Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam từ phòng Vương Thái Địch rời đi, một mình đi giữa bóng đêm ở nơi dừng chân người chơi.
Trước đó cậu đã hỏi Vương Thái Địch có cần cậu hỗ trợ mang qua ải hay không, lại bị Vương Thái Địch cự tuyệt.
Vương Thái Địch thái độ rất kiên định: "Em đã là người chơi trung cấp, em còn có kỹ năng của mình nữa, trước kia anh hai cũng sắp xếp cho em rất nhiều huấn luyện chiến đấu, lại cho em nhiều đạo cụ như vậy."
"Em không thiếu kinh nghiệm qua cửa, cũng không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ là trước kia em chưa từng thử qua tự mình gánh hết thảy mọi thứ mà thôi."
"Lúc này đây em muốn dựa vào sức mạnh của chính mình để thăng cấp."
"Nếu cả cái này cũng làm không được, em dựa vào cái gì đi cứu anh hai em."
Trong một chớp mắt kia, lạc quan và rộng rãi trên người cậu nhóc trước kia dưới sự bảo vệ bồi dưỡng của Vương Kha, phảng phất như bị sống rờ rờ tróc xuống.
Thiếu niên này tựa như con thú non mất đi che chở, bắt đầu thử lộ ra răng nanh và móng vuốt.
Tuy cậu nhóc nhìn qua vẫn cứ rất tiều tụy, nhưng sau khi chú ý đến ánh mắt cậu nhóc, Tiêu Lam ngược lại buông xuống lo lắng trước đó.
Người có ánh mắt như vậy sẽ không dễ dàng chết đi.
Có lẽ không lâu sau, đội ngũ người chơi cao cấp thật sự sẽ nhiều thêm một thiếu niên như thế.
- -
Ban đêm, nơi dừng chân người chơi vẫn người đến người đi, cơ hồ mỗi một khắc đều có người qua ải trò chơi, cũng tùy thời đều có người chơi cuối cùng cũng không về được.
Ở trên đường, trong lúc vô ý Tiêu Lam nghe được hai người chơi đối thoại.
"Nghe nói gì chưa? Gần đây màn tay mới xảy ra chuyện lạ."
"Có rắm phóng lẹ đi, đừng nói lấp lửng chứ."
"Hầy, mày coi thái độ mày vậy đó! Thôi.... Nghe nói có một người mới giết hết tất cả người mới khác trong màn chơi đó, chú ý là giết luôn, không phải lợi dụng quy tắc hố chết đâu."
"Sao có thể?! Gã không bị người chơi chuyển hóa thành NPC lộng chết hả......?"
"Ai biết được, có lẽ là có bug gì đi. Nhưng việc này là thật đó, người chơi lâu năm cùng vào màn chơi đó chạy ra nói, tiểu tử kia hình như vốn dĩ chính là luyện đao, ra tay tàn nhẫn lắm."
"Sao nghe lên giống như mày chế quá vậy?"
"Đánh rắm, tao bịa chuyện làm chi?!! Bây giờ nhiều người đều đã biết rồi, mày có thể tùy tiện hỏi. Tên kia còn qua cửa rồi, nói không chừng khi nào đó có thể nhìn thấy không chừng, dù sao thì tao là một chút không muốn dính tới mầm mống giết người đó."
Hai người chơi sơ cấp cãi cọ ầm ĩ mà đi xa.
Tiêu Lam nhíu mày lại.
Loại chuyện người chơi tùy ý giết chóc lại không có trừng phạt này, làm cậu nhớ đến trận đuổi giết trong mơ kia, nhưng đó đã là chuyện thật lâu trước kia, quy tắc của Thế Giới Hàng Lâm cũng đã thay đổi.
Tại sao lại phát sinh lần nữa?
Chẳng lẽ Thế Giới Hàng Lâm đang lặng lẽ thay đổi?
Đây cũng không phải là tin tức tốt gì......
Tiêu Lam trở lại phòng, nói với Lạc về chuyện anh em Vương gia.
Lạc châm trà bằng động tác không nhanh không chậm, thần sắc hắn nhàn nhạt nói: "Có lẽ như vậy đối bọn họ mà nói mới là phát triển tương đối tốt, vẫn luôn dựa theo nguyên bản, tôi rất khó nhìn thấy được hy vọng trên người bọn họ."
Sau đó hai người lại trò chuyện về đối thoại Tiêu Lam nghe được trên đường.
Nhưng bởi vì tin tức quá ít, rất khó phân tích ra cái gì. Có khả năng là Thế Giới Hàng Lâm xảy ra biến hóa, cũng có khả năng đây chỉ là một cái bug mà thôi.
Thời gian kế tiếp, Tiêu Lam cơ bản là vượt qua giữa huấn luyện và quay về thế giới hiện thực nghỉ ngơi.
Ngẫu nhiên liên hệ một chút Vương Thái Địch, xác định đối phương còn tung tăng nhảy nhót.
Rất nhanh nửa năm này đã trôi qua.
Rốt cuộc, thời khắc tiến vào trò chơi lại đến.
- -
Bởi vì là lần đầu tiên tiến vào màn cao cấp, Tiêu Lam nhấc lên toàn bộ sự đề phòng.
Cậu vốn cho rằng màn ở cao cấp, nguy hiểm sẽ bắt đầu ngay từ khu tiến vào trò chơi, thậm chí làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Không nghĩ tới sau khi bóng tối rút đi, hoàn cảnh xung quanh lại vô cùng sinh động náo nhiệt, tràn ngập không khí phồn hoa.
Đây là trên một chiếc xe lửa đang chạy.
Khác biệt với đoàn tàu quỷ dị ở trạm ngầm số 13 âm u xưa cũ không một bóng người, đoàn tàu này thoạt nhìn như là đang trải qua kỳ nghỉ, trên tàu có rất nhiều khách du lịch, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đều có, nói chuyện phiếm, ăn vặt, đánh bài khắp mọi nơi.
Tiếng vùng miền từ các nơi đan xen, hợp thành một cảnh tượng náo nhiệt lại nhàn nhã.
Chẳng khác gì những xe lửa chở khách du lịch trong hiện thực cả.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi Tiêu Lam tiến vào Thế Giới Hàng Lâm đến nay, ở trong trò chơi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt nhất.
Lúc này, cậu và Lạc cùng ngồi mặt đối mặt, vị trí bên cạnh cũng không có lữ khách nào khác.
Tiêu Lam nhìn nhìn xung quanh, cũng không nhìn đến người nào hư hư thực thực như người chơi, cảm giác được sau khi trung cấp, Thế Giới Hàng Lâm càng ngày càng thích tách các người chơi ra.
Trên bàn trước mặt bọn họ bày một ít sách vở, còn có giấy tờ lung tung rối loạn.
Dựa theo giả thiết, những thứ này hẳn là chính là thứ bọn họ đang xem, đại khái là trò chơi đang nhắc nhở người chơi.
Đoàn tàu còn đang tiến về phía trước, một chốc một lát không có ý dừng lại.
Vì thế, Tiêu Lam kiểm tra một chút những thứ trước mắt mình.
Là một ít sổ ghi chép, còn có vé xe, cùng với một phong thư.
Trong đó còn có một vài quyển sách ngoài bìa là tiểu thuyết kinh dị, mỗi một quyển ngoài bìa đều thoạt nhìn kinh tủng mà quỷ dị, tác giả đều cùng một người gọi là Ô Nha*, cũng không biết thứ này có giá trị cất chứa gì nữa.
(*con quạ)
Bên kia là một quyển nhật ký.
Thời buổi này còn có người còn thói quen ghi nhật ký, thật sự là hiếm có.
Nhưng sau khi mở ra, Tiêu Lam cảm thấy cùng với nói đây là nhật ký, không bằng nói là một quyển bút ký đọc sách, kiêm tập hợp rắm cầu vồng* của lão sư Ô Nha.
(*彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)
【Ngày 26 tháng 2, mỗi một văn tự của lão sư Ô Nha đều là sức sáng tạo cực hạn nhất của Chúa sáng thế, người phàm sao có thể đến loại tình trạng này 】
【Ngày 3 tháng 3, mỗi một dấu chấm câu của lão sư Ô Nha đều là hoàn mỹ, bên trong cất giấu bảo tàng vô giá 】
【Ngày 24 tháng 5, xem xong quyển sách này, tôi cảm giác mình tìm được ý nghĩa nhân sinh, linh hồn tôi, tư tưởng tôi, hết thảy của tôi đều đang vì lão sư Ô Nha mà hò hét 】
Bên trên đại độ dài mà ca ngợi tác phẩm của lão sư Ô Nha, lời nói khoa trương lại buồn nôn, thậm chí thật nhiều lần liệt Ô Nha vào người truyền đạo nhân sinh của mình.
Cứ phảng phất như chủ nhân của quyển nhật ký này xem không phải là tiểu thuyết kinh dị mà là tác phẩm tôn giáo hoặc là loại văn dốc lòng ấy.
Hiển nhiên, Tiêu Lam sắm vai nhân vật này, đơn giản mà nói chính là người mê sách cuồng nhiệt của tác giả Ô Nha.
Còn thoạt nhìn là cái loại...... đầu óc sắp hư rồi -- Fan não tàn.
Tiêu Lam đem ánh mắt ném sang Lạc bên kia: "Bên kia anh thế nào?"
Lạc ngẩng đầu, đem thứ trong tay đang xem chuyển hướng về phía Tiêu Lam:
【 A a a a a a a a a a a a!!! Em iu Ô Nha!!! Em phải sinh khỉ con cho lão sư Ô Nha!!!!!! 】
【 Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) Ô Nha Ô Nha (trái tim) 】
Nhiều chữ như vậy sắp hàng cùng nhau, rõ ràng không có phát ra bất luận âm thanh gì, lại làm người ta cảm thấy đôi mắt bị ồn chết rồi.
Trên mặt giấy là điên cuồng thổ lộ, phối hợp biểu cảm trầm tĩnh cùng tư thế ưu nhã của Lạc, có một loại cảm giác vui vui.
Tiêu Lam: "......"
Cái thân phận Lạc rút trúng kia hình như bệnh càng nặng hơn á.
Vị tác giả tên là Ô Nha này rốt cuộc có ma lực gì? Sao một đám mê sách đều mê kiểu đó vậy.
Cậu đem lực chú ý tiếp tục thả lại trên mặt bàn, đáng tiếc trên bàn cũng không có sách của Ô Nha có thể cho cậu đọc.
Tiêu Lam trong một đống trang giấy tìm ra một phần sổ tay, bên trong đều lag dán các loại tin tức và báo chí được cắt xuống, nội dung đều là về sự kiện tác giả Ô Nha mất tích.
Từ những tư liệu sửa sang lại tới xem, Ô Nha đã mất tích được chín năm.
Sau khi Ô Nha mất tích, giữa những độc giả của ông nổi lên một phong trào lưu hành tìm kiếm Ô Nha, bọn họ tìm kiếm bất luận dấu vết nào có quan hệ với việc Ô Nha, hy vọng có thể tìm được ông.
Thậm chí chín năm trôi qua, vẫn có độc giả cũ không buông tay, cùng với độc giả mới cảm thấy hứng thú với việc này còn đang tiếp tục.
Theo như lời tư liệu trên tay.
Nơi cuối cùng Ô Nha bị người phát hiện tung tích là một biệt thự tư nhân ở vùng ngoại thành.
Đây là một tòa kiến trúc xây dựng vào thời kỳ dân quốc, phong cách có điểm kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, sau lại bị Ô Nha mua làm nhà riêng để viết văn, cũng sửa tên là Minh Nguyệt Quán.
Ô Nha rất thích thu thập các loại đồ vật phục cổ, cũng trang trí trong Minh Nguyệt Quán.
Cho nên biệt thự này đã từng rất nổi danh trong giới những người sưu tầm.
Nhưng sau khi Ô Nha mất tích, Minh Nguyệt Quán liền thường xuyên truyền ra lời đồn có quỷ.
Có bằng chứng của dân cư gần đó, lại có người hiểu chuyện truyền bá, người muốn mua sắm đều sôi nổi đánh mất ý niệm, sau đó nơi này đã trở nên không người hỏi thăm.
Đối với việc, trên sổ tay còn dùng chữ đỏ viết:
【 Cái lũ ngu xuẩn, không có phẩm vị! Căn bản không xứng có được nhà của lão sư Ô Nha 】
Lúc này đây, mục đích bọn họ chuẩn bị đi chính là căn biệt thự này.
Bởi vì hai người đều nhận được một phong thư mới không có ký tên, bên trên viết --
"Vì tác phẩm mới của lão sư Ô Nha."
Địa chỉ mời bọn họ tụ hội chính là Minh Nguyệt Quán có quỷ trong truyền thuyết kia.
Sau đó hai tên ngốc này liền tung tăng chạy tới, vé xe bọn họ mục đích đúng là địa phương của Minh Nguyệt Quán.
Thật là hai tay thiện nghệ tìm đường chết, loại hẹn này mà cũng dám đi, Tiêu Lam không biết nên nói bọn họ đầu sắt hay là không muốn sống nữa......
Giống như là hai cọng hẹ, không chỉ đưa tới cửa cho người ta cắt, còn muốn rửa sạch mình đến trắng nõn sạch sẽ.
Đây là cọng hẹ sao?
Không, đây là vua hẹ, vương giả trong các loài hẹ.
Lạc buông tư liệu trong tay: "Nhân loại theo đuổi thần tượng thật sự là rất thú vị, dựa theo tiêu chuẩn loài người, loại hành vi này hình như được gọi là -- não tàn?"
Tiêu Lam mặt không biểu cảm mà nói: "Dựa theo thiết lập nhân vật, hiện tại đảm nhiệm vai não tàn chính là hai chúng ta."
Lạc: "......"
Thật là một lần thể nghiệm trân quý nhờ.
Tiêu-não-tàn và Lạc-não-tàn, đang ngồi xe lửa chạy như bay đến mục đích tìm đường chết.
- -
Hai người xuống xe lửa, dựa theo nhắc nhở trên thư mời đi tới biệt thự trong lời đồn - Minh Nguyệt Quán.
Bọn họ vừa mới đứng trước cửa Minh Nguyệt Quán, liền nghe được hệ thống nhắc nhở:
"Leng keng --"
"......"
Tiêu Lam đợi một hồi, kết quả lại nội dung gì cũng không nghe được.
Phảng phất như hệ thống đang thả một cái rắm không kêu.
Phó bản này thế nhưng không có cấp cho người chơi chút nhắc nhở nào, màn cao cấp mạnh như vậy sao?
Bọn họ còn chưa ấn vang chuông cửa, cửa cũng đã tự mở ra.
Mở cửa chính là một vị trung niên mặc đồng phục quản gia, dáng người ông ta cực gầy, lại có một cái bụng bia tròn vo, tóc chải đến không chút cẩu thả, còn giữ hai mép râu cá trê rất hoài cổ.
"Chào hai vị, tôi là quản gia của Minh Nguyệt Quán, hoan nghênh các cậu đến nơi này." Quản gia đối với bọn họ cúi mình vái chào thật sâu.
Cái lễ khom lưng này so với chiêu đãi khách nhân có vẻ quá mức chính thức.
Càng như là lễ khom lưng trên nghi thức cáo biệt di thể với người chết, làm người ta cảm giác có vài phần không khoẻ.
Tiếp theo, quản gia kiểm tra thư mời của hai người, xác nhận không lầm xong mới cho bọn họ tiến vào.
Dựa theo thiết lập nhân vật, Tiêu Lam khen ngợi một chút biệt thự của idol: "Không hổ là chỗ ở của lão sư Ô Nha, nơi này cũng thật đặc biệt."
Cậu vẫn y theo cách nói trong nhật ký, xưng hô Ô Nha là lão sư.
Nhưng mà rắm cầu vồng thì thôi...... Cái này cũng quá làm khó người khác, đương nhiên nếu không thể không thổi thì Tiêu Lam cũng không phải không thể.
Nghe vậy, quản gia lộ ra biểu cảm có chung vinh dự: "Đúng vậy, ở nơi này, mỗi một món đồ vật đều là lão sư Ô Nha tự mình trang trí."
Tiêu Lam hỏi: "Sao ngài xác định như vậy?"
Quản gia đáp: "Bởi vì những thứ này đều là tôi tận mắt nhìn thấy lão sư Ô Nha sắp đặt, khi thu đồ cổ sắp đặt lên too cũng tham dự."
Tiêu Lam nhân cơ hội hỏi: "Ngài tới nơi này làm quản gia từ khi nào ạ?"
Quản gia cười cười: "Từ lúc lão sư Ô Nha mua Minh Nguyệt Quán, tôi cũng đã là quản gia ở nơi này."
Tiêu Lam: "Vậy ngài hiểu biết chuyện của lão sư Ô Nha chứ?"
Nghe vậy, quản gia cũng lộ ra thần sắc cổ quái: "Lão sư Ô Nha...... rất thần bí, trừ giao tiếp trên công việc, tôi rất ít nhìn thấy ông ấy."
Thoạt nhìn ông ta đối với Ô Nha tựa hồ cũng không hiểu biết như Tiêu Lam đã tưởng.
Tiêu Lam: "Vậy...... chuyện liên quan đến lão sư Ô Nha mất tích, ngài biết được bao nhiêu?"
Quản gia ngậm miệng lại không nói chuyện.
Xem ra bí mật tương quan với cố chủ, ông ra xuất phát từ đạo đức chức nghiệp sẽ không nói ra, nhưng sau này có thể tìm một cơ hội giao-lưu-hữu-hảo một chút mới được.
Tiêu Lam và Lạc âm thầm trao đổi ánh mắt một chút.
Tiêu Lam thay đổi vấn đề: "Lần này tụ hội là do ai khởi xướng, ngài biết không?"
Không nghĩ tới quản gia lại lắc lắc đầu: "Không biết, tôi vốn chỉ là làm thuê với người nhà lão sư Ô Nha, mỗi cuối tuần đến Minh Nguyệt Quán giám sát quét dọn và bảo dưỡng một lần. Mấy hôm trước tôi nhận được một phong thư, báo cho tôi biết đến Minh Nguyệt Quán chiêu đãi khách sắp đến."
Tiêu Lam: "Ngài không cảm thấy kỳ quái sao?"
Quản gia nói: "Tôi chỉ là một quản gia, phụ trách hoàn thành công việc của tôi, chỉ thế mà thôi."
Lúc nói lời này, trong ánh mắt ông ta không hề gợn sóng, tựa hồ cũng không để ý những người bị triệu tập đến đây sẽ có kết cục gì.
Có vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, quản gia nói: "Các vị khách đến trước đều đã tiến vào phòng mình, tôi mang hai vị đến phòng của hai người."
Nói xong, ông ta chuẩn bị dẫn đường cho hai người.
Lúc này, cửa lại một lần nữa mở ra.
Mà giờ phút này quản gia đang đứng bên người bọn Tiêu Lam, cách cửa một khoảng, trên cửa cũng không có trang bị máy móc gì để mở cửa, thậm chí người ngoài cửa cũng chưa hoàn toàn đi tới cửa.
Chính là cửa cứ như vậy mà mở ra.
Nhìn quen sự kiện thần quái sóng to gió lớn, Tiêu Lam tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Còn không phải là cửa nó tự mở sao? Có cái gì mà sợ, chỉ cần không phải có một con Boss đột nhiên vọt vào cuồng chém người chơi, cái gì cũng dễ nói chuyện hết.
Tầm mắt mọi người hướng ra cửa.
Một người mặc áo gió phục cổ hoa lệ màu đen, đầu đội mũ dạ rộng vành màu đen, tay cầm vali da tiến vào trong cánh cửa.
Vóc dáng y rất cao, dáng người mảnh khảnh, tóc màu tuyết trắng, trên mặt còn mang theo một chiếc mặt nạ miệng chim có tính tiêu chí.
Chỉ cần là người gặp qua, chỉ sợ không một ai có thể quên được y.
Người tiến vào là -- Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh cũng thấy được Tiêu Lam, y đối với hai người Tiêu Lam gật gật đầu, coi như chào hỏi.
Sau đó y chuyển hướng về phía Tiêu Lam: "Tốc độ trưởng thành của cậu thật sự quá làm tôi kinh ngạc, không nghĩ đến hiện tại là có thể gặp được cậu ở đây."
Ở đây, tất nhiên là chỉ màn cao cấp.
Tiêu Lam trả lời: "Không thể cô phụ chờ mong của anh, không phải sao."
Nhìn thấy các khách nhân mới đến tựa hồ có ý ôn chuyện, quản gia tri kỷ mà dẫn bọn họ tới phòng nghỉ, sắp xếp trà bánh, cũng báo cho ba người bọn họ vị trí phòng.
Quản gia trước khi rời đi còn đặc biệt dặn dò: "Ngày mai chư vị khách nhân sẽ đạt được manh mối về tác phẩm mới của lão sư Ô Nha."
Sau đó, quản gia rời đi, đem phòng nghỉ để lại cho các vị khách.
Kỳ Ninh tùy ý mà dựa vào tay vịn ghế dựa: "Chuyện Vương Kha chắc cậu đã biết rồi."
Tiêu Lam gật gật đầu.
Kỳ Ninh hỏi: "Cậu ta thật sự đã chết sao?"
Tiêu Lam nhìn chằm chằm y, đáng tiếc cách một cái mặt nạ cái gì cũng nhìn không ra được: "Hình như anh đối với bọn họ độ chú ý đặc biệt cao nhỉ."
Kỳ Ninh ngữ khí bình tĩnh: "Bọn họ thật sự là quá đặc biệt, đối với người thân ở trong bóng đêm mà nói, luôn sẽ nhịn không được nhìn xem, vừa chờ mong bọn họ bình an, vừa nhịn không được hy vọng bọn họ rơi xuống."
Tiêu Lam: "Anh thì sao? Anh đứng về bên nào?"
Kỳ Ninh nghĩ nghĩ: "Bóng tối nhìn quá nhiều, có đôi khi tôi cũng muốn nhìn một chút kết cục đại đoàn viên khuôn sáo cũ kỹ."
Tiêu Lam không có nói ra chuyện Vương Thái Địch nói với cậu, chỉ nói: "Có lẽ, anh có thể chờ mong một chút."
Trong giọng nói Kỳ Ninh mang theo một chút ý cười nói: "Xem ra, câu chuyện của bọn họ sẽ không nhanh hạ màn như vậy rồi."
Tiêu Lam hỏi ý đồ đến của Kỳ Ninh: "Anh là tiến vào bình thường hay là lại tìm được con mồi?"
"Ha ha......" Kỳ Ninh thấp thấp mà cười, mang theo cảm giác khàn khàn khí huyết không đủ trước sau như một của y, nghe lên tựa như một người bệnh, nhưng bất kể là ai cũng chẳng dám xem thường y.
"Tôi ấy hả, đương nhiên là tới tìm niềm vui rồi."
Suối nguồn niềm vui của Kỳ Ninh tất nhiên là lũ đào phạm kia.
Nếu bọn họ biết tiến vào Thế Giới Hàng Lâm sẽ lọt vào thợ săn đáng sợ như vậy truy săn, liệu có hối hận mình đã từng phạm tội hay không?
Kỳ Ninh bổ sung một câu: "Đừng lo lắng, giết người ở màn cao cấp ngược lại không nguy hiểm bằng màn trung cấp đâu, bởi người chơi chết đi ở màn cao cấp gần như sẽ không chuyển hóa thành NPC. Cho dù có vận khí tốt trở thành NPC, cũng không thấy mạnh hơn lúc còn sống. Tồn tại tôi đều có thể giết, chết rồi thì còn sợ cái gì."
Tiêu Lam có chút kinh ngạc, đây là chuyện trước đó cậu cũng không biết đến.
Kỳ Ninh nói: "Màn cao cấp nguy hiểm nhất, kỳ thật là người chơi. Chung quy có người thích xem bộ dáng người khác tuyệt vọng giãy giụa, người chơi cao cấp gian giết chóc nhau vẫn phát sinh, chỉ là người chơi sơ cấp và trung cấp không rõ ràng lắm mà thôi."
Tiêu Lam nhíu mày: "Tại sao lại như vậy?"
Kỳ Ninh khảy một chút vành nón của mình, ngữ khí nhàn nhạt: "Tựa hồ là chế độ bảo vệ không hoàn thiện, chế độ hiện có cũng không đủ để ngăn cản người chơi chiến lực cao tiến hành giết chóc, giống như là cải tạo chỉ hoàn thành một nửa."
Nghe vậy, ánh mắt Lạc hơi hơi lập loè, nhưng cái gì cũng chưa nói.
"Cậu cũng muốn tới chơi chơi thử không? Mục tiêu của tôi có thể chia cho các cậu một tên, nhiều hơn thì không được." Kỳ Ninh khẳng khái mà nói.
Tiêu Lam chú ý đến lời y nói "chia cho các cậu một tên", hóa ra mục tiêu của y còn không chỉ một thôi sao?!
Ở màn cao cấp còn dám 1vsN, người anh em, anh thật là đủ bất ngờ.
Tiêu Lam lắc đầu cự tuyệt: "Cảm ơn, quân tử bất đoạt nhân sở hảo*, anh vẫn là giữ lại niềm vui của mình đi."
(*Quân tử bất đoạt nhân sở ái/sở hảo (là quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích)
"Tôi đây đành tự mình chơi vậy, ha ha ha......" Kỳ Ninh nở nụ cười, y cười đến sống lưng phát run, tiếng cười trong khàn khàn mang theo vài phần máu tươi điên cuồng.
Nhìn qua rất có vài phần phong phạm mấy tên giết người điên cuồng biến thái.
Từ từ......
Không phải nhìn qua, trên thực tế y chính là vậy.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Kỳ Ninh người này, quả thực là điển hình giáo dục mọi người đừng nên phạm tội.
Làm tội phạm bị truy nã sẽ bị Kỳ Ninh đuổi giết đến chết đó nha.
Tưởng tượng như vậy, có phải trong lòng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, đời này cũng không nghĩ đến chuyện phạm tội không?
Hết chương 138.