Rõ ràng là muốn cướp tư cách con gái chính thức, mang đi nâng đỡ con riêng mới đúng.
Tôn Hồng Na ngừng nhai dưa hấu, nhướng mày, hiếm khi nhìn thẳng vào Ninh Tiêu Dư: "Chà, mới mẻ.
Tính tình của cô vừa ít nói vừa hướng nội, gặp người khác còn không biết nói chuyện, cô đi những trường hợp xã giao đó làm gì? Cô có tác dụng gì?"
"Cho dù là đi chơi cũng nên là cháu đi chứ.
" Ninh Tiêu Dư mỉm cười: "Dù sao bà cũng vừa nói rồi mà, cháu họ Ninh, có đúng không?"
Sắc mặt Tôn Hồng Na thay đổi.
Ninh Tiêu Dư lại ung dung bổ sung thêm một nhát: "Hơn nữa, là ban tổ chức nể mặt tập đoàn Ninh Thị, nếu không có nhà họ Ninh, ngay cả cha và bà nội cũng không có cơ hội nhận được vé tham gia đâu.
"
"Ninh Tiêu Dư, cô uống nhầm thuốc rồi hả?" Tôn Hồng Na đột nhiên ngồi thẳng người, quả nhiên là đã bị đâm trúng tim: "Tôi nuôi cô hai mươi năm, vất vả nuôi nấng cô nên người, cô lại nói chuyện với bà nội ruột như vậy sao? Uổng công lúc trước tôi còn khen cô ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ chỉ không cho cô tham gia một buổi tiệc mà cô đã bắt đầu ăn cháo đá bát, nói chuyện đâm chọc như vậy? Đúng là người khác họ không phải người một nhà mà!"
"Bà nuôi tôi hai mươi năm ư? Không đúng, phải là tập đoàn Ninh Thị nuôi bà và con trai bà hai mươi sáu năm.
" Ninh Tiêu Dư không hề khách sáo: "Bà chê tôi không biết nói chuyện? Vậy bà nói nghe thử xem, tôi nói sai câu nào?"
Tôn Hồng Na đập mạnh đĩa trái cây lên bàn: "Ninh Tiêu Dư, cô muốn lật trời hả?"
Trên mặt bà ta tràn đầy giận dữ, đôi mắt tam giác sáng như đuốc, trợn mắt nhìn Ninh Tiêu Dư như thể gặp ma.
Đây là đứa cháu gái luôn khúm núm, nói chuyện nhỏ nhẹ của bà ta ư?
Rựt!
Điện thoại rung.
Ninh Tiêu Dư liếc mắt loáng thoáng nhìn thấy, có một hình tròn hơi mờ lóe lên ở góc phải trên của tầm mắt, chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất.
Xoạt!
Lúc này, rèm của phòng thử đồ bỗng nhiên được kéo ra hai bên, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện ở trên bục.