Không chỉ có Hạ Vân Trù biến sắc, mà những người khác cũng gấp gáp ngăn lại.
Đạo diễn Chương và Tiêu tổng lập tức đi đến bảo vệ Tiêu Sưởng Khanh.
Nhất định đừng có chuyện gì nha!
Thế nhưng biến cố đến quá nhanh, hơn nữa động tác của Chi Chi nhanh hơn rất nhiều so với mọi người tưởng tượng, cho dù là Tiêu tổng ở gần nhất, cũng chỉ kịp kéo lấy Tiêu Sưởng Khanh, Mạc Linh Chi đã xuất hiện trước mắt.
Cô giương móng vuốt!
"Chi Chi!" Đám đông kinh sợ hét lên.
Lúc Mạc Linh Chi giơ chân ra cũng đồng thời dừng lại, hai chân sau đứng trên đất, hai chân trước thu lại móng vuốt, dùng bàn chân từng chút từng chút hướng trên người Tiêu Sưởng Khanh.
Đánh đấm lung tung!
Nhưng cô lại không giương móng vuốt ra, không hề có chút lực sát thương nào, chỉ vò rối tóc của Tiêu Sưởng Khanh, gầm gừ cậu bé, hết lần này đến lần khác giẫm chân lên mặt bé.
Mọi người: "..."
Khóe miệng co giật.
Trong phòng đang đốt củi, khắp nơi đều là tro bụi, Mạc Linh Chi chạy trên mặt đất, bị dính rất nhiều bụi bặm, toàn bộ số tro bụi trên bàn chân nhỏ của cô đều in lên mặt Tiêu Sưởng Khanh.
Tóc cậu bé rối như tổ chim, trên mặt in toàn dấu chân hình hoa mai, biểu cảm đờ đẫn.
Cún con đứng trước mặt cậu bé, phát ra âm thanh...
"Áu!"
Tôi, tuy không phải gấu trúc, nhưng cũng là quốc bảo Chi Chi!
Bây giờ, tôi đã là một "quan chức" do nhà nước bổ nhiệm, dĩ nhiên là phải làm việc cho nhà nước.
Đứa trẻ hư hỏng này, kẻ địch, sao so được với tôi!
Cô một mặt ra oai, mặt khác hai chân vẫn thay phiên nhau "đánh" đứa nhỏ.
Khán giả đang xem livestream cười lăn cười bò.
"Dù rất có đạo đức, nhưng mà thực sự rất mắc cười!!"
"Ha ha ha, vật nhỏ cũng biết báo thù đó!"
"Sao nó lại vui vẻ đánh người như vậy chứ? Nhìn vẻ mặt sững sờ của thằng nhỏ kìa."
"Đứa trẻ này... đúng là nên bị xử lý một trận."
"Chi Chi quả là một đứa trẻ có giáo dưỡng nha!!"
...
Cư dân mạng vừa cười vừa lưu lại một màn này.
Ôi trời...
Nhóc con đáng yêu như vậy, cho dù bị cô "đánh" đều rất vui lòng nha!
Khóe miệng Hạ Vân Trù co giật bước qua, bắt lấy chân nhỏ của Mạc Linh Chi, ngăn lại hành động của cô: "Thôi nào, đánh sơ sơ được rồi."
Đánh như vậy có ý nghĩa gì đâu?
Không thấy đứa bé còn chẳng có cảm giác đau đớn gì, cũng không buồn phản ứng sao?
Nếu thật sự phải đánh, vẫn nên đánh thật đau mới có tác dụng.
Hạ Vân Trù âm thầm suy nghĩ.
Mạc Linh Chi dừng lại, còn không quên kêu lên: "Áu" Nhớ chưa, chị đây chính là nhà ngoại giao động vật!
Giám đốc Tiêu nhếch miệng cười khan: "Ha ha, Hạ tổng và Chi Chi đừng tính toán với một đứa bé, tính nó là vậy đó, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người."
Hạ Vân Trù nhìn Chi Chi, Chi Chi cũng đã đánh rồi, trút giận rồi, cho dù vẫn còn "ghét" đứa bé loài người này, nhưng cũng không thèm để ý đến nó nữa.
Thế nên, Hạ Vân Trù nói: "Bây giờ không sao rồi, đứa bé này IQ rất cao, tính tình ngang bướng, là chuyện tốt nhưng cũng rất không tốt, các người nên hướng dẫn đúng đắn, đừng để lỡ mất tài năng."
Cho dù anh đã khiến cho cậu bé cảnh sát và nhà khoa học nhỏ bé này tức giận, nhưng lời anh nói vẫn rất có đạo lý.
Cứng đầu trong những nghề nghiệp này mà nói, là chuyện tốt, cũng là tài năng.
Giám đốc Tiêu là người đã ủng hộ anh vô điều kiện khi anh mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, cũng là người mà Hạ Vân Trù tin tưởng nhất trong số những cổ đông, chính là trợ thủ đắc lực, là người ủng hộ vô điều kiện của Hạ Vân Trù, vậy nên Hạ Vân Trù cũng không nói gì nhiều về đứa bé này.
Nhưng mà...
Tiêu Sưởng Khanh: "Chi Chi, mặt của em dơ quá nha."
Bộ dáng nghiêm túc nhìn Chi Chi.
Bởi vì bọn họ đứng rất gần, Chi Chi nghe thấy liền quay đầu nhìn cậu bé, lập tức nhìn thấy trong mắt cậu bé chính là... gương mặt lòe loẹt của bản thân.
"Áu" Cún con hét lên tâm tê phế liệt mà, xông thẳng vào phòng.
Hạ Vân Trù: "..."
Anh hít sâu một hơi, thu lại lời nói lúc này của mình, nhìn giám đốc Tiêu cười nhẹ: "Nhãi con này, tốt nhất vẫn nên đánh cho một trận."
Nói xong cũng đuổi theo vào trong.
Giám đốc Tiêu: "..."
Những người khác: "..."
Khán giả xem livestream: "..."
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy đứa bé mặc kệ cho cún con "đánh" khá là đáng yêu, đâu có ngờ rằng, tự vả lại đến nhanh như vậy.
Nó không biết bây giờ Chi Chi ghét nó đến mức nào sao?!
Mọi người đều sửng sốt nhìn đứa bé loài người này, trong mắt đều là kinh ngạc.
Trên đời này, lại có một chàng trai thẳng thắn như vậy sao!!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ không bị người ta trùm bao tải lại đánh chứ?!
Sau này đi học, bạn học sẽ còn bị nó chọc tức thành dạng gì đây...
Hạ Vân Trù nhanh chóng ôm Mạc Linh Chi quay lại.
Cún con lại vùi đầu vòng lòng Hạ Vân Trù, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Tô Ức đã bắt đầu xào rau rồi, chỉ một lát đã làm xong món bắp cải xào và măng xào thịt, bàn của họ đặt trong phòng đốt củi kia, nồi cơm điện để trên bàn.
Lúc Trương Dương Triết, Bạch Ngọc và Cam Vũ Quyên mang đồ ăn và bát đũa trong phòng bếp ra, Hạ Vân Trù và Chi Chi cũng vừa ngồi xuống.
"Cậu tắm cho nó rồi à?" Cam Vũ Quyên tò mò hỏi.
Lông trên người cún con còn hơi ướt, Hạ Vân Trù gật đầu: "Tắm sơ thôi, trời lạnh đáng lẽ không nên tắm, nhưng cô nhóc này lại vô cùng kiên trì...
Cún con phải tắm rửa hằng ngày, anh lại không sớm phát hiện được sự khác thường của cô!
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ.
Tô Ức đi ra, đưa tay kéo đầu cô ra: "Để anh xem thử đang giấu cái gì nào?"
Vừa nhìn, mặt của cô sạch sẽ thơm tho, không còn dấu vết của quầng mắt nữa.
Tô Ức: "...Phụt ha ha ha!"
Mạc Linh Chi: "..."
Cô nghiến răng tức giận, trừng mắt gắt gao nhìn Tô Ức, chỉ hận không thể lao đến cắn anh ta một cái.
Tô Ức: "Ha ha ha, cuối cùng nhóc cũng chấp nhận mà rửa quầng mắt rồi, như vậy mới đáng yêu, thật đó."
Mạc Linh Chi: "Áu!!"
Chính là cái gã này, lần trước còn nói với cô rằng... cô là một con gấu độc nhất vô nhị.
Đồ phản bội! Tên lừa gạt!
Tô Ức thấy cô nhe nanh múa vuốt trừng mắt nhìn mình, liền nhướng mày, đôi mắt đào hoa nheo lại, quyến rũ lạ thường: "Cơm tối nay là anh nấu đó, vật nhỏ, không muốn ăn sao?"
Mạc Linh Chi: "..."
Móng vuốt vươn ra từ từ rút lại, hàm răng đang nhe cũng từ từ thu lại.
Bỏ đi, cô co được duỗi được, bao tử vẫn là quan trọng nhất.
Tô Ức: "Ha ha ha ha ha!"
Giống như bị chọc trúng huyệt cười, gập cả người.
Mọi người cũng đang cười, nhưng không ai khoa trương như Tô Ức.
"Được rồi, ăn cơm thôi, đừng cười nữa." Trương Dương Triết vẫy tay, cười nói.
Thế nên, mỗi người cầm một chén, Chi Chi cũng có chén ăn chuyên dụng của cô, được đặt bên cạnh Hạ Vân Trù, bọn họ vẫn ngồi trên ghế riêng của từng người.
Tô Ức lôi nửa con gà từ trong tro ra, ban đầu Hạ Vân Trù muốn nướng, vậy nên nguyên liệu chuẩn bị đều là để ướp gà nướng, bây giờ lại làm thành một món ăn có tên gà ăn mày, nên Tô Ức đã điều chỉnh lại gia vị.
Vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra, cực kỳ hấp dẫn.
"Wow! Cậu cũng lợi hại ghê nha Tô Ức! Thơm quá, chắc hẳn không hề thua kém đầu bếp chuyên nghiệp!" Cam Vũ Quyên ngạc nhiên nói.
Không hề nói quá, là lời khen tận đáy lòng.
Bao gồm cả việc xào rau lúc nãy cũng có thể nhận ra, Tô Ức không hề thua kém đầu bếp, nếu không phải lý lịch sạch sẽ, chắc chắn mọi người sẽ tưởng rằng anh ta là một đầu bếp trước khi debut đó!
Ngôi sao trẻ nổi tiếng thời nay còn có cả trình độ này...
Thật sự khiến mọi người lác mắt.
Nụ cười Tô Ức vẫn rạng rỡ như cũ: "Mọi người thích là được, Chi Chi, muốn ăn không?"
Anh ta nháy mắt, trong mắt đều là ý cười.
Mạc Linh Chi rất tức giận, không muốn khuất phục dưới tay tên phản đồ, lừa đảo Tô Ức, nhưng bụng cô lại ọt ọt kháng nghị, luôn hối thúc cô, hơn nữa mùi thơm quá hấp dẫn, bây giờ cô không nhịn nổi nữa rồi.
"Chít." Muốn ăn!
Tô Ức đưa tay ra vuốt đầu cô, cười híp mắt.
Bọn họ chuẩn bị ăn cơm, Tiêu tổng và Tiêu Sưởng Khanh vẫn còn đang lúng túng đứng bên cạnh.
Hạ Vân Trù: "Muốn ăn cùng không?"
Bất luận thế nào, cũng không nên để thành viên hội đồng quản trị của công ty và đứa trẻ đói bụng.
Tiêu đổng lại lắc đầu: "Ăn rồi."
"Trong thôn có chỗ ăn cơm sao?" Trương Dương Triết hơi tò mò, nhìn Tiêu đổng.
"Ăn đại ở nhà nào đó cũng được, đặc biệt là nhà của lão Lưu, bây giờ sắp thành quán cơm luôn rồi, đến giờ cơm tối, bọn họ vẫn luôn nấu cơm."
Ngừng một chút, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Rất rẻ, nhưng cũng rất ngon, đứa bé nhà họ cũng luôn chân luôn tay."
Cái này Hạ Vân Trù đã sớm nghĩ đến rồi, không hề ngạc nhiên mà gật gật đầu.
Đám fan đó vẫn chưa rời đi, chắc chắn phải tìm chỗ ăn cơm, ngủ nghỉ, cũng coi như tạo thêm nguồn thu nhập cho người dân trong thôn.
Mà họ muốn kiếm được món tiền này, cũng phải có tay nghề và dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.
Tối nay ông Lưu và Lưu Mậu đều không xuất hiện, những người dân khác trong thôn cũng không tới, hẳn là đang bận đón tiếp khách khứa.
Lúc này, Tiêu đổng lại kéo kéo đứa cháu bướng bỉnh nhà mình lại, bất đắc dĩ nói: "Sưởng Khanh, xin lỗi Chi Chi đi, hôm nay con đã làm tổn thương Chi Chi hai lần đó."
Trương Tụng Hạo đang bưng chén cơm ngồi trên băng ghế dài nghe thấy vậy thì trừng mắt với Tiêu Sưởng Khanh.
Bé đã chướng mắt với tên nhóc này lâu rồi!
Nhưng Tiêu Sưởng Khanh lại không hề lo sợ, bé không giống như Trương Tụng Hạo lần đầu bị ép xin lỗi, bé không bé không trầm mặc kháng nghị như Trương Tụng Hạo, bé chỉ ngẩng đầu nhìn giám đốc Tiêu.
"Ông ơi, cháu sai rồi à?"
Giám đốc Tiêu: "..."
Thật là làm khó người khác mà!
Nói bé sai rồi? Bé chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
Nói bé không sai? Bé chắc chắn sẽ vô cùng tức giận!
Tiêu Sưởng Khanh: "Cháu không có làm gì sai, tại sao phải xin lỗi chứ?"
Âm thanh của cậu bé không hề ngang ngược, không căm phẫn, cũng không hề có một chút ngữ khí không tốt gì, bé chỉ đang nghi hoặc, tóc xoăn trên cái đầu nhỏ lắc lắc theo lời nói của bé.
Rất đáng yêu.
Chính là tính cách này, khiến cho người ta không biết phải nói gì.
Giám đốc Tiêu lại bắt đầu đau đầu nhức óc, không biết phải trả lời thế nào.
Phòng livestream cũng vô cùng yên tĩnh, sau đó mới xôm tụ trở lại...
"Đứa trẻ này, quả thực không biết nói bé như thế nào!"
"Đúng vậy, cảm giác như IQ của đứa bé rất rất cao, nhưng mà cái tính cách này thì..."
"Tôi thấy nếu đứng ở góc độ của bé, hình như đúng là không làm gì sai cả, sao lại cần xin lỗi?"
"Bó tay, đứa trẻ này mà ở nhà tôi, chắc đầu tôi nổ tung luôn!"
Tất cả mọi người đều không biết nói gì, cũng không biết phải nhật xét làm sao về một đứa trẻ hiển nhiên là không tầm thường này.
...
Hạ Vân Trù đem chén của Chi Chi để trước mặt cô, sờ đầu cô, ý nói cô ăn cơm trước.
Lựa cho cô mấy miếng gà "năm mươi triệu", Hạ Vân Trù còn rất không khách sáo mà gắp cho cô một cái đùi gà, những người khác còn muốn cho cô nốt cái đùi còn lại.
Hạ Vân Trù từ chối, bỏ vào trong chén Trương Tụng Hạo.
Cô ăn một cái đùi là đủ rồi.
Lại múc cho cô một chén canh cá, gắp thêm bắp cải với măng xào thịt, đều để trong chén của cô.
Ngay lập tức Mạc Linh Chi không còn quan tâm đến những cái khác, vùi đầu ăn cơm.
Mỹ vị khiến cô sảng khoái cả người, ngay cả nhìn Tô Ức cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Hạ Vân Trù lại không cầm lấy chén đũa của mình, mà vẫy vẫy tay với Tiêu Sưởng Khanh.
Cậu bé tóc xoăn ngoan ngoãn đi qua, cũng không sợ người lạ, non nớt mà chào hỏi anh: "Chú Hạ."
Hạ Vân Trù ngồi trên băng ghế, vừa hay đối mặt với bé.
Mắt của đứa trẻ trong sáng ngây thơ, thường hay nhìn về phía Mạc Linh Chi, cũng tràn ngập sự yêu thích.
Giống như hầu hết những đứa trẻ và động vật, đều rất yêu thích Chi Chi.
Bỗng nhiên Hạ Vân Trù phát hiện ra điều này.
"Tiêu Sưởng Khanh, đúng là cháu không sai." Anh mở miệng liền nói một câu như vậy.
Mọi người ngơ ngác, đến cả giám đốc Tiêu cũng đơ ra.
Đạo diễn Chương vội vàng nhìn cún con, cún con đang vùi đầu ăn, đuôi điên cuồng ngoe nguẩy, căn bản là không để ý đến câu nói vừa rồi của Hạ Vân Trù.
Tiêu Sưởng Khanh lại không vui mừng vì câu nói đó, vẫn một bộ dáng hồn nhiên ngây thơ như cũ.
Hạ Vân Trù tiếp tục: "Cháu thực sự không sai, cho dù hôm nay cháu đột nhiên nói ra sự thật, khiến cho Chi Chi không thể chấp nhận nổi mà trốn khỏi loài người, đi vào nơi núi sâu tuyết dày, xém chút nữa đã mãi mãi ra đi."
Mãi mãi ra đi của anh chính là... quay trở lại nơi mà Chi Chi thuộc về.
Nhưng trong suy nghĩ của mọi người lại là... chết.
Khoảnh khắc đó, cho dù là khách mời đang ăn cơm, hay là cameraman đang cầm máy quay, cùng với đám người đạo diễn Chương ở xung quanh, hay là khán giả xem livestream, đều ngừng lại động tác, trầm tư.
Sắc mặt Tiêu Sưởng Khanh trắng bệch, mắt đan phượng trừng lớn, nhìn Chi Chi, lại nhìn sang Hạ Vân Trù, vẻ mặt hoài nghi.
Hạ Vân Trù bình tĩnh nói: "Nếu hôm nay chú không đuổi theo, từ nay về sau, cháu sẽ không nhìn thấy Chi Chi nữa, không bao giờ gặp được nữa. Cháu không sai, cháu chỉ nói ra sự thật mà thôi."
Tiêu Sưởng Khanh ngơ ngác.
"Coong" Chén của Trương Tụng Hạo rớt xuống đất.
Cậu bé che miệng, mạnh mẽ lao tới, bé giơ tay lên đánh Tiêu Sưởng Khanh, cắn răng, mắt đỏ ngầu.
"Tụng Hạo!" Trương Dương Triết lập tức kéo bé về.
Tiêu Sưởng Khanh không đánh lại, cũng không nhìn Trương Tụng Hạo, chỉ nhìn Hạ Vân Trù, gương mặt nhỏ trở nên tái mét, môi cũng hơi run rẩy: "Thật, thật sao?"
"Chú đâu cần phải gạt cháu, hôm nay, xém chút nữa chú đã mất đi Chi Chi." Hạ Vân Trù nói đến đây, đưa tay sờ cún con, sờ đầu cô mới cảm thấy yên lòng một chút.
Mạc Linh Chi ngẩng đầu li3m tay anh, ánh mắt an ủi.
Người nhận nuôi, không sao đâu, tôi không đi nữa mà.
Lúc này mặt Hạ Vân Trù mới thả lỏng, trở nên thoải mái hơn, nói với cô: "Ăn tiếp đi."
Sau đó, ánh mắt của anh hướng về phía Tiêu Sưởng Khanh.
Tiêu Sưởng Khanh lùi lại hai bước, đứa trẻ bé nhỏ, nếu như bị đánh đòn cảnh cáo, sợ là sẽ không chịu nổi.
Bé thích Chi Chi.
Mãi mãi không gặp được Chi Chi?
Vành mắt Tiêu Sưởng Khang lập tức đỏ hồng, trong đôi mắt đan phượng đều là nước, phải cắn chặt môi mới không rơi xuống.
Mới vừa rồi, bé luôn cảm thấy bản thân không làm gì sai cả.
Nhưng bây giờ, bé bỗng cảm thấy hối hận và áy náy.
Hạ Vân Trù đặt tay lên vài bé: "Tiêu Sưởng Khanh, đúng là cháu không sai, cháu chỉ nói sự thật, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới cháu."
Nước mắt Tiêu Sưởng Khanh rớt xuống, vừa khóc vừa nói: "Chi Chi, xin lỗi...anh sai rồi..."
Giám đốc Tiêu không nhẫn tâm, nhưng cũng không ngăn cản.
Ông ta thực sự không biết phải dạy dỗ đứa cháu này như thế nào, nhân phẩm của Hạ Vân Trù, cũng sẽ không cố ý dạy hư cháu ông.
Hạ Vân Trù: "Cháu thực sự không sai, chú không chế nhạo cháu, Tiêu Sưởng Khanh, chú chỉ muốn nói cho cháu biết, có những việc không thể chỉ nhìn nhận đúng sai, mà còn phải xem xét hậu quả."
Tiêu Sưởng Khanh ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Trù, nước mắt nghẹn lại, vẻ mặt hoang mang.
Dáng vẻ Hạ Vân Trù nghiêm túc: "Cháu nói sự thật với Chi Chi không coi là sai, nhưng cháu phải suy nghĩ đến hậu quả, ví dụ như... Chi Chi có thể tiếp nhận việc này hay không? Tại sao bọn chú lại không nói với Chi Chi sự thật?"
Vừa rồi lúc Tiêu Sưởng Khanh ngang bướng, không phải là chưa nghe thấy những lời tương tự, nhưng đây là lần đầu tiên bé hiểu được câu nói này.
Bé nói Chi Chi là chó Chow Chow không có gì sai.
Nhưng lúc đó Chi Chi không thể chấp nhận được việc bản thân là Chow Chow.
Bé nói với nó, nó không thể chấp nhận được, chạy vào rừng sâu, xém chút nữa đã không quay lại...
Hạ Vân Trù: "Có thể cháu vẫn chưa thể hiểu được ý tốt của một lời nói dối, tìm tòi sự thật là nên làm, cháu có thể đi khám phá tất cả những sự thật mà cháu muốn biết, nhưng không nhất thiết phải nói với đối phương. Nếu phải nói ra, cũng nên nghĩ tới thời gian, địa điểm."
Tiêu Sưởng Khanh nghiền ngẫm câu nói này, gật đầu răm rắp.
Bé có thể tìm hiểu về việc Chi Chi là Chow Chow chứ không phải gấu trúc, bé có thể tìm ra sự khác biệt giữa Chow Chow và gấu trúc, bản thân bé biết được sự thật, cũng có thể nói với những người muốn biết.
Nhưng không nhất thiết phải nói với Chi Chi, nếu phải nói ra, cũng nên tìm một thời gian và địa điểm thích hợp.
Ví dụ như ở trong nhà, Chi Chi sẽ không thể chạy vào núi.
Ví dụ như nói với Hạ Vân Trù trước, để anh chuẩn bị sẵn tâm lý...
Tiêu Sưởng Khanh thông suốt rồi, nhưng vẫn còn có một chút không hiểu, chắc là đợi bé lớn lên rồi là có thể hiểu được thôi.
Bé lau nước mắt, đi đến trước mặt Chi Chi, ngồi xổm xuống: "Chi Chi, xin lỗi, anh biết sai rồi."
Ánh mắt bé rất thành khẩn, chân thành xin lỗi.
Giám đốc Tiêu lộ ra một nụ cười thảnh thơi, cảm kích nhìn Hạ Vân Trù.
Khán giả xem livestream cũng sững sờ, lập tức kinh ngạc mà bình luận...
"Xin lỗi bị vả mặt rồi, Hạ tổng rất biết dạy trẻ con nha!!"
"Đúng, anh ấy chỉ không biết dạy Chi Chi thôi, còn những đứa trẻ khác thì lại rất hiểu việc dạy dỗ đó!"
"Mẹ ơi, Hạ tổng trâu bò, đứa bé thật sự rất thông minh, phải dạy dỗ kỹ lưỡng, quá bướng bỉnh lại không chịu nghe lời, vẫn là Hạ tổng có cách trị!"
"Đáng tiếc Hạ tổng của chúng ta luôn không có cách đối với Chi Chi ha ha ha."
...
Tất cả mọi người đang nhìn một người một thú, nhìn thấy Tiêu Sưởng Khanh xin lỗi, lại nhìn cún con.
Mạc Linh Chi: "..."
Cô quay người, mông đối diện cậu bé, vẫn không thèm để ý đến bé.
Cô sẽ không tha thứ đâu.
Tiêu Sưởng Khanh mím môi.
Hạ Vân Trù tưởng cậu bé muốn khóc, liền nói: "Không sao, bây giờ Chi Chi đang tức giận, đợi..."
Tiêu Sưởng Khanh cắt lời anh: "Cháu biết rồi, cháu sẽ đợi Chi Chi nguôi giận."
Ánh mắt bé kiên định.
Hạ Vân Trù ngơ ngác, âm thầm nghĩ... Đứa bé này thông minh ghê.
Anh hỏi: "Cháu thích Chi Chi lắm à?"
Tiêu Sưởng Khanh gật đầu, bộ dáng nghiêm túc: "Vâng, vô cùng vô cùng thích, cháu muốn làm bạn với Chi Chi."
Phía sau, Trương Tụng Hạo trừng mắt với cậu bé.
Tiêu Sưởng Khanh lại nhìn Hạ Vân Trù: "Chú Hạ, cháu có thể nuôi Chi Chi không?"
Hạ Vân Trù: "..."
Anh mỉm cười, không hề khách khí mà nói: "Không thể, Chi Chi là của chú."
"Ồ..." Tiêu Sưởng Khanh hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Vân Trù hơi ngạc nhiên.
Đứa bé này mới có năm tuổi... lại có thể hiểu chuyện như vậy sao? Có thể nghĩ thông suốt như vậy sao?
Anh mỉm cười nhìn bé.
Tuy ngang bướng, nhưng vẫn là một đứa trẻ...
Tiêu Sưởng Khanh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Nhưng mà chú lớn tuổi rồi, lại chết sớm hơn cháu, chú Hạ, đợi chú già rồi, có thể giao Chi Chi cho cháu chăm sóc không?"
Hạ Vân Trù: "???"
Nụ cười lập tức biến mất, nhìn Tiêu Sưởng Khanh bằng một ánh mắt chết chóc.
Thằng nhóc thúi này, vẫn nên đánh một trận đi.
_