa rồi nó cảm thấy đại ca ở phía trước, nhưng sao con người này lại không đi về phía trước cơ chứ?!
Còn bây giờ, đại ca lại đi mất rồi.
Đen nhanh chóng bỏ rơi Hạ Vân Trù mà đuổi theo, vừa chạy vừa gọi với theo.
[Đại ca! Chờ tôi với! Con người này đang tìm cô đó, anh ta sắp chết ở đây rồi!]
Không phải là muốn chết đúng không?
Lúc này trời còn chưa tối anh đã bị thương rồi, mà đã bị lạnh đến như vậy, nếu lát nữa muộn một chút, tuyết trên núi càng dày hơn, buổi tối sẽ càng lạnh hơn, anh không có đồ ăn, cũng không có nơi để che gió chắn tuyết, nhất định sẽ chết trong đêm nay.
Đi được hai bước, Đen thấy con người đi sau còn không động đậy gì, nó rống lên một tiếng: "Grào"
Mau đuổi theo đại ca đi!
Lúc này hình như Hạ Vân Trù mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, anh nhắm mắt lại, rồi lại dùng sức mở ra, rồi lại lắc đầu thật mạnh.
Anh nhanh chóng nhấc chân, chạy theo gấu đen đang chạy về phía cô gái kia biến mất.
Cô là ai?
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Cô ấy và Chi Chi có quan hệ gì?
Có rất nhiều vấn đề lần lượt kéo đến trong đầu, đồng thời, Hạ Vân Trù cực kỳ sốt ruột và đau lòng, cũng vô cùng nghi hoặc.
Dường như trong lòng anh có một đáp án, nhưng anh không thể tin được.
Anh đi theo gấu đen một đoạn đường, nhưng sau khi anh té ngã vào trong tuyết thêm lần nữa, rất lâu sau anh cũng không bò lên được, trời đã tối mịt, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Đêm nay tuyết rơi cực kỳ lớn, bông tuyết nhẹ rơi, dường như muốn bao trùm toàn bộ thế giới này, cảnh tượng thật đẹp, nhưng khung cảnh mỹ lệ này lại mang cái rét thấu xương.
Anh giãy dụa mấy lần, mệt bở hơi tai, suýt nữa không thể bò lên được.
Đen quay trở lại, muốn dùng chân gấu lớn lôi anh lên.
Nhưng Hạ Vân Trù lại phất tay từ chối, trước đó tay anh vì bám vào cái cây bị đông cứng kia đã bị thương rồi, lúc đuổi theo Chi Chi quá gấp gáp cũng không mang theo găng tay, lúc này đã bắt đầu sưng tấy lên.
Anh giơ tay lau mặt, mặt cũng bị lạnh cóng và có vết thương, vết máu trên mặt bị đông lại bám lên trên mặt.
Anh dùng tuyết lau mặt mình, làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó, anh chậm rãi chống người đứng dậy, ánh mắt anh càng ngày càng suy yếu, đôi môi trắng xám run rẩy, tiếng của anh trở nên khàn khàn khó nghe.
"Chi Chi, nhóc thật sự... không muốn tạm biệt anh sao?"
Dù cho đêm nay anh bị đông chết ở đây, cô cũng vẫn quyết tuyệt rời đi sao?
Sau khi nói xong câu đó, xung quanh vẫn yên tĩnh đến cực hạn, chỉ có tiếng gió lạnh nổi lên cùng với những trận tuyết lớn đang phủ xuống, sượt qua lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Chi Chi vẫn không hề xuất hiện.
Hay là cô đã đi xa, hay là cô đã hoàn toàn rời khỏi.
Còn anh, anh không biết cô là cái gì, cũng không biết cô đã đi đâu, vậy thì sao có thể tìm đến cô được?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, sức lực trong người anh gần như bị hút cạn, anh ngã trên mặt đất, anh khó khăn dùng tay chống lên nền đất, nửa quỳ.
Giữa đất trời này đây, dường như chỉ còn duy nhất một mình anh, trời đông lạnh giá nhưng không lạnh bằng lòng anh bây giờ.
Nhưng dường như anh loáng thoáng cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu về phía trước.
Dưới tán cây cổ thụ, một cục trắng đen đang đứng đó.
Tuyết lớn phủ một tầng màu trắng trên người cô, dường như cô đã đợi rất lâu rồi, lớp tuyết màu trắng kia đã kết thành băng, dính lên người cô.
Cục trắng đen bị phủ một tầng màu trắng, dường như muốn hoà làm một thể với khung cảnh trắng xoá màu tuyết này.
Cục trắng đen đỏ cả mắt nhìn anh.
Hạ Vân Trù đối diện với cô trong chốc lát, anh nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, đón lấy cơn gió tuyết, anh đi từng bước về phía cô.
Anh thắng rồi.
Cô không nỡ để anh ở chỗ này.
Lúc này Hạ Vân Trù không muốn nghĩ cô gái kia có quan hệ gì với Chi Chi, anh biết Chi Chi là một tồn tại "siêu nhiên", cũng biết cô có thể đột nhiên xuất hiện như thế, cũng có thể bỗng nhiên biến mất.
Cho nên anh nhất định phải đuổi theo cô bằng mọi giá.
Hoặc là cô dừng lại, hoặc là anh sẽ vĩnh viễn ở lại nơi núi rừng này.
Chi Chi của anh, chính là một đứa nhỏ dễ tin người.
Từ lúc anh bắt đầu đuổi theo, đã định sẵn kết cục như bây giờ, trong lòng anh đã tính toán từ trước, nhưng lúc này khó tránh khỏi cần sự quan tâm của cô.
Mặc dù, anh vẫn còn nhiều chi tiết cảm thấy canh cánh trong lòng.
Khóe miệng Hạ Vân Trù mang theo ý cười, đi tới trước mặt Chi Chi, ngồi xổm xuống, ôm chặt cô vào trong l0ng nguc.
Sức nặng của cô bỗng dưng làm con tim đang trống rỗng của anh hạ xuống, thân thể bỗng nhiên có sức mạnh, cũng dần có nhiệt độ.
Anh muốn hỏi cô gái kia có quan hệ gì đến cô, muốn hỏi rốt cuộc cô là cái gì, muốn hỏi cô muốn đi đâu.
Nhưng khi Hạ Vân Trù mở miệng lại là...
"Chi Chi, trở về cùng anh nhé."
Mạc Linh Chi đẩy anh ra: "Áu!"
Anh đi đi, mau chóng rời khỏi nơi này.
Hạ Vân Trù vẫn ôm chặt cô không buông tay: "Không đi, nếu không em phải đi cùng với anh."
Mạc Linh Chi mím môi, đôi mắt sưng đỏ gắng sức đẩy anh ra.
Anh đi đi, tôi không đi.
Cô dùng thân thể truyền đạt ý nghĩ này.
Hạ Vân Trù: "Chi Chi, không phải em đã đồng ý với anh rằng sẽ luôn ở bên cạnh anh sao?"
Ngay sau đó, đôi mắt Mạc Linh Chi rưng rưng nước mắt.
Tên lừa đảo! Anh gạt tôi!
Các người không phải cùng giống loài với tôi, mấy người đều gạt tôi, đều người nhạo tôi!
Căn bản cô không thể biến thành gấu trúc, trong mắt người khác, tất cả đều do cô ngụy trang lên, nhìn cô làm trò cười lâu như vậy!
Cô đã ngụy trang lâu như vậy, cho dù là vẽ vành mắt đen hay ăn thanh tre, lại còn tức giận với những người nói cô là chó, tất cả đều trở thành trò cười.
"Chi Chi, anh không muốn lừa nhóc, anh chỉ muốn làm cho nhóc vui, muốn cho nhóc không phải khổ sở. Anh đối với nhóc như vậy, nhóc không biết sao?" Giọng nói của Hạ Vân Trù khàn khàn.
Động tác của Mạc Linh Chi giãy dụa một chút.
Hạ Vân Trù: "Mọi người đều rất thích nhóc, cho nên mới không muốn làm nhóc buồn. Chi Chi, anh sai rồi, sau này anh sẽ không lừa nhóc, không gạt nhóc nữa."
Anh cho rằng có thể để cho cô cả đời đều vui vẻ tự cho mình là gấu trúc, không ngờ tới... Tiêu Sưởng Khanh lại chọc thủng toàn bộ những điều này.
Mạc Linh Chi vẫn cắn răng không lên tiếng.
Hạ Vân Trù vẫn ôm chặt lấy cô, viền mắt hơi cụp xuống, có hai giọt nước mặt rơi trên mặt cô, tiếng nói của anh giống như dây thanh quản bị xé rách, khàn khàn khó nghe...
"Anh biết nhóc không phải người, không phải gấu trúc, cũng không phải... Chow Chow, nhưng điều này cũng không sao, chỉ cần nhóc luôn xuất hiện bên cạnh anh, mãi mãi không rời đi, cho dù nhóc là cái gì, thì đều là Chi Chi của anh."
Mạc Linh Chi hoàn toàn khựng lại.
Anh biết tất cả...
Thế mà anh lại biết cô không phải loài người!
Những bí mật mà cô đã giấu kín, anh đã đoán được hết chưa?
Lúc cô biến thành hình người, chính là lúc cô muốn dứt áo ra đi.
Nhưng cô lại cảm giác được anh gặp nguy hiểm, giây phút đó, cô không hề có một chút lưỡng lự nào, xoay người chạy trở về.
Lúc đó tâm trạng cô vô cùng sốt ruột, đây là tâm trạng cô chưa bao giờ có.
Sau đó, cô sốt ruột tới mức, lấy hình người xuất hiện trước mặt anh.
Khi biết anh không gặp nguy hiểm, cô mới lại quay người rời đi.
Anh đuổi theo tìm kiếm cô dọc theo con đường này, cô đã có thể đi, có thể rời đi rất xa, trở về cuộc sống trên núi vốn có của cô.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đứng dưới tán cây này, biến trở về thành "gấu trúc", biến trở về thành Chi Chi.
Cuộc sống của Hạ Vân Trù cô quạnh, gặp được sự ấm áp này, anh không nỡ buông tay.
Chẳng lẽ Mạc Linh Chi thì không sao?
Cô đã quen việc anh tắm rửa cho cô, vu0t v3 bộ lông của cô, dẫn cô đi ngắm mặt trời mọc, cùng cô chơi, làm cho cô đồ ăn ngon...
Cô cũng không nỡ.
Mặt cô đầy nước mắt, thật lâu sau, cô chậm rãi giơ chân nhỏ của mình lên, giống như thường ngày, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh,vùi đầu lông bù xù vào trong ngực anh.
Tay Hạ Vân Trù nắm chặt, khóe miệng dương lên, tuyết lớn vẫn nhẹ rơi, trời đông lạnh lẽo, nhưng trong lòng anh lại ấm áp.
-
"Vẫn không có tin tức gì sao?"
Đạo diễn Chương lo lắng sắp chết rồi.
Trời đã tối đen, bầu trời nổi lên từng trận tuyết lớn bên ngoài, nếu như Chi Chi và Hạ Vân Trù không trở lại, vẫn ở trong núi sâu kia...
Quả thực đạo diễn Chương không dám nghĩ tiếp!
Trợ lý cũng vô cùng sốt ruột, anh ta cầm điện thoại di động của đạo diễn Chương không ngừng nghe điện thoại: "Đạo diễn Chương, ông cụ Hạ gọi điện thoại đến hỏi về tình trạng của Hạ tổng, ông ấy đã phái một nhóm đến rồi, chuẩn bị vào trong núi tìm kiếm."
Đạo diễn Chương ôm đầu: "Cũng được, nhanh chóng dẫn người đi đến đó đi."
Ông ta buồn bực hỏi: "Thế còn trên livestream đang diễn biến thế nào rồi?"
Cư dân mạng đang yêu cầu không được đóng livestream, vừa rồi Trương Dương Triết, Trương Tụng Hạo và Cam Vũ Quyên vừa đến, hiện tại người quay phim đang ghi hình bọn họ, nhưng cộng đồng mạng chỉ quan tâm tới vấn đề an toàn của Chi Chi và Hạ tổng.
Gần như tất cả hot search đều là những chủ đề liên quan, ngồi xem trực tiếp cũng không phải để xem khách mời.
Điều này không cần phải nói.
Lúc này, chắc chắn họ đều lo lắng cho Hạ tổng và Chi Chi đang bị lạc mất.
Chẳng may xảy ra chuyện gì...
Ông ta không muốn nghĩ thêm nữa!
Đạo diễn Chương lại vò đầu mình, ông ta cảm giác hôm nay tóc của mình đã bị vò đến ngốc luôn rồi.
Cách đó không xa, truyền tới một tiếng vang huyên náo.
Đạo diễn Chương bực mình: "Ai lại gây sự vậy? Lúc này còn không biết điều mà an phận một chút sao?"
Ông ta đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tô Ức vừa đến đã thay quần áo chống lạnh, khuôn mặt đầy nghiêm túc: "Tôi nói rồi, để cho tôi vào trong núi!"
Anh ấy đứng phía trước, tất cả nhân viên đều đang ngăn cản anh ấy.
Đạo diễn Chương thấy vậy lại đau đầu, đi vài bước lên, kéo khóe miệng: "Tô Ức, bây giờ anh cũng đừng lên núi nữa, trời đất tối tăm mù mịt thế này, đến lúc đó chúng tôi không tìm được anh thì càng sốt ruột hơn."
Bạch Ngọc đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng rồi, lúc này anh đi vào đó quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên đợi những người chuyên nghiệp ra tay thôi, đừng gây thêm phiền phức cho bọn họ nữa..."
Cô ta đưa tay kéo Tô Ức, khuôn mặt đầy lo lắng.
Lúc đăng báo, cũng không đề cập tới Bạch Ngọc sẽ tới, đạo diễn Chương cũng không mời cô ta đến.
Nhưng thật sự không ngờ tới, cô ta vẫn nhân lúc buổi chiều khá loạn mà trực tiếp đến đây.
Mọi người đều đã xuất hiện trong màn hình, đạo diễn Chương cũng không thể cản người ta.
Đương nhiên, ông ta cũng không còn hơi sức đâu quản những người này, hiện tại điều gì cũng không quan trọng bằng Chi Chi và Hạ Vân Trù, cho nên cũng đành phải giữ lại Bạch ngọc ở đây.
Tô Ức bung tay cô ta ra, đôi mắt nhìn sâu không thấy đáy, ánh mắt cũng lạnh lẽo trước giờ chưa từng có: "Tôi đi tìm bọn họ, tôi có thể tìm được bọn họ."
Giọng nói của anh ấy kiên định đến lạ thường, sắc mặt cũng hung dữ hơn bao giờ hết.
Không biết tại sao, khi Bạch Ngọc đối diện với đôi mắt của anh, cô ta cảm thấy từ đầu tới chân đều trở nên lạnh lẽo, giống như rắn độc nhìn chằm chằm cô ta.
Đột nhiên, cô ta lùi về sau vài bước, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Trực tiếp vẫn không ngừng có bình luận, flycam không quay được bất cứ cảnh tượng gì, Hạ Vân Trù cũng không mang theo bất cứ thiết bị quay chụp nào, cho nên lúc này trạng thái của một người một thú cưng chính là bị lạc, khán giả có xem cũng chỉ xem những vị khách này.
"Không phải Tô Ức đang gây thêm phiền phức sao?"
"Anh ấy đang lo lắng có được hay không! Còn tốt hơn Bạch Ngọc mèo khóc chuột!!"
"Hôm qua Bạch Ngọc vẫn còn muốn xào nhiệt độ cùng với Tô Ức, hôm nay nhìn thái độ của Tô Ức đối với cô ta, tôi chỉ muốn haha."
"Bạch Ngọc nhà chúng tôi cũng đang quan tâm có được hay không?"
"Fan hai nhà có thể câm miệng được không?! Không thấy mấy chục triệu người xem trực tiếp đều lo lắng cho Chi Chi và Hạ tổng sao?"
"Nhưng mà tôi nói nghe nè, Chi Chi có chút quá đáng, đột nhiên chạy thẳng vào trong núi, Hạ Vân Trù cũng đúng là, nguy hiểm như thế còn một mình đuổi theo, đây mới thực sự là thêm phiền phức!"
"Câm miệng đi, tất cả đều câm miệng đi, phiền chết mất, cầu mong Chi Chi và Hạ tổng bình an..."
"Cầu mong Hạ tổng và Chi Chi bình an!"
...
Tất cả bình luận đều đang cầu nguyện.
Ở thôn Tuyết Sơn, Tô Ức vẫn kiên trì lên núi.
Lúc này, đột nhiên có người vui vẻ hô lên.
"Ông Trương nói nhìn thấy Hạ tổng đi ra!!"
Đạo diễn Chương lập tức vui vẻ, tiến lên vài bước: "Thật à?"
-
Người dân, nhân viên ê-kíp, nhân viên an toàn, nhân viên ứng cứu vẫn còn ở trên núi cùng đi xuống núi với Hạ Vân Trù, đám người đạo diễn Chương đều đứng ngoài sân chờ đợi.
Rốt cuộc, Hạ Vân Trù cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Dáng vẻ của anh thực sự quá chật vật, có thể nói, từ khi anh bắt đầu lộ diện trước công chúng, chưa bao giờ có lúc nào chật vật như hiện tại.
Nhưng mà, khóe miệng anh lại luôn treo lên một nụ cười, đôi mắt lấp lánh.
Đạo diễn Chương: "???" Chuyện gì xảy ra vậy?
Đến khi anh lại gần, anh từ chối sự giúp đỡ của trợ lý Cao, anh nói: "Đã gây phiền phức cho mọi người rồi, cực kỳ xin lỗi, trợ lý Cao đi chuẩn bị một ít lì xì, phát cho tất cả mọi người ở đây để cảm ơn bọn họ."
Trợ lý Cao nhanh chóng đáp lại, lập tức làm theo.
Tất cả dân làng đều luôn miệng nói không cần, Hạ Vân Trù chỉ trả lời đúng một chữ: "Cần."
Giọng nói anh khàn khàn khó nghe, dễ dàng nhận ra anh nói chuyện có chút khó khăn.
Khán giả xem trực tiếp.
"Cuối cùng cũng coi như người không có chuyện gì! Dọa tôi chết mất!"
"Hạ tổng vì Chi Chi đúng là không cần mạng luôn mà, tôi lo lắng chết rồi! Mọi người nhìn dáng vẻ chật vật của anh ấy mà xem, ôi trời ơi!"
"Cũng may anh ấy còn biết đưa lì xì tạ lỗi, nếu không thì đúng là quá đáng quá."
"Có gì quá đáng chứ? Anh ấy chỉ vì lo lắng cho Chi Chi, cho nên mới đi tìm Chi Chi, cũng không phải anh ấy muốn làm rùm beng mọi chuyện lên..."
"Lại bắt đầu cãi vã rồi, phiền quá đi mất, xem Chi Chi... Vân Trù! Chi Chi đâu?"
"Chi Chi đâu?"
"Đúng rồi, Chi Chi đâu?!"
"Hạ tổng cũng đi ra rồi, thế còn Chi Chi đâu?"
...
Đạo diễn Chương cũng nói câu kia: "Chi Chi đâu?!"
Ánh mắt Hạ Vân Trù càng trở nên ấm áp, anh chậm rãi đưa tay ra, kéo khóa kéo áo khoác xuống.
Dưới lớp áo của anh có cất giấu cục trắng đen mũm mĩm kia.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người một chút, sau đó chớp mắt đã vùi mặt vào l0ng nguc Hạ Vân Trù, không chịu ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn bọn họ.
"Chi Chi, em làm bọn chị lo lắng chết mất!" Bạch Ngọc tiến lên, khuôn mặt đầy lo lắng.
Trương Dương Triết cầm tay Trương Tụng Hạo tới gần, chỉ nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
Cam Vũ Quyên cũng có biểu hiện tương tự.
Mạc Linh Chi nghe thấy mấy câu này, đầu vẫn chôn trong ngực Hạ Vân Trù, không chịu ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Hạ Vân Trù sờ đầu cô, ánh mắt đầy yêu chiều.
Người khác đều cảm thấy anh đi tìm cô đến phát điên, nhưng lúc đó anh biết, nếu như anh không đuổi theo cô, thì đến khi tìm người lên núi tìm cô...
Chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được Chi Chi.
Cô sẽ thật sự đi mất.
Bọn họ cũng không biết, thật ra cô chính là một tồn tại "siêu nhiên".
Còn anh đã đưa được cô trở về, hai người đã nói hết ra cùng nhau, cũng không còn chuyện gì như sét đánh xảy ra nữa, lần này Chi Chi lựa chọn ở lại, sau này, chắc là... cũng sẽ không đi nữa.
Sao anh có thể không vui vẻ khi biết điều này được?
Anh đã nói toạc ra bí mật của cô, cô vẫn tin tưởng anh, tình nguyện trở về với anh, tình cảm giữa bọn họ, người ngoài không hiểu được.
Tuy nhiên mặc dù nhóc con này chấp nhận ở lại, nhưng mà tâm trạng có vẻ hơi gay go.
"Hạ tổng, trước tiên anh đi thay quần áo đi, sau đó xử lý vết thương một chút..." Đạo diễn Chương nhìn vết thương trên người anh, có chút hơi lo lắng.
"Áu." Mạc Linh Chi gào lên giãy dụa.
Mặt Hạ Vân Trù cũng trầm xuống.
Tô Ức đưa tay ra đỡ cục trắng đen, híp đôi mắt hoa đào, nói một cách sâu xa: "Gan lớn quá nhỉ? Còn muốn bỏ đi?"
Mạc Linh Chi: "Áu."
Anh dựa vào cái gì mà nói tôi, tên phản đồ nhà anh, anh cũng gạt tôi!!
Tô Ức: "Bọn anh lừa nhóc lúc nào? Là nhóc luôn luôn nghĩ mình là gấu trúc, ai nói nhóc là chó nhóc sẽ tức giận với người đó! Mỗi ngày hết ăn lại nằm, rồi lại lén lút vẽ vành mắt đen cho mình, bày ra bộ dáng "quốc bảo", Hạ Vân Trù nuông chiều nhóc, cái gì cũng không nói cho nhóc, bọn anh cũng thích nhóc, nên không muốn chọc giận cho nhóc mất hứng nên mới gạt nhóc."
Mạc Linh Chi cứng đờ, động tác giãy dụa cũng dừng lại.
Một tay khác của anh ta giơ lên, gõ xuống đầu cô: "Bây giờ biết sự thật rồi, nhóc còn trách bọn anh lừa nhóc, nhóc chỉ thấy bọn anh gạt nhóc, cười nhóc, sao nhóc không thấy mọi người yêu thích nhóc thế nào? Đối tốt với nhóc ra sao?"
Viền mắt cô dần dần ửng hồng, nước mắt rớt xuống như mưa.
Cô vẫn luôn nghĩ mình là gấu trúc quốc bảo, bởi vì thứ cô biến thành là gấu trúc quốc bảo mà!
Ai biết kỹ năng thiên phú của cô rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra, căn bản biến không giống!
Làm tổn thương gấu trúc quốc bảo chính là phạm pháp, chỉ khi cô là gấu trúc quốc bảo, thì không ai có thể tổn thương được cô.
Cô cũng không phải cô ý để bọn họ không nói ra "sự thật."
Hơn nữa, lúc ấy cô thật sự khó chịu, cô thật sự muốn rời khỏi, cô không phải cố ý... muốn trách cứ bọn họ.
Lời nói của Tô Ức làm cô cảm thấy lại uất ức, khó chịu, còn cảm giác xấu hổ và tự trách, hoàn toàn không biết phải phản bác như thế nào, cũng chỉ có thể tiếp tục khóc như mưa.
Hạ Vân Trù: "Tô Ức!"
Giọng của anh khản đặc, lúc quát lớn nghe có chút đáng sợ.
Mặt Tô Ức không hề có cảm xúc: "Anh quá nuông chiều nhóc ấy."
Hạ Vân Trù mím môi, đưa tay ôm Chi Chi trở về, lúc ôm cô trong ngực: "Tôi tình nguyện, tôi cũng có thể nuông chiều nhóc ấy, nhóc không hiểu, tôi có thể chậm rãi dạy nhóc ấy."
Không cần tổn thương nhóc ấy thẳng thừng như vậy.
Tô Ức không tiếp tục nói nữa, lúc này đặc biệt im lặng.
"Chít." Mạc Linh Chi đột nhiên mở miệng.
Cô duỗi chân ra, chậm rãi vỗ Hạ Vân Trù, ngẩng đầu lên, li3m li3m tay anh, viền mắt hồng hồng, trong đôi mắt hiện lên sự đau lòng và hổ thẹn.
Xin lỗi.
Cô đang nói xin lỗi.
Tuy cô rất khó để vượt qua, tuy hôm nay suýt nữa cô sẽ thật sự rời khỏi xã hội loài người, nhưng cô vẫn muốn xin lỗi vì bản thân đã làm anh bị thương...
Hạ Vân Trù nhẹ giọng nói: "Không trách nhóc, anh biết nhóc khó chịu, chỉ là Chi Chi à, sau này có khó chịu thế nào, không vui ra sao, nói cho anh có được không? Đừng tự rời đi một mình."
Mọi người đều không hiểu.
Bọn họ không biết thực ra cô vốn không thuộc về nơi này, cô muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng, cô lại đau lòng vì anh, không nỡ xa anh, lại ở lại vì anh.
Chi Chi như vậy, sao có chuyện anh sẽ tức giận với cô?
Mạc Linh Chi nhìn anh, chậm rãi gật đầu, đầu nhỏ nhẹ nhàng tựa sát vào anh.
Hạ Vân Trù nhếch miệng lên.
Đạo diễn Chương: "..."
Khán giả xem trực tiếp.
"Lần trước tôi đã phát hiện ra cách giáo dục của Hạ Vân Trù có vấn đề, những lúc như thế này, đáng ra phải quất cho nhóc ấy một trận, thực sự không phải như thế này đâu!"
"Đúng! Nhìn xem Hạ Vân Trù đã chật vật thế nào rồi, lại còn vẫn dỗ dành nhóc ấy..."
"May mà đây chỉ là cún con, nếu như đây là con của Hạ Vân Trù, hoặc là người phụ nữ của anh ấy... Chúa ơi! Tôi không biết sẽ được dạy thành thế nào!"
"Có điều, Chi Chi thật sự làm cho người khác phải thương xót, nhìn nhóc ấy khóc lóc xin lỗi Hạ Vân Trù, tim tôi cũng muốn tan ra..."
"Cũng thế, tan chảy cả trái tim!"
...
-
Hạ Vân Trù thay quần áo, đi theo đội bác sĩ để xử lý vết thương của anh.
Chi Chi vẫn chui trong ngực anh, còn chưa chịu ngẩng đầu lên.
Những người khác đều vây quanh anh và Chi Chi, trực tiếp cũng chỉ có bọn họ.
Mấy ngôi nhà cũ ở vùng núi đều có một gian dùng để đốt củi lửa, lúc này gian phòng này đang được đốt lửa lên, bọn họ ngồi trên băng ghế, nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho Hạ Vân Trù.
"Mấy vết thương này đều bị đông cứng lại rồi, phải xử lý cẩn thận." Trương Dương Triết lắc đầu một cái.
Thấy mắt Trương Tụng Hạo vẫn dính lên người Chi Chi, anh ta bèn ngồi vào bên cạnh, ngay cạnh bên Chi Chi, đưa tay là có thể sờ được vào cô.
Nhưng lúc này, cô vẫn quay lưng về phía bọn họ, chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn cuộn lại, được ánh lửa bập bùng chiếu vào, nhìn vẫn... rất đáng yêu.
Hạ Vân Trù gật gật đầu.
Sau khi băng vết thương lại, anh cúi đầu nhìn về phía Chi Chi, bật cười: "Sao vậy? Vẫn còn không vui sao?"
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, không chịu ngẩng đầu lên.
Tâm trạng của cô rất phức tạp, ban đầu cảm thấy toàn nhân loại đang lừa cô, cô rất bi thương, nhưng sau đó nhận ra họ đều lo lắng cho cô như thế, bọn họ cũng rất quan tâm đến cô...
Cô lại bắt đầu hổ thẹn, lại càng hổ thẹn hơn với người nhận nuôi.
Ngoài trừ tâm trạng này, cô còn xấu hổ, xấu hổ vì mình ngụy trang gấu trúc lâu như vậy...
Vừa nghĩ tới điều này, ngón chân cô lại bấu chặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Hóa ra trong mắt mọi người, cô căn bản không phải gấu trúc quốc bảo, chỉ là một chú cún con bình thường.
Người tổn thương cô, căn bản sẽ không phạm pháp.
Đầu cô cúi thấp xuống, tâm trạng phức tạp làm cô rất khó chịu.
Hạ Vân Trù đang chuẩn bị nói chuyện...
Lúc này, đạo diễn chương đột nhiên đi vào mang theo ý cười đầy mặt: "Hạ tổng, anh đoán xem tôi vừa nhìn thấy được tin tức gì!"
Hạ Vân Trù nhìn về phía ông ta.
Đạo diễn Chương xoa xoa tay, đi tới trêu chọc chó con không chịu ngẩng đầu lên: "Có liên quan tới anh và Chi Chi, bắt đầu từ hôm nay, anh và gấu trúc này có địa vị ngang hàng!"