Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits; Beta: A.P

Trong phòng tạp vật.

Nơi này hẹp hòi chật chội, trong không khí ướt át nặng nề, trong không khí ẩm ướt còn mang theo một mùi mốc cũ kĩ đặc biệt của phòng ốc không người ở, tổ hợp lại thành một loại cảm giác mà chỉ cần là người bình thường đều thấy không khỏe.

Lạc dò hỏi dự định của Tiêu Lam:

【Tiên sinh kế tiếp có kế hoạch gì không】

Tiêu Lam tùy tiện ngồi trên một cái thùng, bắt chéo chân tự hỏi: "Lâm Nghiêm đối với trò chơi này tựa hồ cũng không hiểu biết nhiều như tôi đã nghĩ, bằng không anh ta cũng sẽ không cần thiết phải giám thị tôi mới lấy được manh mối về thuốc lá."

Tiêu Lam đột nhiên rõ ràng, vì sao Boss của trò chơi này thoạt nhìn không được sang chảnh như vậy, bởi vì chỗ khó của trò chơi này thật ra không nằm trên người Boss!

Trương Đông chỉ là một nơi phát ra manh mối trò chơi, hành vi của hắn ta đã bị quy tắc trò chơi hạn chế, cũng không thể tùy ý giết chết người chơi. Cô gái hướng dẫn mua hàng cũng là giống vậy, bọn họ kỳ thật chỉ là một bộ phận thuộc về quy tắc trò chơi mà thôi.

Tất cả tử vong đều do hành vi và lựa chọn của người

Nguy hiểm thật sự lại là —— kẻ phản bội trong số người chơi.

Bọn họ sẽ tìm mọi cách thử quy tắc, sau đó dẫn đường đồng đội phạm vào quy tắc, từng bước dắt bọn họ vào tử lộ.

Nhưng mà, trận này tựa hồ cũng không cho kẻ phản bội ưu đãi đặc thù gì, trước đó Lâm Nghiêm có thể đạt được hướng đi của Tiêu Lam cũng là dựa vào ưu thế của người chơi lâu năm - đạo cụ. Nếu đổi thành một tay mới, lần này tỉ lệ tử vong trong trò chơi tuyệt đối sẽ không cao như vậy, mười một người chỉ còn bốn người, nếu trừ ra kẻ phản bội, chỉ còn ba người.

Nói như vậy, nhất định còn có manh mối mà Lâm Nghiêm không biết, không biết thì gã sẽ không có biện pháp tiêu hủy.

“Còn hai mươi phút, về mấy địa điểm tìm được manh mối trước kiểm tra một chút đi."

Tiêu Lam đứng dậy: “Lạc, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Tiêu Lam một bên chạy về vị trí kho hàng, một bên dặn Lạc bảo trì độ cảnh giới thấp nhất.

Lấy trạng thái hiện tại của Lạc đã không cách nào nhanh chóng tinh chuẩn tra xét như trước đó, tuy Lạc tỏ vẻ mình có thể kiên trì, nhưng Tiêu Lam cũng không cho phép hắn tiêu hao sức mạnh quá mức như vậy.

Vốn dĩ chính là tồn tại bị phong bế không biết bao lâu, một lần nữa xuất thế cũng không được tu dưỡng mà nhiều lần phải sử dụng năng lực, Tiêu Lam tự nhận là làm không được chuyện áp bức sạch sẽ người ta như thế. Hơn nữa, chuyện Lâm Nghiêm còn chưa giải quyết, có lẽ tới một bước cuối cùng vẫn phải mượn dùng sức mạnh của Lạc, nên bây giờ vẫn để hắn nghỉ ngơi đi thì tương đối tốt hơn.

“Tiêu ca……” Đột nhiên một giọng nữ từ nơi sâu kín truyền đến, như khóc như tố, khiến người nghe được da đầu tê dại.

Tiêu Lam quay đầu qua, ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy người nào.

“Bên này.” Giọng nói là từ phía trên truyền đến.

Tiêu Lam ngẩng đầu, phát hiện Triệu Tiểu Hà đang co rúc trên đỉnh một kể hàng bằng sắt cao cỡ một người, đôi mắt hồng hồng, trên mặt là nước mắt hỗn hợp với tro bụi, tựa hồ còn có chút trầy da, cả người đầy nản lòng tuyệt vọng.

Tiêu Lam trực giác thấy không ổn: “Triệu Tiểu Hà? Phát sinh chuyện gì rồi?”

Triệu Tiểu Hà hít hít nước mũi, trong giọng nói không có chút không khí sôi động nào: “Lâm Nghiêm, hắn…… Hắn đột nhiên chạy ra, đập nát đồ mà em tìm được, hắn nói chúng ta phải chết hết đi, tại sao hắn phải làm như vậy chứ!"

Cô lau lau nước mắt: “Không còn thời gian…… Em cũng tìm không thấy manh mối, có phải em chết chắc rồi không Tiêu ca?” Nói rồi, cô bé có khả năng còn học cấp ba này nhịn không được khóc rống lên.

Nhân sinh của cô còn chưa trải qua, lại bị ép cuốn vào trò chơi cổ quái này, còn thấy mấy người bạn tốt một đám chết đi ngay trước mắt mình. Thật lòng mà nói, cô đã biểu hiện rất tốt rồi, nghiêm túc mà sưu tầm manh mối, tránh thoát điều kiện tử vong, không bị Lâm Nghiêm lừa gạt, thậm chí sau khi đối mặt bạn tốt tử vong còn có thể tỉnh táo lại.

Dẫu là một người trưởng thành, đặt dưới tình huống này có thể biểu hiện được như vậy hay không cũng rất khó nói.

Đáng tiếc, trong đoàn đội có kẻ phản bội, mục tiêu của người nọ chính là đưa mọi người xuống địa ngục.

Tiêu Lam cũng không lựa chọn nói một vài câu an ủi vô dụng, cậu nhanh chóng nói: “Còn hai mươi phút nữa, em vẫn còn cơ hội tìm được manh mối. Nếu sắp đến thời gian còn không được, vậy thì đánh cuộc một phen.”

“Dựa theo quy tắc của siêu thị, sản phẩm càng dễ dàng lấy trong tầm tay càng kiếm tiền, sản phẩm song song với tầm mắt là sản phẩm có lợi nhuận tối cao, mà dựa theo thói quen người mua, sản phẩm bên phải bán nhiều hơn sản phẩm bên trái. Ngẫm lại xem Trương Đông là người nào, hắn sẽ mua cái gì.”

Tiêu Lam bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Triệu Tiểu Hà, trong ánh mắt thanh thấu mang theo kiên định cùng với hy vọng, còn có một ít thứ Triệu Tiểu Hà xem không hiểu, duy độc là không hề có sợ hãi.

Đối diện với ánh mắt cậu, trong lòng Triệu Tiểu Hà đột nhiên nảy lên một đợt dũng khí, còn chưa tới một khắc cuối cùng thì cũng không phải xa thời điểm từ bỏ! Dù không có manh mối thì cũng có thể đánh cuộc vận khí, cô không tin bản thân mình chú định sẽ chết vì bị tiểu nhân tính kế.

Sau khi nói xong, Tiêu Lam liền thẳng rời đi.

Nhìn bóng dáng kiên định của Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà xoa xoa mặt, một lần nữa tỉnh táo lại, âm thầm cổ vũ bản thân mình cố lên.

Sau khi cáo biệt Triệu Tiểu Hà, Tiêu Lam nhanh chóng đi tới trước.

Tuy trước mặt cô bé act rất là cool, nhưng bản thân cậu còn chưa có tìm được gì đâu….

【 Tiên sinh, ngài còn lại 15 phút 】

Á! Tiêu Lam khổ trong lòng, dứt khoát trực tiếp chạy nhanh.

Trở lại văn phòng chủ nhiệm kho hàng, không thu hoạch được gì.

【 Còn lại mười phút 】

Phòng tài vụ, không thu hoạch được gì.

……

Năm phút cuối cùng, Tiêu Lam trở về phòng giám đốc.

Tiêu Lam trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, lấy tố chất thân thể hiện tại của cậu, căn bản sẽ không bởi vậy mà bị thương.

Trở lại mặt cỏ, Tiêu Lam tìm được đầu lọc thuốc lá và khối gạch bị giấu đi trước đó, xung quanh cũng không có dấu hiệu bị người động qua, thoạt nhìn Lâm Nghiêm hoặc là lưu manh xăm mình cũng không tìm được nơi này, đây là một tin tức tốt.

Tiêu Lam trở lại vị trí ban nãy phát hiện đầu lọc thuốc lá, mở đèn pin điện thoại ra cẩn thận nghiên cứu mỗi một chi tiết, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, rốt cuộc cậu phát hiện được một dấu vết mà ban nãy đã xem nhẹ.

Đó là một dấu vết cực kỳ không rõ ràng màu xám nhạt, như là chất lỏng gì đó khuếch tán trên mặt đất, hấp thụ tro bụi rồi lại chậm rãi bốc hơi để lại. Trải qua thời gian gột rửa, bên trên tích lại một tầng bụi, làm nó càng thêm không dễ thấy.

Trước đó Tiêu Lam đã thấy hơi kỳ quái, con người Trương Đông tuy thích lười biếng lại hay oán giận, nhưng tựa hồ luôn là ngoài miệng nói nói mà thôi, trên thực tế thì túng dã man, ngay cả bị giám đốc mắng cũng chỉ dám oán hận viết trộm lên thùng giấy.

Cả thông báo xử phạt cũng chỉ nói hắn ta tự tiện rời khỏi cương vị và nhục mạ khách hàng, cũng không biểu hiện ra đây là người có khuynh hướng bạo lực.

Như vậy, vì sao văn phòng chủ nhiệm kho hàng lại bị đập phá thành như vậy?

Còn có, tối đến chạy đến dưới văn phòng người ta leo ống dẫn, cuối cùng trượt tay làm mình ngã chết. Tuy Trương Đông thoạt nhìn không phải rất thông minh, nhưng những hành vi ngu xuẩn đó là do người có đầu óc thanh tỉnh làm được sao?

Từ đó có thể suy đoán, có phải lúc ấy hắn ta cũng không thanh tỉnh hay không?

Đầu óc không thanh tỉnh, mà thân thể vẫn cứ duy trì năng lực hành động, suy đoán đơn giản nhất chính là -- say rượu. Sau khi con người ta uống say, rốt cuộc làm ra chuyện gì mất mặt cũng không kỳ quái, phấn khởi lên liền cảm thấy mình là siêu nhân cũng không nói chơi.

Nhưng trước đó Tiêu Lam ở mỗi một chỗ đều không nhìn thấy thứ gì liên quan với rượu, thế nên mới xem nhẹ điểm này. Hiện tại dấu vết trên mặt đất kia làm cậu lại lần nữa dâng lên hy vọng. Có lẽ Trương Đông uống rượu xong đã ném chai rượu đi, hoặc là mang theo bên người, cuối cùng bị thu đi cùng với thi thể hắn ta.

Tiêu Lam duỗi tay chỉ vào phiến dấu vết kia, nói với Lạc: “Lạc, giúp ta kiểm tra một chút, nơi đó đến tột cùng có phải dấu vết do rượu để lại hay không."

Vạn nhất là Trương Đông ngồi xổm lâu quá rồi mắc tiểu, lại canh ngay lúc người không quá chú ý, vậy thì quá con mẹ nó xấu hổ.

Bóng dáng nhợt nhạt vươn ra một đoạn tinh tế, chậm rãi bao trùm dấu vết màu xám kia, lần này dùng thời gian càng dài, chữ viết của Lạc mới lại lần nữa xuất hiện:

【 Đúng vậy, tiên sinh 】

Tiêu Lam rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

“Leng keng ——”

“Nhóm người may mắn, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi, đừng làm tôi đợi lâu nga.”

Giọng nói nghẹn ngào khó nghe của Trương Đông vang lên, bất luận cuối cùng có thông qua hay không, đây đều là một lần cuối cùng.

Hết chương 10.

****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui