Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

****

Chương 19: APP

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Nếu khách sạn suối nước nóng có thể trở thành nơi nghỉ dưỡng, hoàn cảnh tự nhiên là miễn bàn, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, làn gió nhẹ từ núi thổi đến, cuốn theo một làn không khí tươi mát từ núi rừng. Nếu là một người lữ khách chân chính, lúc này hẳn sẽ nhịn không được mà mở cửa ra ngoài, hít thở một chút không khí tươi mới này.

Đáng tiếc những người chơi không có tâm tình như vậy, bọn họ vội vàng tìm kiếm cơ hội sống sót.

Kỳ quái chính là, năm người bên kia xưng là tới tụ hội tựa hồ cũng không có dự định hưởng thụ thiên nhiên. Sau khi giao lưu với người chơi khác, Tiêu Lam biết được, bọn họ thế nhưng không ai thấy mấy người kia ra cửa.

Thậm chí Cố Thịnh An nói bọn họ dùng cơm sáng xong thì về phòng, sau đó vẫn luôn không ra ngoài.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?

Các người chơi phân công nhau tìm kiếm manh mối.

Tiêu Lam thì ôm Lạc, tính toán mượn dùng năng lực của hắn tìm hiểu một chút mấy người này đến tột cùng đang thảo luận cái gì. Không nghĩ tới, mới vừa đi lên lầu, vừa lúc gặp được lão giáo vụ chủ nhiệm Dương Đức Cao từ trong WC ra tới, còn là một mình một người.

Tiêu Lam nở một nụ cười mà các lão sư thích nhất: "Chào Dương lão sư."

Dương Đức Cao nhìn thấy là một người trẻ tuổi trắng nõn tuấn tú tươi cười thoải mái thanh tân, bả vai căng chặt cũng thả lỏng vài phần, gật gật đầu với Tiêu Lam: "Chào cháu."

Tiêu Lam chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Dương lão sư, hôm nay thời tiết cũng thật không tồi, không khí tươi mới thật sự làm người thoải mái, ngài không ra đi dạo một chút sao?"

Dương Đức Cao mất tự nhiên mà cười cười: "Ha hả, đã lâu không gặp bọn học sinh rồi, chúng tôi ôn chuyện."

Tiêu Lam: "Thầy trò mọi người cảm tình cũng thật tốt."

"Đúng vậy, tốt, tốt lắm." Trên mặt Dương Đức Cao vẫn là cười, nhưng ánh mắt vẫn lia về phía phòng nghỉ, biểu hiện ra vài phần nóng nảy muốn thoát thân. "Mười năm còn nhớ tới tôi, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan."

Tiêu Lam nhìn chằm chằm biểu cảm biến hóa rất nhỏ kia của ông: "Vậy, nữ sinh hôm qua trên điện thoại kia, cũng là học sinh của Dương lão sư đúng không ạ?"

Vừa nói những lời này ra, thần sắc của Dương Đức Cao bỗng nhiên biến đổi. Ông như là bị điện giật, bỗng nhiên run lên, tứ chi theo bản năng mà chuẩn bị bày ra tư thế phòng bị.

Rồi như cảm thấy mình phản ứng quá mức kích động, Dương Đức Cao lại cưỡng ép chính mình đứng thẳng, nhíu mày khoanh tay bày ra bộ tịch chủ nhiệm giáo dục: "Người trẻ tuổi, có nhiều lúc hiếu kỳ quá cũng không tốt."

Tiêu Lam trưng ra một bộ dáng rất vô tội: "Cháu thấy bọn họ đều quen nữ sinh kia mà, nhưng mà lại không gọi chị ấy cùng tụ hội, chắc là quan hệ không tốt rồi, nữ sinh kia cũng rất đáng thương đó."

Dương Đức Cao lại lộ ra một biểu cảm khó lường: "Nhìn người đừng chỉ nhìn mặt ngoài, làm sao cháu biết người ngoài mặt nhìn như người bị hại, trên thực tế có phải sự thật hay không chứ?"

Nói xong, cũng không đợi Tiêu Lam phản ứng, ông liền đi thẳng vào phòng.

Lời này của ông ta là có ý gì, ám chỉ người có vấn đề thật ra là Cố Mặc? Hay hoặc là cố ý lẫn lộn tầm mắt? Thừa dịp bốn bề vắng lặng, Tiêu Lam đặt Lạc xuống mặt đất, bóng đen từ kẹt cửa lặng yên chui vào phòng những người kia, một lát sau thì quay trở lại.

Lạc nhảy lên đầu vai Tiêu Lam, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, bọn họ đều ở trong phòng của mình, lại ngồi im không nhúc nhích."

Tiêu Lam càng thấy kỳ quái, bọn người kia đang làm gì vậy. Dương Đức Cao nói bọn họ đang ôn chuyện, nhưng mà mỗi người ở một phòng, đây là cách ôn chuyện kiểu gì?

Tới thời gian bữa tối, các người chơi đi vào nhà ăn.

Bữa tối hôm nay vẫn phong phú như cũ, mà bàn năm người bạn học kế bên đã sớm có mặt, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề, thậm chí còn khui một chai rượu nhìn qua đã thấy giá trị xa xỉ, thức ăn trên bàn bọn họ nhìn qua cũng cao cấp hơn bàn người chơi bên này không ít.

Các người chơi đang ăn cơm giữa chừng, người bên bàn bên kia đột nhiên nhiệt tình mà đi qua đây mời rượu.

Trên tay Phó Văn Bác bưng hai ly rượu, đem một ly trong đó đưa tới trước mặt Tiêu Lam: "Tới tới tới, chúng ta có duyên nghỉ phép ở đây cùng một thời gian, tôi kính cậu một ly."

Tiêu Lam liếc nhìn đánh giá anh ta một cái, nụ cười duy trì trên mặt anh ta có điểm cứng đờ, như là phí sức lực rất lớn để chống đỡ.

Đối diện ánh mắt Tiêu Lam, khóe miệng Phó Văn Bác lại kéo kéo, miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, chờ đến Tiêu Lam cuối cùng duỗi tay nhận lấy rượu, anh ta mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Lam bất động thanh sắc mà đem rượu đưa tới trước mặt Lạc, sau khi Lạc kiểm tra gật gật đầu với cậu, ý bảo bên trong không có bỏ thêm thứ gì khác. Nhưng Tiêu Lam vẫn cứ làm động tác giả, cũng không thật sự uống vào.

Đây chính là một thế giới tràn ngập quỷ quái, không có thứ khác, chưa chắc không có cạm bẫy gì đó sờ không thấy.

Lúc Tiêu Lam uống rượu, Phó Văn Bác không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, thẳng đến nhìn cậu làm bộ nuốt xuống mới lộ ra một nụ cười vui sướng, chân thành mà nói: "Có thể quen biết cậu thật tốt!"

Tiêu Lam ý vị không rõ mà cười với anh ta một chút: "Tôi cũng vậy."

Người chơi bên này, mỗi người đều bị những người khác mời rượu, hơn nữa là dựa theo giới tính nhất nhất đối ứng với nhau. Trừ Phó Văn Bác và Tiêu Lam ra, Trình Lãng mời rượu Cố Thịnh An, Dương Đức Cao mời Triệu Phàn, Đỗ Vũ Oái và Trương Khiết lần lượt mời rượu Lưu Y Y và Đồng Thanh.

Nhìn qua các người chơi đều đã uống rượu, trên thực tế có bao nhiêu người thật sự uống thì khó mà nói.

Hôm nay, Lưu Y Y trở nên rất kỳ quái sau khi uống rượu Đỗ Vũ Oái vừa mời khi nãy, nhìn cô ta lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, hai tròng mắt nhìn chăm chú cô không chớp mắt có vẻ có vài phần quỷ khí dày đặc.

Nhìn đến bả vai Đỗ Vũ Oái run lên, tùy tiện tìm lấy cái cớ liền chạy trối chết.

Buổi tối.

Tiêu Lam ngồi xếp bằng trên giường, một bên tự hỏi tin tức hôm nay thu hoạch được, một bên tìm cách lừa dối Lạc lộ ra cái bụng lông xù xù cho cậu sờ.

Hơn mười phút sau.

Rốt cuộc dưới nỗ lực không ngừng của Tiêu Lam, móng vuốt tội ác của cậu sắp duỗi lên cái bụng lông xù xù mềm mụp——

"Tí tách ——"

Tiếng nước đột ngột vang lên.

Tiêu Lam tiếc nuối mà thu hồi móng vuốt lại, nhìn về chỗ âm thanh phát ra. Âm thanh truyền đến từ góc cửa.

Trần nhà bên kia không biết khi nào xuất hiện một mảng vệt nước, một phần vệt nước không khoa học mà lan tràn ra, đang chậm rãi mở rộng, dần dần có giọt nước từ chỗ trung tâm nhỏ giọt xuống, phát ra âm thanh trên sàn gỗ.

Mà vệt nước trên trần nhà càng mở rộng thì hình dáng càng rõ ràng, từ mơ hồ dần dần dài ra, cực kỳ giống một cô gái thả tóc rũ xuống, cả mười ngón tay cũng sắp xuất hiện.

Tiêu Lam nhíu mày nhìn chằm chằm vệt nước này: "Bị dột rồi, chiếu theo tốc độ lan tràn này, đêm nay không cách nào ngủ rồi……"

Cậu trực tiếp nhảy xuống giường, mang dép lê ra cửa, lưu lại vệt nước trên trần nhà còn chưa hoàn toàn thành hình. Lạc lắc lắc cái đuôi, cũng đi theo bước chân Tiêu Lam, nhẹ nhàng mà nhảy ra ngoài.

Vệt nước bị bỏ lại: …….

Mấy người nhìn tui coi! Chẳng lẽ tui không đáng sợ sao! Cho tui thêm năm phút đi, tui đảm bảo làm mấy người có trải nghiệm hoàn toàn mới xưa nay chưa từng có!

Tiêu Lam đi ra ngoài tìm được một túi công cụ, lại lần nữa quay về.

Cậu làm lơ vệt nước trên đỉnh đầu càng ngày càng dữ tợn, trực tiếp tìm được phòng quản lý hệ thống nước —— đóng lại. Còn làm một chút bảo dưỡng cho đồng hồ nước niên đại xa xăm, tiếp theo thuận tay xử lý luôn chống thấm cho ống dẫn nước xưa cũ bên cạnh.

Làm một kẻ nghèo hèn hàng năm ở phòng cũ xửa sắp phá bỏ và di dời, sửa ống nước quả thực là chuyện thường ngày, có đôi khi thật sự không kịp, phương pháp đơn giản nhất chính là —— đóng luôn đồng hồ nước.

Trở ra nhìn lại, ừm, nước quả nhiên hết chảy rồi.

Lạc nghiêng nghiêng đầu: "Tiên sinh, làm sao ngài biết như vậy hữu hiệu?"

Tiêu Lam: "Cô ấy phí công phu lớn như vậy cũng muốn làm một đống vệt nước, hẳn là muốn mượn dùng phương pháp này mới có thể xuất hiện. Cho nên tôi suy nghĩ, nếu tắt đi đồng hồ nước thì sao."

Lạc: "Nếu không được thì sao?"

Tiêu Lam đúng lý hợp tình: "Vậy chạy á. Anh xem cô ta làm một vệt nước cũng chậm như vậy, chạy chắc chắn cũng chẳng nhanh đâu."

Lạc: "……"

Hay cho câu cương không lại thì chạy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Lam đặt trên đầu giường đột nhiên sáng lên, màn hình bị băng keo dán lại xuất hiện một cái App màu đỏ như máu. Rõ ràng không ai thao tác trên điện thoại, nhưng App lại tự khởi động, sau đó ——

Năm giây trôi qua……

Mười giây trôi qua……

Ba mươi giây trôi qua……

App gian nan vận chuyển nhưng vẫn cứ nhảy không ra khỏi giao diện khởi động.

Tiếp theo, màn hình điện thoại rách nát này lập loè một chút, bất kham gánh nặng mà tự động tắt máy……

Hiện tại là tình huống như thế nào?

Tiêu Lam gãi gãi đầu: "Ngại quá, cái điện thoại này của tôi là rất nhiều năm trước đến siêu thị rút thăm trúng thưởng hiệu sơn trại, ngày thường cả cái WeChat cũng chạy không nổi, chỉ còn lại chức năng điện thoại, gửi tin nhắn, đèn pin là còn có thể dùng thôi."

App tự kỷ luôn.

Cố tình người này còn bồi thêm một câu tiếp theo: "Nếu không chờ tầm năm phút nữa đi, nó khởi động lại lần nữa thì mày thử lại?"

App:……Mẹ nó!! Mi mua cái điện thoại mới thì chết sao!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Điện thoại hiệu sơn trại: Trách thì trách tui.

Hết chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui