Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Tiêu Lam nhìn thời gian, quả nhiên đã đến 2: 44 phút.

Suy đoán về mỗi một giờ đều sẽ xuất hiện biến hóa của cậu đã được nghiệm chứng.

Trước đó lúc bọn họ lên lầu mở họp, rõ ràng nhìn thấy phòng họp chỉ có một phòng, phòng họp 2 này rốt cuộc là thứ gì? Một phòng họp không tồn tại, một ông chủ cũng không lộ diện, khởi xướng với cậu một cuộc hẹn gặp tràn ngập nguy hiểm.

Thật rõ ràng người tới không có ý tốt.

Đột nhiên bị ông chủ lựa chọn đánh gãy quá trình tìm tòi nguyên bản của bọn họ, làm Tiêu Lam phải tạm thời rời đi.

Tiêu Lam đem vở trong tay giao cho Lạc: “Tôi đi trước nhìn xem.”

Lạc tiếp nhận quyển vở, trong lòng minh bạch lần này đi sẽ nguy hiểm.

Nhưng hắn cũng không lựa chọn giữ lại hoặc là nói cái gì tôi tới bảo vệ em linh tinh. Một phương diện là nếu trò chơi chỉ điểm danh mỗi Tiêu Lam, hắn cứng rắn muốn theo sau không nhất định trợ giúp được, thậm chí có khả năng sẽ gia tăng nguy hiểm, về phương diện khác là hắn hiểu rõ thứ mà Tiêu Lam muốn chính là rèn luyện và trở nên mạnh mẽ, mà không phải bị người nâng niu trong lòng bàn tay che chở.

Lạc chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Xin cẩn thận, tôi ở chỗ này chờ cậu.”

“Tôi sẽ.” Tiêu Lam vẫy vẫy tay với Lạc.

Nói xong cậu liền đi ra khỏi văn phòng kế hoạch, chỉ để lại một bóng dáng dứt khoát lưu loát.

Thấy toàn bộ hành trình, Hoa Bối cảm thấy hai người này tuy rằng không nói thêm lời đặc biệt nào, nhưng cậu ta chính là cảm thấy mình tồn tại hình như rất dư thừa.

Thật giống như là loại sau khi mở điện sẽ trở nên sáng sáng ấy.

Trên hành lang, Tiêu Lam thấy được một người khác từ trong văn phòng ra tới, người nọ mày nhíu rối rắm vào nhau, vẻ mặt ngưng trọng, gắt gao mà nắm chặt điện thoại, có vẻ áp lực mười phần.

Cậu nhớ rõ người chơi này hình như là gọi là Trịnh Trực, là một trong số người trở thành nhân viên lập trình.

Nhìn thấy Tiêu Lam cũng từ trong văn phòng ra ngoài, Trịnh Trực hỏi: “Cậu cũng bị điểm danh đi văn phòng?”

Tiêu Lam gật gật đầu: “Ừ.”

Trịnh Trực rõ ràng thoạt nhìn rất lo âu: “Mẹ nó…… Cũng không biết nguy hiểm tới kiểu gì, này làm sao ứng đối.”

Tiêu Lam không trả lời, bởi vì cậu cũng không biết cái loại đang tồn tại thình lình bị xóa sổ này thì nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc cậu chưa hề thể nghiệm qua, đồng thời vị ông chủ này và Ẩn rốt cuộc là quan hệ gì, các người chơi cũng không thể hiểu hết.

Lúc này đây tiến đến, quả thật là mờ mịt như sương mù.

Hai người không nhiều lời, cùng nhau đi đối phương cầu thang đi thông lên phòng họp.

——

Đến vị trí cầu thang, Trịnh Trực nhìn chằm chằm thang lầu, lòng bàn tay không ngừng xoa lên ống quần, có vẻ có chút chần chờ.

Thấy thế, Tiêu Lam dẫn đầu đi tới.

Trong nháy mắt bước lên cầu thang, tựa như là tiến vào một không gian khác.

Trịnh Trực phía sau biến mất, cách đó không xa ánh đèn nơi văn phòng như cũ, nhưng văn phòng trước đó còn thường thường có tiếng người truyền ra giờ phút này bỗng an tĩnh lại, thân ảnh các người chơi cũng không thấy đâu.

Giờ phút này, toàn bộ phòng làm việc không khác gì cảnh vật giả dối ngoài cửa sổ.

Tiêu Lam nhấc lên toàn bộ cảnh giác, mỗi một bước đều thật cẩn thận mà hạ xuống. Bước chân cậu vọng lại trong không gian yên tĩnh, bởi vì quá yên lặng, thậm chí cũng có thể rõ ràng mà nghe được tiếng hô hấp của mình.

Sau khi đi được một đoạn, Tiêu Lam phát hiện tình huống không thích hợp, trước đó lúc các người chơi cùng nhau mở họp cậu cũng từng đi qua cầu thang này, toàn bộ cầu thang chỉ có mười mấy bậc, dù có chậm rãi đi cũng mất không đến nửa phút.

Có điều cậu nhớ rõ mình đã đi được bảy bước, như phía cuối cầu thang vẫn nằm yên vị trí cũ, một chút cũng không hề gần lại.

Quay đầu lại nhìn, cậu vẫn đứng ở bậc thang đầu tiên như cũ.

Trong lòng Tiêu Lam cảnh giác lên, đây là tình huống như thế nào?

Là không gian xuất hiện vấn đề, làm cậu bị quỷ đánh tường?

Hay là……

Cậu nghĩ đến năng lực của Ẩn, có lẽ là ký ức của cậu xuất hiện vấn đề, trước đó thật sự đã xảy ra chuyện gì mới khiến cậu quay trở lại nơi này?

Cậu đánh giá cảnh tượng xung quanh, hết thảy như thường.

Tiếp theo cậu bắt đầu kiểm tra bản thân, sau đó ngoài ý muốn sờ đến một tầng mồ hôi mỏng sau cổ mình.

Tiêu Lam thể lực vô cùng tốt, sau khi tiến vào màn chơi lần này cũng chưa hề tiến hành vận động kịch liệt gì, mà chiến đấu trong thời gian ngắn cũng sẽ hoàn toàn không làm cậu ra mồ hôi.

Ngoại trừ một tầng mồ hôi mỏng này ra, trên người cậu không có khuyết thiếu linh kiện, cũng không có vết thương.

Như vậy, mồ hôi sau cổ cậu là như thế nào?

Nhất định là đã trải qua chuyện gì đó làm cậu cảm thấy hồi hộp mới có thể như vậy.

Nói cách khác, xảy ra vấn đề chính là ký ức của cậu.

Tiêu Lam nhìn về phía trước, ký ức của cậu vào thời điểm mới đi đến bước thứ bảy thì xuất hiện chỗ trống, nhảy vọt qua bước thứ bảy sau đó, trực tiếp nối liền chính là tình hắn cậu về tới vị trí hiện tại.

Trước đó, chắc chắn đã có nguy hiểm gì.

Nếu cậu không hề chú ý đến biến hóa của bản thân, cho rằng đây chỉ là quỷ đánh tường mà thôi, cảnh giác bảo trì trước đó chắc chắn sẽ hạ thấp xuống trong nháy mắt. Sau đó cứ như vậy dùng trạng thái cảnh giác thấp tùy tiện tiến lên, hậu quả không cần nói cũng biết.

Cậu thử lui về phía sau, sau đó không ngoài sở liệu phát hiện phía sau cậu giống như có một bức tường không khí, làm cậu không cách nào rời khỏi cầu thang này.

Bây giờ Tiêu Lam đang trong một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, phía sau đã không còn đường lui, mà phía trước là nguy hiểm không rõ.

Nếu không thể lui về phía sau, vậy đi tới thôi.

Tiêu Lam lấy ra 【 Xương của Dalit 】, nắm chặt gắt gao nó trong lòng bàn tay, trải qua một tháng chiến đấu, độ phù hợp của cậu và vũ khí này đã rất cao.

Nhẹ nhàng phun ra một hơi, cậu hướng về phía trước, một lần nữa bước lên một bước.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

……

Mãi cho đến bước thứ sáu cũng không có việc gì phát sinh, cầu thang phía trước nhìn qua một mảnh an tĩnh, căn bản tưởng tượng không đến trong đó chất chứa nguy hiểm.

Bước thứ bảy.

Vừa mới dẫm lên bậc thang, hết thảy như thường.

Nhưng trong một chớp mắt, Tiêu Lam cảm giác được một luồng nguy hiểm cổ làm cậu sởn cả tóc gáy.

Tiêu Lam nhìn quanh bốn phía, rõ ràng xung quanh không có bất cứ thứ gì, cũng không có âm thanh gì xuất hiện, thậm chí nhìn qua bình tĩnh như vừa nãy, phảng phất như đây hết thảy đều do cậu ảo giác mà ra.

Nhưng trực giác chiến đấu của cậu nói với cậu, nguy hiểm! Xung quanh cậu toàn bộ đã bao phủ nguy hiểm trí mạng, một khi bị bắt lấy chính là khó có thể thoát thân, tốt nhất lập tức rời khỏi một khoảng khu vực này.

Là…… Ẩn xuất hiện sao?

Tiêu Lam trở tay một gậy quét ra quanh thân mình.

Nhưng mà 【 Xương của Dalit 】 có thể công kích đến quỷ quái lại không có cảm giác đánh trúng bất cứ thứ gì.

Thấy công kích không có hiệu quả, Tiêu Lam nhanh chóng quyết định trực tiếp chạy như bay về phía trước, ý đồ thoát khỏi loại nguy hiểm này.

Nhưng mà bất luận cậu đi tới như thế nào, cảm giác nguy hiểm kia cũng không hề biến mất.

Thậm chí càng thêm mãnh liệt lên, làm làn da cậu cũng cảm giác được đau đớn mơ hồ, giống như là thứ gì đó ác ý đầy cõi lòng đang tiếp cận cậu.

Vào thời điểm cách đỉnh cầu thang chỉ còn mỗi một bước, loại cảm giác nguy hiểm này đã tới đỉnh, sát ý tràn đầy ngoài làm Tiêu Lam cảm giác mình tựa như rơi vào dưới đáy biển băng.

Tựa hồ giây tiếp theo cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này, hơn nữa không còn người nào sẽ nhớ rõ.

Nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Lam quyết đoán từ trong không gian trữ vật móc ra 【 Bạn nghèo đến làm tôi bật cười 】.

Đây là đạo cụ bảo mệnh đạt được lúc qua cửa trang viên phu nhân Bella, có thể khiến Boss buông tha cho cậu một lần, chỉ có cơ hội sử dụng một lần, trước kia Tiêu Lam mặc kệ gặp phải uy hiếp như thế nào cũng không lựa chọn sử dụng, nhưng mà lúc này đây xem ra là không được.

“Ha……”

Trong không khí truyền đến một tiếng cười hư vô mờ mịt.

Tiếp theo, sát ý đến xương sâm hàn bốn phía chậm rãi rút đi, âm thanh của các người chơi dưới thang lầu cũng truyền đến, không khí tựa hồ một lần nữa bắt đầu lưu động, ngay cả ánh đèn nhìn qua cũng sinh động hơn vài phần.

“Hộc……” Tiêu Lam một bước bước ra khỏi cầu thang, nhịn không được há mồm thở dốc.

Cậu duỗi tay lau một phen mồ hôi lạnh trên trán, loại nguy hiểm vô hình này cũng quá gian lận, bản thân cậu năng lực chiến đấu thiên hướng chính diện, cũng không am hiểu chạy thoát và sinh tồn, nếu cậu không có đạo cụ thì có khả năng lần này thật sự sẽ lạnh.

Đáng tiếc bần cùng như Tiêu Lam, thật đúng là không có bao nhiêu đạo cụ.

Hơi nghỉ ngơi một chút, tầm mắt Tiêu Lam chuyển hướng về phía văn phòng ông chủ, nơi đó vẫn là cửa lớn đóng chặt, thoạt nhìn không có gì khác lần trước nhìn thấy.

“Cốc cốc cốc ——”

Tiêu Lam gõ vang cửa văn phòng ông chủ.

Bên trong lại nhất thời không ai đáp lại, cứ như không nghĩ rằng thật sự có người có thể đi lên được đây.

Tiêu Lam lại gõ cửa một lần: “Ông chủ?”

Lúc này đây rốt cuộc có phản ứng, một tờ giấy từ khe hở dưới cửa bị đưa ra, chất giấy thoạt nhìn rách tung toé, còn ố vàng rất nghiêm trọng.

Bên trên dùng kiểu chữ cổ quái vẽ một ít hoa văn, nhìn qua là có loại cảm giác điềm xấu.

Giọng nói âm trầm của ông chủ từ phía sau cửa truyền ra: “Tiêu Lam à…… cấp bậc của nhân viên mới cần phải bổ sung điền một biểu mẫu, bây giờ cậu điền luôn đi, cuối cùng nhớ phải ấn lại một dấu tay máu.”

Tiêu Lam: “……”

Ngài đây là lừa dối thằng ngốc à?

Cái thứ nhìn kiểu gì cũng rất cổ quái, người có đầu óc bình thường ai sẽ đem tin tức của mình viết lên đó chớ, huống chi còn phải dùng máu ấn một cái dấu tay, bánh bột bắp ăn nhiều quá hay sao, luẩn quẩn trong lòng như vậy à.

Thấy Tiêu Lam không có phản ứng, tiếng ông chủ tiếp tục vang lên: “Đây là có liên quan đến phúc lợi của các cậu, mau điền đi.”

Lý do này quả thực có lệ đến không chịu được.

Tiêu Lam nắm chặt nắm tay, có hơi muốn đánh người.

Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới trên người mình hình như có một buff giảm trí, sẽ làm Boss hạ thấp đánh giá 20% trí lực của cậu.

Ủa đây chỉ là 20% thôi đó hả? Đã rớt khỏi phạm vi trí lực bình thường của loài người luôn rồi đó?

Chẳng lẽ trong mắt đám quỷ quái trong màn chơi lần này, Tiêu Lam thoạt nhìn chính là cái loại hình đầu óc ngu si tứ chi phát triển, xấp xỉ với vượn người sao? Tựa hồ minh bạch chân tướng nào đó, tuyển thủ cận chiến cảm giác được bản thân mình đang bị kỳ thị.

Có thể đánh thì làm sao? Có thể đánh thì không thể theo đường trí tuệ hay gì!

Phát hiện Tiêu Lam vẫn không có động tác gì, giọng nói ông chủ lại lạnh hơn một lần: “Cậu…… Đây là thái độ làm việc gì……”

Tiêu Lam vứt tờ giấy nát kia xuống đây, một tay cầm 【 Xương của Dalit 】 nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay bên kia: “Ông chủ, tôi muốn giáp mặt tâm sự với ngài.”

Ông chủ tựa hồ cảm thấy tình huống có chỗ nào đó không đúng: “Không cần, cứ như vậy nói đi……”

Tiêu Lam vung tay lên, một gậy đập vào chậu hoa cạnh cửa, trực tiếp đánh chậu hoa và cái giá liên quan bên dưới đến dập nát, tiếp theo một ngọn lửa màu tím đậm bốc lên, thế lửa lan tràn đến cực nhanh, cơ hồ ngay trong nháy mắt trực tiếp ao trùm lên toàn bộ chậu hoa.

Một lát sau, chậu hoa chỉ còn lại một đống tro tàn màu đen.

Có thể thấy được uy lực của ngọn lửa này.

Mặt Tiêu Lam theo mang tươi cười: “Như vậy làm sao có thể thể hiện thành ý của tôi chứ, dù sao tôi cũng là nhân viên mới, ở trước mặt ông chủ là phải bảo trì khiêm tốn lễ phép.”

Ông chủ: “……”

Mi con mẹ nó cái này kêu khiêm tốn lễ phép?!!!

Cho mi vào đây chẳng phải di chúc của ta muốn lập tức có hiệu lực luôn à!!

Giọn ông chủ lại lần nữa xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo nỗ lực mang theo một tia hiền lành: “Thật ra…… Tôi tìm cậu tới chính là muốn nói cậu làm không tồi, muốn…… Cho cậu thêm tiền thưởng……”

“Không cần, từ trước đến nay tôi nhiệt tình yêu thương công việc không cầu hồi báo.” Tiêu Lam nhẹ nhàng cười một chút, “Ông chủ còn chuyện gì khác không? Không thì tôi đi đây.”

Ông chủ: “……”

Đi nhanh đi! Đi rồi cũng đừng trở lại nữa!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Tui đi làm trốn việc, yêu đương nơi công sở, còn muốn đánh ông chủ, nhưng tui biết tui là nhân viên tốt.

Lạc: Tiên sinh nói không sai *vỗ tay*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui