Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Tiêu Lam nhìn thoáng qua thời gian, lúc này cách 2: 44 phút còn có hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.
Hiện tại, hiểu biết của bọn họ đối với trò chơi này đều xuất phát từ ông chủ kia, lời nói của đối phương cũng không hề nói đến phương thức và tin tức tương quan để qua cửa, hiển nhiên yêu cầu người chơi tự mình đi tra xét.
Bởi vì trò chơi lần này phạm vi cảnh tượng tương đối nhỏ, nên vì tránh cho xuất hiện việc tranh đoạt manh mối lẫn nhau mà hao tổn máy móc, bọn họ đã ước định đến lúc đó chia sẻ với nhau một chút manh mối, dẫu sao thì đối thủ chân chính của bọn họ vẫn là trò chơi.
Còn có giấu diếm riêng hay không thì khó mà nói được.
Việc này không nên chậm trễ, các người chơi sôi nổi rời văn phòng, dùng phương thức của mình bắt đầu thăm dò.
Toàn bộ khu vực làm việc, ngoại trừ ba văn phòng cuae các người chơi ra còn có mấy phòng nữa. Mấy phòng kia đều bị khóa lại, bên trên cũng cũng không có bảng hiệu gì, làm người ta không tài nào phán đoán ra rốt cuộc là dùng làm gì từ bên ngoài.
Hoa Bối móc ra một cái chìa khóa từ trong túi, đây là cậu ta tìm được từ khu vực lễ tân, bên trên chìa khóa cũng không có đánh dấu, nhưng hẳn là chìa khóa dự phòng dùng để mở ra mấy căn phòng này.
Cậu ta đang ngồi xổm trước cửa phòng thử một đám, có điều vận khí không tốt lắm, thử vài cái cũng chưa khớp được giữa hai bên.
Lúc này, dư quang khóe mắt của Hoa Bối gặp được cửa phòng bên cạnh đã có người đi tới.
Tiêu Lam tiến lên một bước đứng trước cửa, cũng không thấy cậu có động tác gì, chỉ là nhẹ nhàng mà đem một sợi dây thép vói vào ổ khóa, hơi nhúc nhích, sau đó cánh cửa phòng đóng chặt kia cứ như vậy mở ra, phảng phất như trên tay cậu cầm chính là chìa khóa chân chính của cánh cửa kia vậy.
Nhìn thân ảnh Tiêu Lam và Lạc nhẹ nhàng vào cửa, Hoa Bối nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay——
Tao… tao… tao cầm mày có tác dụng gì!
——
Văn phòng mà Tiêu Lam đang tiến vào này có diện tích rất nhỏ, bên trong chỉ có một vị trí làm việc, bên trên lộn xộn chất đống thật nhiều đồ đạc, bên này một đống văn kiện, bên kia một đống đồ ăn vặt, tai nghe, cáp sạc, văn phòng phẩm, son môi toàn bộ lung tung mà chen chúc với nhau.
Thoạt nhìn hẳn là thuộc về một người nữ không quá thích dọn dẹp.
Trên đồ đạc đều có một tầng bụi hơi mỏng, nhìn qua đã có một đoạn thời gian không ai chạm qua.
Cậu cầm lấy son môi bày trên mặt bàn, nhìn nhìn: “Mấy màu này có cái gì khác nhau sao? Không phải đều là màu đỏ à?”
“Tiên sinh, cái này gọi là màu hồng nâu, cái kia là màu cam san hô, một cái khác trong tay ngài chính là màu đỏ.” Lạc - đã tiến hành nghiên cứu sâu sắc với xã hội và tục lệ lưu hành - nói thế.
Tiêu Lam ném cho Lạc một ánh mắt kính nể, có chút kính sợ mà buông xuống mấy cây son môi này, con gái từ trình độ nào đó đi lên mà nói thật là lợi hại ghê.
Tiếp theo ánh mắt cậu dừng ở một quyển sổ ghi chép trên bàn có mặt bìa rất tinh xảo.
Vốn dĩ Tiêu Lam cho rằng nơi này sẽ có tin tức gì, kết quả mở ra vừa thấy trên đó tất cả đều là sao chép các loại “Cách giảm cân nhịn ăn trong ba ngày”, “Cách giảm cân bằng Enzim”, “Cách giảm cân bằng đậu nành”……
Tiêu Lam đem tầm mắt dời về phía đồ ăn vặt xếp thành núi vừa mới gặp, lại nhìn nhìn một quyển nghiêm túc ghi chép cách giảm cân này.
Tiêu Lam nghi hoặc: “Vị cô nương này rốt cuộc là muốn giảm béo hay là tăng cân vậy?”
Lạc: “Đây đại khái gọi là chiến đấu cả đời của rất nhiều chị em phụ nữ đi.”
Nhìn cái văn phòng lộn xộn này làm Tiêu Lam cảm thấy có hơi đau đầu.
Lạc bên cạnh trực tiếp tiến lên ngồi vào chỗ ngồi làm việc.
Chỗ ngồi kia là dựa theo thân cao của cô gái mà điều chỉnh, Lạc thân cao như vậy ngồi vào có vẻ có vài phần co quắp. Hắn mở máy tính trong văn phòng ra, trên màn hình desktop máy tính cũng là một đống hồ sơ, ảnh chụp, folder, chẳng khác gì mặt bàn bên ngoài.
Người nhìn đến đầu váng mắt hoa.
Hai người gian nan mà từ một đống icon tìm kiếm phần mềm chat, tìm kiếm trong nội dung mênh mông sờ cá đáy bể.
Cuối cùng cũng tìm được một đoạn lịch sử chat.
Người chat là chủ nhân của máy tính này, chức vị của cô là hành chính, người chat với cô chức vị đánh dấu là lễ tân, xem ra trước kia, văn phòng làm việc này phối trí nhân viên vẫn là tương đối đầy đủ hết.
Liễu Băng - hành chính: Bà nghe nói phòng làm việc game mới của mình đã xảy ra chuyện chưa?
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Chuyện gì? Nói tui nghe một chút đi, gần đây tui không làm gì hết, mỗi ngày đều nhàm chán muốn chết luôn.
Liễu Băng - hành chính: Nghe nói là từ khi thử nghiệm demo của game ra tới kia, liền xuất hiện chuyện lạ.
Liễu Băng - hành chính: Chúng ta không phải không có tổ tester sao, đều là người nghiên cứu phát minh kia tự kiểm tra, nghe nói cùng ngày lúc bọn họ từ văn phòng đi ra, toàn bộ sắc mặt trắng bệch hết.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Bọn họ bị ông chủ mắng không phải cũng như vậy sao? [ đầu chó ]
Liễu Băng - hành chính:……[ đổ mồ hôi ]
Liễu Băng - hành chính: Cái đó chắc chắn không giống nhau mà, ngay vào ban đêm, nhân viên mỹ thuật liền thắt cổ trong phòng nghỉ!
Liễu Băng - hành chính: Lúc ấy chị ấy mặc chính là một cái đầm màu đỏ, ông chủ không dám lộ ra, sợ bị truyền thông nhớ thương, suốt đêm gọi người đem thi thể chị ấy đi.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Shh…… mấy ngày không thấy được chị ấy rồi, chết thật sao?
Liễu Băng - hành chính: Thật, tiền trấn an người nhà vẫn là do tui bên này đánh ra nè.
Liễu Băng - hành chính: chuyện còn chưa xong, ngày hôm sau lại có người xảy ra chuyện.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: [ hoảng sợ ] Ai?
Liễu Băng - hành chính: Nhân viên kế hoạch, nghe nói là bị hù chết. Hơn nữa…… Trước khi hắn chết phía từng ngụm từng ngụm cắn tất cả ngón tay của mình, lúc chết trong miệng toàn là vụn ngón tay, người đi thu thập thi thể cũng ói luôn.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Tui…… cả người tui cũng không tốt lắm đây……
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Từ từ! Mấy anh em bên lập trình cũng vài ngày không thấy rồi, không phải sẽ….
Liễu Băng - hành chính: Ừa, cũng đã chết.
Liễu Băng - hành chính: Bọn họ cùng nhau, một người tìm cái bồn rửa tay làm chính mình chết chìm.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Này cũng quá…… Ai lại tàn nhẫn với chính mình như vậy……
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Liễu Băng - hành chính: Người hẳn là làm không ra được loại chuyện này đâu, hơn nữa camera căn bản là không hề quay được những người khác.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Cho nên đây là nguyên nhân gần đây tui không có việc gì để làm hả?
Liễu Băng - hành chính: Chúng ta có khả năng thất nghiệp đó.
Liễu Băng - hành chính: Nhưng tui tính toán trước khi thất nghiệp thì từ chức, hôm nay đi luôn, mạng chó quan trọng.
Vương Mộng Khinh - lễ tân: Chị em, chờ tui!!!
Lịch sử chat đến nơi đây liền đột nhiên im bặt, tựa hồ hai người các cô đã trốn chạy giống như các cô đã nói. Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao cái văn phòng này nhiều đồ đạc như vậy, vào lúc nhân viên hành chính từ chức, chắc là cô vội vội vàng vàng căn bản không có thu dọn đồ đạc.
Trò chơi nhắc tới hẳn chính là 《 Ẩn 》.
Chính là lịch sử chat nói đến phương thức tử vong không hề giống với tử vong Ẩn tạo thành do ông chủ trước đó đã nói, đây lại là tình huống như thế nào?
Tiêu Lam nhìn chằm chằm lịch sử chat trên màn hình, từ nói tin tức chat có thể biết, tất cả vấn đề đều là từ chỗ chạy thử demo trò chơi bắt đầu.
Nhưng trên máy tính các người chơi bị phân phối đến không tìm thấy thứ gì liên quan đến demo game, máy tính và văn phòng của bọn họ cứ như mới vậy, không có bất luận dấu vết gì do người đi trước để lại.
Xem ra, manh mối có quan hệ với trò chơi cần phải xuống tay từ chỗ những nhân viên xảy ra chuyện trước kia.
Lúc này, Lạc vươn tay, từ dưới bàn phím nhét đầy các món ăn order và voucher giảm giá, lấy ra một tờ giấy.
Hắn nhìn thoáng qua, rồi đem tờ giấy kia đưa cho Tiêu Lam: “Xem cái này đi, tiên sinh.”
Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, tờ giấy kia thoạt nhìn như xé xuống từ một quyển vở nào đó, có chút dấu vết bị máu tẩm qua, bên trên không đầu không đuôi mà viết rất nhiều lời không thể hiểu được, cuối cùng đều bị gạch bỏ.
Chỉ để lại một câu 【 “Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó” 】.
Chữ kia viết đến xấu vô cùng, quả thực làm người ta liên tưởng đến trình độ hội họa của Lạc.
Tiêu Lam nhăn mày lại: “Lại là “Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó”.”
Đây là nội dung giống với trò chơi nhắc nhở, nhưng là cũng khiến người ta sờ không được đầu óc như nhắc nhở của trò chơi vậy.
Câu này rốt cuộc là đang chỉ cái gì?
Tiêu Lam lật trang giấy lại, mặt sau cũng cũng không có gì khác.
Nhưng nếu là thứ có quan hệ với nhắc nhở của trò chơi, tạm thời xem như là một manh mối đi.
Hai người thu hồi trang giấy, rời khỏi văn phòng này.
——
Lúc này cửa văn phòng cách vách đã mở ra.
Tiêu Lam và Lạc đi vào. Trong văn phòng này, trước máy tính đã ngồi một người, thân hình bị màn hình chống đỡ, trong lúc nhất thời không cách nào thấy rõ rốt cuộc là ai.
Tiêu Lam duỗi tay gõ gõ cửa, xem như nhắc nhở đối phương có người vào phòng.
Người trước máy tính nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, Tiêu Lam vừa lúc đối mặt với gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của Hoa Bối.
Đây là làm sao vậy, một bộ đã bị đả kích trầm trọng? Trong lòng Tiêu Lam có chút nghi hoặc.
“A…… ưm…..”
Trong loa đột nhiên truyền ra âm thanh không thể miêu tả, vào giờ phút này quanh quẩn giữa ba người, trong không khí đột nhiên liền nhiều thêm một loại không khí mang tên là xấu hổ.
Hoa Bối đỉnh gương mặt sống không còn gì luyến tiếc kia tắt đi video phát ra âm thanh, tiếp tục click mở cái tiếp theo.
Lại là một loạt âm thanh không thể miêu tả, lúc này đây nhân số nghe lên còn rất nhiều.
Tình hình chiến đấu kịch liệt, kích thích đến không chịu được.
Tiêu Lam: “……”
Chẳng lẽ gia hỏa này thoạt nhìn bộ dáng anh giai là hệ ăn cỏ, kết quả lại là hệ ăn thịt ẩn sao?
“Hầy……” Hoa Bối chịu mà dùng đôi tay xoa xoa đầu tóc mình, phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ, “Các anh cũng…. cũng là tới nơi này tìm manh mối… hả?”
Tiêu Lam nói: “Ừ……”
Hoa Bối đứng lên chỉ vào máy tính lên án: “Người…. người này, trong máy tính tất cả đều là phim… phim… phim… sếch!!!! Còn… còn đặt tên là 'Ghi chép hội nghị 197', 'Ý tưởng công việc 24', còn… còn… trộn chung với video tư liệu thật sự khác….”
“Tôi…. Tôi đã tìm xem ba cái bàn rồi, hắn ta rốt cuộc chứa… chứa bao nhiêu phim sếch chứ!” Hoa Bối cảm thấy mình vẫn là lần đầu tiên xem phim sếch xem đến muốn ói, cảm giác sau khi kết thúc trò chơi này, cậu ta có khả năng chỉ có thể sống thanh tâm quả dục.
Tiêu Lam đi lên trước, nhìn desktop tràn đầy toàn bộ video văn kiện cảm thấy đau đầu. Trong đó, thật sự có liên quan đến chế tác game được Hoa Bối sàng chọn ra tới ít ỏi không có mấy.
Nhân viên phòng làm việc này tình huống kiểu gì vậy, tăng ca thêm đến áp lực lớn như vậy sao?
Hoa Bối: “Không… không chỉ như vậy, các anh xem…. xem lịch sử chat của hắn đi.”
Tiêu Lam tiến lên click mở một group chat, nhìn tài khoản này lên tiếng:
Thư sinh phong lưu - Triệu: Nói cho tụi mày biết, cô ấy luôn nói chuyện với tao, chắc chắn là thích tao.
Thư sinh phong lưu - Triệu: Ây da, cô ấy có bạn trai rồi, sao tao có thể làm loại chuyện này.
Thư sinh phong lưu - Triệu: Kỳ thật phụ nữ ngoại tình cũng không phải không thể lý giải, dù sao tao cũng ưu tú vậy mà.
Thư sinh phong lưu - Triệu: Sửa chữa phương án kế hoạch mấy lần, vậy là cô ấy có thể gặp mặt ta mấy lần, đây là cơ hội tao cấp cho cô ấy đó. Hầy…. Nhìn thấy cô ấy bởi vì cái này mà tăng ca, tim tao đau lắm à nha.
Thư sinh phong lưu - Triệu: ** má, sao cô ta lại đi hẹn hò với bạn trai!!!
Thư sinh phong lưu - Triệu: Con ả này chắc chắn là ghét bỏ tao không có tiền!!
Thư sinh phong lưu - Triệu: Mẹ nó, phụ nữ chính là dối trá!!!!
Tiêu Lam: “……”
Nội dung tràn ngập ảo giác này sao thấy quen quen? Cái này làm cậu nhớ lại vị Boss Trương Đông ở màn tay mới hồi xưa, hai người này nếu có thể gặp mặt, nhất định sẽ tràn ngập tiếng nói chung cho coi.
Một bên tâm tình ảo tưởng của mình, một bên lấy dô mấy ly rượu.
Nhân viên kế hoạch này rốt cuộc là một nhân tài như thế nào, loại người này làm được game thật sự không sao hết sao?
Mắt thấy cách 2: 44 càng ngày càng gần, mà tin tức rác rưởi trong máy tính thật sự quá nhiều, bọn họ dứt khoát phân công nhau, Hoa Bối tiếp tục liều mạng với máy tính, Tiêu Lam và Lạc trước tiên kiểm tra nổi các đồ đạc khác trong văn phòng.
Trong văn phòng kế hoạch có rất ít đồ đạc, tìm lên cũng tiện lợi hơn không ít.
Rất nhanh bọn họ đã tìm được một quyển sổ thoạt nhìn khá thê thảm.
Quyển vở này giống như đã lọt vào chà đạp vô tình, toàn bộ vở đều xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt thường có thể thấy được một phần bị xé xuống, dẫn người chú ý nhất chính là trên bề mặt còn dính vết máu.
Kết hợp với lời nhân viên hành chính nói trước đó, lúc nhân viên kế hoạch chết tự mình cắn rớt ngón tay của mình, chỉ điểm này thôi quyển vở nhìn qua liền rất khả nghi.
Mở vở ra, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là —— chữ quá con mẹ nó xấu.
Tiêu Lam lấy ra trang giấy vừa mới nhặt được tại văn phòng hành chính, hai tờ so đối với nhau, thật đúng là xấu đến không hề sai biệt. Xem ra tờ giấy bọn họ nhặt được cũng là bút tích xuất từ vị nhân viên kế hoạch này.
Trước đó là một ít ghi chép về ý tưởng:
【 Pháo hôi: cứ dùng ông chủ làm nguyên mẫu đi, cho gã bị chết thảm một chút 】
【 Vai chính phải có gái, hai em không đủ, ba em đi 】
【 Vai chính phải có rất nhiều đàn em 】
【 Vai chính có thể tu tiên 】 một hàng này bị gạch bỏ, mặt sau có mấy chữ 【 ông chủ dựa vào cái gì mắng mình, nói mình xằng bậy 】
Tiêu Lam: “……”
Thật muốn dựa theo ý nghĩ của nhân viên kế hoạch này đi xuống, game này sợ là sớm hay muộn muốn xong rồi.
Giờ khắc này Tiêu Lam đột nhiên đứng về phía ông chủ, chửi hay lắm.
Sau đó cũng là mấy ý tưởng tứ lung tung, trong đó ngẫu nhiên hỗn loạn mấy chuyện hài thô tục, Tiêu Lam tự động làm lơ hết.
Lật sang mặt sau, chữ viết trên vở vốn dĩ đã rất có lỗi càng thêm qua loa lên, thậm chí cũng không có viết vào chỗ trống, cứ viết chồng lên nội dung trước đó, làm người ta quả thực khó có thể phân biệt:
【 Nó từ trong trò chơi ra tới!!! 】
【 Ẩn là thật, làm sao bây giờ!! 】
【 Nó muốn mạng của chúng ta! Chúng ta chính là người sáng tạo nó! Tại sao! 】
【** đã chết 】
Hai chữ viết đó bị vết máu bao trùm, Tiêu Lam đoán hẳn là tên nhân viên mỹ thuật, rốt cuộc cô là người đầu tiên chết đi.
【 Không được, mình không thể chết được 】
【 À đúng rồi trước đó mình có thiết kế phương pháp tiễn nó đi!!! Chắc chắn có qqthể cứu mạng!! 】
【 Thật tốt quá quá ——】
Chữ viết đột nhiên liền cắt đứt, ngòi bút trên mặt giấy kéo ra một đường thật dài, không gian ở trang giấy tiếp theo gần như bị vết máu lấp đầy.
Chỉ là nhìn một tờ này thôi cũng làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Có thể tưởng tượng, đêm khuya, một người đang ở dưới đèn múa bút thành văn, biểu cảm trên mặt từ sợ hãi lo âu trở nên tràn ngập hy vọng. Vào lúc anh ta đang muốn tự cứu mình, lại trong nháy mắt bị sức mạnh không biết tên khống chế lấy, sống sờ sờ cắn đứt ngón tay của chính mình.
Cuối cùng, bị sống sờ sờ hù chết trong tuyệt vọng.
Ẩn từ trong trò chơi đi ra ngoài hiện thực, chuyện thứ nhất chính là ý đồ giết chết những người sáng tạo ra mình, nguyên nhân trong đó không rõ.
Tiêu Lam suy đoán, khi đó Ẩn vừa mới xuất hiện, còn rất nhỏ yếu, làm không được giống như bây giờ vô thanh vô tức mà giết người cũng lau đi dấu vết, mà hiện tại Ẩn xuất hiện bên cạnh các người chơi đã cường đại hơn lúc ấy rất nhiều lần.
Như vậy, nó giết chết người sáng tạo nó có lẽ là vì cường đại bản thân.
Này cũng thật không phải tin tức tốt gì, vạn nhất gia hỏa này giết người chơi cũng có thể thăng cấp thì làm sao bây giờ?
Tiêu Lam chú ý tới mấy chữ “Phương pháp tiễn nó đi”, cậu nhanh chóng lật về phía sau, ý đồ tìm được phương pháp khắc chế quỷ quái này.
Lại phát hiện phần phía sau bị xé xuống mấy tờ.
Lạc chỉ vào dấu vết một tờ bị xé xuống trong đó nói: “Hình dạng này khớp với tờ giấy chúng ta vừa mới tìm được kia.”
Tiêu Lam lấy ra đối lập thử, quả nhiên là như thế!
Như vậy “Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó” hẳn là chính là một yếu tố tiễn quỷ quái đi, chỉ là những phần khác vẫn cứ thiếu hụt, chỉ có một tờ này cũng không đủ.
Ba người còn chưa kịp hưng phấn.
“Koong—— Koong—— thùng thùng ——”
Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Điện thoại làm việc của Tiêu Lam nhận được tin nhắn từ ông chủ:
【 Tiêu Lam, tới phòng họp 2, tôi có chuyện nói với cậu 】
Mà điện thoại của Lạc và Hoa Bối bên người cậu lại an an tĩnh tĩnh.
Xem ra lúc này đây, trong số ba người, rút trúng bài quỷ chỉ có mỗi mình Tiêu Lam.
Hết chương 101.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chúc mừng năm mới 2022 nha mọi người ٩(•̤̀ᵕ•̤́๑)૭✧
Năm sau hy vọng mọi người vẫn đồng hành với Lạc và Tiêu Lam, à editor Kaorurits chăm chỉ này nữa (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
Vô tình lướt pixiv thấy ảnh này làm nghĩ sơ sơ đến Lạc và Tiêu Lam:)) chỉ có đôi cao gót không biết làm gì