Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Biên tập:Cải

Lúc dùng bữa tối, Dung Diệu đột nhiên nói với Dung Huyên "Hôm nay hình như là sinh nhật của Tiểu Cố, con lát nữa đừng quên chúc mừng sinh nhật cậu ấy"

Dung Huyên còn chưa có phản ứng gì, Dung Di nghe xong đã nhảy dựng lên "Hôm nay là sinh nhật Cố Dã?"

Dung Diệu nhàn nhạt nhìn cô ta, Dung Di lúc này mới rụt rụt cổ, lè lưỡi, không nói nữa.

Thật ra Dung Huyên đã chúc mừng sinh nhật Cố Dã rồi, có điều cô không nói được, cho dù có nói được cô cũng không nghĩ muốn giải thích cái gì.

"Con hiện tại là vị hôn thê của tiểu Cố. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy , con đừng quên tặng quà, đừng để người khác nhìn vào lại nói Dung gia ta không biết phép tắc"

Dung Diệu chính là như vậy, cực kỳ để ý mặt mũi. Trong giao tiếp, quan hệ hằng ngày đều cực kỳ cẩn trọng, không để người ta tìm ra bất cứ lỗi sai nào.

"Đợi lát nữa ba sẽ chuyển cho con một khoản tiền, sau khi chọn xong quà nhớ đưa qua cho ba xem" Dung Diệu không thiếu tiền cũng không phải là người keo kiệt nhưng ông ta sợ Dung Huyên giở trò, sau khi nhận được tiền liền không chịu làm việc.

Nếu sinh nhật Cố Dã cô không tỏ vẻ gì, Cố gia sẽ nghĩ Dung gia bọn họ là loại người gì? Loại hành vi này khó tránh khỏi sẽ khiến người ngoài cảm thấy Dung gia không có lễ phép. Cho nên ông ta mới không quên nhắc nhở Dung Huyên, để cô chọn quà xong mang qua cho ông ta nhìn.

Dung Huyên nhẹ gật đầu. So với việc để tiền của Dung Diệu rơi vào tay mẹ con Kỷ Ngưng, không bằng để cô thay ông ta tiêu nhiều một chút.

Lúc này, Kỷ Ngưng ở một bên ôn nhu nói "Ông xã, tôi là dì, có phải hay không cũng nên tặng quà cho Tiểu Cố? Lại nói, về sau mọi người đều là người một nhà, sinh nhật cậu ấy chúng ta cũng nên làm chút gì đó?"

Dung Diệu không chút suy nghĩ liền đồng ý "Được, muốn tặng cái gì bà tự mình quyết định đi"

Dung Di ánh mắt sáng lên, mừng rỡ đến khóe miệng kéo căng "Ba ba, vậy quà là chúng ta tự mình mang qua sao?"

Dung Diệu nhíu mày nhìn cô ta "Chẳng lẽ con định để thọ tinh người ta tự mình đến đây lấy quà?"

Dung Di vội vàng lắc đầu "Đương nhiên là không rồi. Chúng ta tự mình đưa quà mới có thể thể hiện thái độ trịnh trọng, đúng không ba?" Sau khi biết được mình có thể đến Cố gia, Dung Di trong lòng vui đến nở hoa.

Dung Diệu nói với Kỷ Ngưng "Bà chú ý một chút, quà tặng cho con trai út Cố gia, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót"

Giọng điệu của Kỷ Ngưng càng thêm nhu hòa "Ông xã, trong lòng tôi hiểu rõ, ông cứ yên tâm"

Sau khi ăn xong, Dung Di sốt ruột lôi kéo Kỷ Ngưng đi chọn quà sinh nhật cho Cố Dã. Còn Dung Huyên, cô ăn xong liền trở về phòng.

Cô cũng không định tốn tâm tư đi chọn quà tặng, dù sao Cố Dã thích cái gì cô cũng không biết, Dung Huyên cảm thấy mình trực tiếp đưa tiền là được rồi.

Dù sao có tiền cái gì cũng có thể mua được, tiền là đồ vật có giá trị nhất trên đời này.

Nghĩ như vậy, Dung Huyên liền trực tiếp gửi 5 000 qua wechat cho Cố Dã. Vị hôn thê, vị hôn phu bình thường hẳn sẽ gửi cho nhau số tiền có bộ 520 nhưng tình huống của cô cùng Cố Dã thì khác, Dung Huyên không muốn làm cho quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên quá ái muội.

Wechat ở thế giới này cùng thế giới của cô không giống nhau. Wechat ở đây còn tích hợp với Alipay, chỉ cần chuyển tiền, không cần đối phương xác nhận, tiền liền trực tiếp thêm vào tài khoản của người nhận.

Dung Huyên còn chưa kịp buông điện thoại, Cố Dã đã trực tiếp gửi lại cho cô một vạn (~34 triệu)

Cô cho anh năm nghìn, anh liền chuyển cho cô một vạn? Đây là cái loại thao tác gì vậy?

Huyên Huyên: ????

Cố Dã: ????

Huyên Huyên: Số tiền kia là quà sinh nhật tặng anh, anh muốn mua cái gì liền tự đi mua.

Nói xong, Dung Huyên lại gửi cho Cố Dã ba vạn (~102 triệu). Cô đối với xa xỉ phẩm không hiểu nhiều lắm, sau khi xuyên đến đây, có chút tiền nên cũng hơi hiểu biết về hàng cao cấp. Cô phát hiện mấy nhãn hàng cao cấp, tùy tiện lấy ra một cái áo khoác cũng có giá vài vạn, càng đừng nói đến đồng hồ linh tinh. Đồng hồ cao cấp cô tặng không nổi, trước cứ đưa cho anh tiền mua một chiếc áo khoác đi. Anh thích kiểu dáng gì thì tự mình chọn.

Dung Huyên vừa mới chuyển tiền xong, Cố Dã liền trực tiếp trả lại cho cô sáu vạn (~204 triệu). Cô cũng phát hiện, mặc kệ mình đưa anh nhiều hay ít, Cố Dã đều sẽ trả lại gấp đôi.

Thích cho tiền nhau sao! Có trời mới biết cô không phải là muốn dùng tiền ném anh, cô chỉ là đang cố hoàn thành nhiệm vụ Dung Diệu giao cho, thuận tiện tiêu bớt tiền cho Dung Diệu.

Không nghĩ tới hiện tại một đồng cũng không tốn, lại còn được cho thêm.

Huyên Huyên : Anh đừng chuyển tiền cho tôi nữa, đây là quà sinh nhật tôi tặng anh.

Cố Dã: Em cảm thấy anh thiếu tiền sao?

Dung Huyên nhìn tin nhắn Cố Dã gửi đến, lâm vào trầm mặc.

Cũng đúng, anh một chút cũng không thiếu tiền. Là đứa con được sủng ái nhất Cố giá, ba mẹ anh thực sự sủng anh lên tận trời. Lúc anh còn chưa thành niên, gia sản trên danh nghĩa đã vượt xa anh trai cùng chị gái của mình. Mặc kệ anh muốn cái gì, anh đều có thể tự mình đi mua, nhưng mà ....

Huyên Huyên : Dù ít dù nhiều thì đó cũng là tâm ý của tôi.

Cố Dã: Thay vì chuyển tiền cho tôi, em có thể tặng tôi một tấm thiệp, như vậy càng có vẻ có tâm hơn.

Không biết vì sao, Dung Huyên cảm thấy Cố Dã ở đầu bên kia hình như tức giận rồi.

Cũng đúng, so tiền, cô làm sao có thể bằng Cố Dã. Anh cái gì cũng không thiếu, loại chuyện như nhận tiền này, nếu là người khác sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Ở thế giới trước kia của cô, không phải có một câu nói rất nổi tiếng sao "Xin hãy dùng tiến tới vũ nhục tôi đi" . Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nhưng dù sao cũng nói lên một sự thật, tiền, loại đồ vật này ai mà không thích? Nhưng với Cố Dã, trực tiếp cho anh tiền chính là đang vũ nhục anh?

Dung Huyên thở dài, nếu đối phương không phải là Cố Dã, quà sinh nhật cô chuẩn bị tuyệt đối sẽ không qua loa lấy lệ như vậy.

Nhưng cố tình đối phương lại là nam chủ , mà cô chỉ là một nữ phụ sớm muộn gì cũng sẽ bị loại trừ.

Một khi đã biết rõ nữ chủ sớm muộn gì cũng lên đài, cô thật sự không muốn, cùng không thể cùng nam chủ có quá nhiều liên hệ.

Huyên huyên: Tôi biết rồi.

Cố Dã gửi qua một cái biểu cảm: Vậy tặng tôi một tấm thiệp đi.

....

Ngày hôm sau, lúc đang ăn bữa sáng, Dung Diệu hỏi cô "Còn chưa tặng quà cho Tiểu Cố?"

Dung Huyên 'vâng' một tiếng, dưới ánh mắt thúc giục của Dung Diệu, lấy điện thoại ra.

Ngày hôm qua cô đã xóa một phần lịch sử trò chuyện, chỉ để lại đoạn cô gửi tiền cho Cố Dã cùng với câu nói cuối cùng kia của anh.

Trên thực tế, cho dù có xóa nhiều như vậy nhưng đoạn đối thoại này nhìn qua cũng không có gì khác thường.

Dung Diệu nhìn đến đoạn Dung Huyên gửi cho Cố Dã ba vạn, cau mày.

Giọng ông không tốt nói "Sao con lại làm vậy? Thái độ đối với vị hôn phu có lệ như vậy?"

Dung Huyên cắn cắn môi, cô vốn dĩ chính là cố ý làm cho có lệ a. Cô chỉ là một nữ phụ, đối với nam chủ nhiệt tình quá chung quy là không tốt.

Có điều Dung Diệu lại không biết chuyện này, ông ta ra lệnh "Tối nay chọn một món quà khác đi, biết chưa?"

Dung Huyên nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý làm thiệp tặng Cố Dã, gật đầu.

Sắc mặt của Dung Diệu lúc này mới tốt hơn một chút, ông ta nói "Mấy hôm nữa, nhà chúng ta sẽ đến Cố gia tặng quà cho Tiểu Cố. Ngoại trừ sinh nhật, những ngày lễ khác con cũng nên tặng quà cho Cố Dã. Tuy rằng tiền thứ này rất tục khí nhưng không thể không nói, dùng tiền để kéo quan hệ, hiệu quả rất không tồi"

Dung Huyên cúi đầu trầm mặc uống cháo. Cô không đồng ý với cách nghĩ của Dung Diệu. Dung Diệu chính là người như vậy, rất coi trọng mặt mũi, thời điểm nên tiêu tiền một chút cũng không nương tay. Ông ta cũng thường xuyên dùng tiền để dỗ Kỷ Ngưng vui vẻ, nhưng là ông ta dùng quá ít chân tình.

Tiền đúng thật có thể gắn bó cảm tình nhưng loại quan hệ này có thể duy trì được lâu sao? Đến cuối cùng, có lẽ mối quan hệ ấy chỉ tràn ngập hơi tiền mà thôi.

Nói cho cùng, giữa người với người, chân tình còn quan trọng hơn tiền nhiều, đáng tiếc Dung Diệu vĩnh viễn cũng không bao giờ hiểu được điều này.

Dung Di cắn môi, cô ta không ngờ Dung Huyên cư nhiên đã có wechat của Cố Dã. Thế nhưng cô ta còn chưa có! Cô ta nằm mơ cũng muốn mình có trở thành bạn của Cố Dã, thế nhưng việc mà cô ta muốn, Dung Huyên một chút cũng không cần nỗ lực liền dễ dàng đạt được.

Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô ta có một người ông ngoại tốt sao?

Không quan trọng, cô ta sẽ tự mình nỗ lực, kết bạn wechat với Cố Dã.

Cô ta ngẩng đầu xen vào "Ba, chúng ta khi nào sẽ đến Cố gia vậy?"

Dung Diệu uống ngụm cháo cuối cùng, buông chén xuống, cầm lấy khăn ướt lau miệng, nói "Để ba cùng Cố đổng liên lạc một chút, xem nhà bọn họ bao giờ rảnh"

Dung Di tuy rằng có chút thất vọng nhưng cô ta cũng hiểu người Cố gia rất bận, tùy tiện đến cửa bái phỏng khả năng sẽ mang đến cho người khác rắc rối. Cô ta nâng tinh thần,nói "Con biết rồi, thưa ba"

Nói xong, cô ta lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Dã "Bạn học Cố, hôm nay lại là một ngày nguyên khí tràn đầy, cố lên!"

Tuy rằng anh chưa từng trả lời nhưng chỉ cần có thể gửi tin nhắn cho anh, cô ta đã cảm thấy thực thỏa mãn.

.....

Sau khi Dung Huyên đến lớp, Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu thực mau liền phát hiện trên tay cô đeo nhẫn.

Chuyện gì vậy?

Đồng Nguyệt có chút lo lắng "Huyên Huyên, cậu thật sự đính hôn?"

Mộc Tiêu không thể tin được "Đính hôn?"

Dung Huyên gật gật đầu.

Đồng Nguyệt há miệng thở dốc, ngậm miệng lại rồi lại há miệng thở dốc, lặp đi lặp lại nhiều lần. Cô muốn nói gì đó nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

Dung Huyên nhìn liền biết Đồng Nguyệt định nói gì.

Trước khi cô đến nơi này, nguyên thân khắp nơi bôi đen Cố Dã. Ngày hôm qua Dung Huyên còn ở trong ngăn kéo nhìn thấy tờ giấy mà nguyên thân viết, trên giấy tràn ngập sự oán hận đối với mẹ con Kỷ Ngưng cùng với sự bất mãn về vị hôn phu.

Đồng Nguyệt thân là bạn tốt của nguyên thân, tự nhiên ít nhiều cũng đã từng nghe cô ấy nói xấu Cố Dã.

Nguyên thân nói không muốn đính hôn, Đồng Nguyệt tự nhiên sẽ đứng về phía cô ấy. Nhưng cuối cùng, nguyên thân vẫn phải cùng vị hôn phu mà mình chán ghét đính hôn.

Đồng Nguyệt hẳn là có chút tò mò cùng lo lắng.

Dung Huyên chậm rãi viết lên trên giấy "Tớ rất ổn, không cần lo lắng"

Đồng Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Huyên, phát hiện cô không còn đối với hôn ước này mâu thuẫn cùng oán hận nữa. Cô (ĐN) thở phào nhẹ nhõm, cô trước đó thật sự sợ Dung Huyên sẽ làm ra những việc như đào hôn.

Có điều, Đồng Nguyệt chợt đối với vị hôn phu của Dung Huyên cảm thấy tò mò.

Người cùng Dung Huyên đính hôn, là người như thế nào? Có điều EQ của cô cũng không thấp như vậy, một hai phải hỏi rõ ràng. Nếu Dung Huyên nguyện ý, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.

Mộc Tiêu cũng cảm thấy rất tò mò nhưng cô thấy Đồng Nguyệt cũng không hỏi nhiều cho nên liền ngậm miệng, chờ đến khi quan hệ cùng Dung Huyên thân thiết hơn sẽ hỏi.

Nói đến tiệc đính hôn, Dung Huyên liền nghĩ đến chuyện nguyên thân đào hôn không thành công, còn có việc khắp nơi đi bôi đen Cố Dã. Hai việc này cuối cùng đều bị Dung Di biết được, hơn nữa cô ta còn vô tình tiết lộ ra ngoài. Mà hai việc này, cuối cùng trở thành nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc giải trừ hôn ước.

Dung Huyên tự nhiên là không sợ chuyện này sẽ bị Dung Di tiết lộ ra ngoài. Cho dù không có hai chuyện này, cô cùng Cố Dã cũng không thể nào.

Nghĩ như vậy, cô liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Dung Huyên cá mặn, căn bản không care loại việc nhỏ này.

Cô bình tĩnh lấy ra giấy màu cùng bút màu vừa mới mua ở quầy bán hàng gần trường, chuẩn bị động thủ làm thiệp sinh nhật cho Cố Dã. Nếu cô đã đáp ứng anh, vậy cô nhất định sẽ làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui