Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Chuyện đồng dạng cũng phát sinh ở rất nhiều màn chơi khác.

Người chơi chiến lực cường đại đối đầu trực diện với Boss, người chơi chiến lực yếu hơn một chút thì lựa chọn vây công, hoặc là người theo con đường không vũ lực thì trực tiếp đi đến nơi nào phá hủy nơi đó, giống như một đội phá bỏ và di dời vui sướng.

Đệ Nhất Phú Quý đang tổ chức các thành viên của hội fanclub Tiêu ca đi phá hủy một ngôi nhà cũ trăm năm.

Đây là trung tâm của màn chơi này, bên trong đều là lệ quỷ trăm năm hung hãn cư trú, chúng tàn nhẫn thị huyết, không buông tha mỗi một người tiến vào, nhưng ngại vì phòng ốc hạn chế nên chúng không thể rời khỏi ngôi nhà được.

Mà Đệ Nhất Phú Quý cũng không đi vào, thừa dịp giữa trưa mặt trời lên cao, trực tiếp hủy từ ngoài vào trong.

Lách cách lang cang một hồi phá bỏ và di dời, ép phạm vi lệ quỷ có thể hoạt động càng ép càng nhỏ, lại làm cho chúng lại không thể nề hà.

Tóc xanh của Đệ Nhất Phú Quý rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô cầm một cái loa được cuốn lại từ giấy, một chân đạp lên núi gạch bị phá hủy: “Mọi người cố lên, mỗi một viên gạch hôm nay chúng ta dọn đi đều sẽ trở thành một hòn đá tảng vận động các người chơi giải phóng!”

“Giải phóng!” Các người chơi hô to.

Triệu Tiểu Hà bổ sung: “Không chỉ như thế, ông chủ nói, chỉ cần làm xong vụ này, anh ấy sẽ khen thưởng mỗi người một căn hộ. Kẻ Bội Nghịch cũng tỏ vẻ, sau này sẽ cho mọi người mỗi người một chiếc xe, mọi người cố lên, tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta!”

“Một căn nhà! Một chiếc xe!” Tiếng hô của các người chơi càng thêm lảnh lót.

Dưới khích lệ song song của lý tưởng và hiện thực, các người chơi phá bỏ và di dời càng thêm ra sức.

Vách tường nhà cũ lại ầm ầm ngã xuống thêm một mặt, làm lệ quỷ trong nhà tức đến khí đen cuồn cuộn, trông như sắp cuồng hóa đến nơi.

Nhưng đối mặt ánh mặt trời ngay giờ ngọ, chúng thật sự không dám lỗ mãng.

Chỉ cần chờ đến buổi tối…… Buổi tối là chúng có thể hung hăng thu thập đàn gia hỏa này.

Chỉ là, dựa theo cái tốc độ phá bỏ và di dời này, tới buổi tối có khả năng toàn bộ nhà ma cũng chỉ còn lại một lớp đất thôi quá.

Một đám lệ quỷ sắp không nhà để về, đột nhiên cảm giác được nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

——

Vương Kha và Vương Thái Địch nhảy vào một màn chơi mới.

Dưới sự hợp lực của hai anh em, Boss có vẻ chịu không nổi một kích, rất nhanh cũng đã ngã xuống.

Cả đang định kích hoạt đánh dấu trên người tiến vào màn chơi tiếp theo.

Không gian phía trước lại trống rỗng xuất hiện một kẽ nứt, từ bên trong truyền ra tiếng cười âm trầm: “Ha ha…… Ha…… Đã lâu không gặp……”

Hai anh em nhìn sang hướng kẽ nứt, đồng thời nắm chặt vũ khí bày ra tư thế phòng ngự.

Sẽ đột nhiên xuất hiện ở màn chơi như vậy, ngoại trừ đồng đội ra cũng chỉ còn lại phe Thế Giới Hàng Lâm thôi.

Bất luận là ai, dù sao đều là người tới không có ý tốt.

Thứ trong kẽ nứt rốt cuộc ra tới.

Đó là một thứ có hình người.

Sở dĩ nói là thứ, là bởi vì nó nhìn qua như rất nhiều đồ vật khâu lại vào nhau, có cánh tay thô to của con người, có giáp xác như côn trùng, còn có chân động vật nào đó nhìn không ra con gì có mang theo chút da lông.

Tóm lại, thứ này cái gì cũng giống, còn bảo trì hình người, nhưng chính là không giống người.

“Vương Kha……” Trên cơ thể quái vật đột nhiên có một cái đầu xoay qua.

Hai người ở đây đều rất quen thuộc với cái đầu này, đây là ——

Trương Nhất Khâm.

Đầu Trương Nhất Khâm vốn dĩ là đưa lưng về phía bọn họ, gã gian nan mà đảo ngược, tròng mắt tràn đầy tơ máu mang theo ác ý nhìn chằm chằm hai người, ở chỗ cổ và thân người nối tiếp nhau còn có thể nhìn thấy cơ bắp đỏ tươi lộ ra.

“Ha ha ha…… Ha ha ha……” Trương Nhất Khâm thần kinh mà cười, trông như là phát hiện chuyện gì vui lắm.

“Vương Thái Địch……” Một cái đầu khác nâng lên từ ngực quái vật.

Đây cũng là một người quen ——

Lương Tư An.

Đầu Lương Tư An bị chế tạo thô ráp vào một khe lõm trên người quái vật, như một cái bướu thịt quỷ dị mọc lên trước ngực nó.

Sắc mặt Lương Tư An là một mảnh tro tàn, đôi mắt vẩn đục, miệng gã vỡ ra, lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Không nghĩ tới đúng không? Chúng ta…… Lại gặp mặt……”

Vương Thái Địch khinh thường nói: “Thật là tai họa để lại ngàn năm, chết cũng chết không sạch sẽ nữa.”

Lương Tư An cười nghèn nghẹn: “Hắc hắc…… người chơi may mắn chết đi sẽ biến thành NPC, mà bọn tao đặc biệt may mắn, cho nên trở thành Boss……”

“Bị lựa chọn tiến vào…… Thế Giới Hàng Lâm là may mắn……” Lương Tư An nói.

“Trở thành Boss càng là may mắn…… Vận mệnh đều đứng về phía bọn tao……” Trương Nhất Khâm nói.

Hai người bọn chúng tựa hồ đã hoàn toàn hòa hợp thành một thể, bị đắp nặn thành một con Boss hoàn toàn mới.

Bởi vì hai người hoặc là bị vặn gãy cổ, hoặc là bị chém đầu xuống, nên làm cho chúng nói chuyện đều trở nên lúc khựng lúc trôi, âm thanh cũng nghẹn ngào rách nát, nghe vào trong tai khó chịu dị thường.

Lương Tư An nhìn chằm chằm hai anh em: “Thế Giới Hàng Lâm đã phát hiện động tĩnh bọn mày, không chỉ có người chơi khế ước, ngay cả nhóm Boss cũng sẽ tham dự vào bao vây tiễu trừ bọn mày… Hắc hắc… Bọn mày còn có thể kiên trì bao lâu?”

Trương Nhất Khâm: “Ha ha…… Vương Kha…… Từ trước đến nay mày cũng chỉ biết nằm mơ, muốn mang em mày rời đi căn bản chính là người si nói mộng, hiện tại bọn mày thế nhưng còn muốn đối nghịch với Thế Giới Hàng Lâm… Ha ha ha ha……”

Lương Tư An và Trương Nhất Khâm đồng thời mở miệng: “Bọn mày… chết chắc rồi……”

Đối mặt quái vật trước mắt, Vương Kha mặt không biểu cảm mà nâng đao lên: “Có phải bọn mày đã quên ai mới là đội trưởng rồi hay không?”

Vương Thái Địch lại lộ ra nụ cười mỉm lạnh băng: “Nếu chết một lần không đủ, tôi có thể lại tiễn các người thêm một lần nữa, miễn phí.”

Giọng nói rơi xuống, hai anh em không hẹn mà cùng khởi xướng tiến công về phía kẻ thù cũ trước mắt.

Trường đao đỏ như máu và chủy thủ thuần trắng vẽ ra luồng sáng nguy hiểm, tiến về quái vật được tổ hợp ra.

Quái vật d Lương Tư An và Trương Nhất Khâm tổ hợp ra tuy rằng thân thể khổng lồ, nhưng vận động lên lại không chậm chút nào, hai chân động vật có lực dùng sức giẫm một cái, nháy mắt cũng đã nhảy ra rất xa.

Nhưng công kích của hai anh em lập tức lại truy kích theo.

Trường đao đỏ máu tước về hướng đầu của Lương Tư An, chủy thủ trắng lại cắt vào cổ Trương Nhất Khâm.

Quái vật nhảy lên tại chỗ, bỗng nhiên thoát khỏi phạm vi bọn họ công kích, làm công kích của trường đao và chủy thủ không thể không thất bại.

“Đến phiên bọn tao……” Lương Tư An nói, thân thể quái vật bỗng nhiên rơi xuống phía dưới.

Cánh tay to khỏe vung lên, hung hăng mà đập về hướng Vương Kha.

Vương Kha nháy mắt lăn tại chỗ một vòng, né tránh công kích này.

Một tiếng “Rầm” vang lớn, mặt đất bị công kích đập ra một cái hố to.

Cú này nếu dừng trên cơ thể người, uy lực có thể tưởng tượng được.

Nhưng công kích còn chưa kết thúc, tựa hồ là xác định vững chắc Vương Kha trọng thương mới khỏi, nhất định càng dễ giải quyết hơn Vương Thái Địch.

Công kích liên tiếp không ngừng đều dũng mãnh hướng tới Vương Kha, ý đồ tranh thủ thời gian trong khoảng thời gian ngắn đánh chết anh.

“Ầm ầm ầm”, tiếng đập đánh mãnh liệt liên tiếp không ngừng, nhưng đều bị Vương Kha tránh đi trong gang tấc.

Bọn chúng đoán kỳ thật không sai, thân thể Vương Kha tuy đã trải qua Kỳ Ninh trị liệu, nhanh chóng khôi phục năng lực chiến đấu. Nhưng những ngày bị nhốt trong kén suốt hơn một năm, sao có thể không để lại thương tổn cho anh?

Vương Kha bây giờ cũng chưa đạt tới trạng thái bình thường của mình.

Nhưng đừng quên kỹ năng của anh, càng bị thương anh càng cường đại, đây cũng căn nguyên sau khi anh bị nhốt hơn một năm mà còn có thể có sức lực thoát khỏi vòng vây.

Tất cả thương tổn đều sẽ tăng cường lực công kích của anh.

Vương Kha múa may 【 Đẫm Máu 】, bỗng nhiên nhằm đến trước mặt quái vật tổ hợp này.

【 Đẫm Máu 】 vẽ ra một đường đao lạnh lẽo sắc máu giữa không trung, ý đồ một đao bổ đôi quái vật trước mắt.

Đúng lúc này, trên mặt Lương Tư An và Trương Nhất Khâm cũng lộ ra mỉm cười quỷ dị.

Bọn chúng đồng thời mở miệng ra.

Trong miệng Trương Nhất Khâm phun ra sương khói màu tím mê hoặc, trong miệng Lương Tư An hộc ra nọc độc xanh biếc.

Khoảng cách gần như thế, dù Vương Kha muốn né tránh cũng không còn kịp rồi, anh sắp nghênh diện đụng phải hai thứ rõ ràng có vấn đề.

Nhưng, ai bảo anh lại còn một thằng em trai kia chứ.

“Vương Kha trong một phút sẽ không bị bất luận thứ gì thương tổn.” Tiếng nói Vương Thái Địch kịp thời vang lên.

Hai kẻ từng chịu lỗ trong tay Vương Thái Địch, thậm chí còn vứt bỏ mạng nhỏ, tức khắc cảm thấy không ổn.

Nhưng tựa như bọn chúng đã dự tính từ trước, khoảng cách gần như vậy, né tránh đúng là không kịp.

Khói mê và nọc độc vô pháp lây dính đến Vương Kha, ánh đao sắc máu cũng đã đúng hẹn tới rồi.

Anh dứt khoát lưu loát chém một đao, trảm quái vật tổ hợp ra tới này thành hai khúc.

Vương Kha thu đao, giọng điệu không hề gợn sóng: “Phế vật.”

“Không……” Đôi mắt Trương Nhất Khâm trừng lớn.

“Sao có thể…… Bọn tao… mới là… người may mắn……” Lương Tư An lẩm bẩm, tiếng nói lại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Theo tiếng nói chúng rơi xuống, thi thể tổ hợp ra nảy nháy mắt bắt đầu lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng mà thối rữa, cùng với mùi hôi tận trời, biến thành một bãi chất lỏng mấp máy.

Hai anh em biết sắp phát sinh gì đó tức khắc nhanh chóng tránh ra, làm chất lỏng không tài nào đến gần bọn họ dù chỉ mảy may.

Chậm chạp tìm không thấy mục tiêu thay thế, chất lỏng dần dần mất đi lực hoạt động, khô cạn trên mặt đất.

Vương Thái Địch cười nói với anh hai mình: “Hiện tại em giết họ một lần, anh cũng giết một lần, thấy đã không?”

Vương Kha cong khóe miệng lên: “Thường thôi.”

Vương Thái Địch hỏi: “Anh hai, người anh sao rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không?”

Vương Kha lắc đầu: “Không cần.”

Nháy mắt tiếp theo, thân ảnh hai anh em biến mất, đi đến một màn chơi khác.

——

Kỳ Ninh vừa mới kết thúc chiến đấu trong một màn chơi, tiến vào phó bản mới.

Vừa bước vào nơi này, Kỳ Ninh chợt cảm thấy không thích hợp.

Đây là một đường phố náo nhiệt, gương mặt lui tới đều rất trẻ tuổi, mang theo sức sống thanh xuân độc đáo.

Bọn họ cười đùa đi qua đầu đường, trò chuyện về những chuyện phát sinh gần đây và truyện cười mới trên mạng, ngẫu nhiên oán giận việc học và mấy mối quan hệ, có vẻ như cuộc sống cũng không có phiền não gì đặc biệt trầm trọng.

Kỳ Ninh rất quen thuộc với nơi này.

Đây là một đường phố có sức sống nhất gần làng đại học, tràn ngập các loại cửa hàng hàng ngon giá rẻ lại tràn ngập sáng tạo, sinh viên gần đây lúc nhàn rỗi đều rất thích đến nơi này chơi.

Đây cũng là…… địa điểm hẹn hò mà y và Sầm Duy thường xuyên đến trước kia.

Hết thảy xung quanh đều vô cùng quen thuộc.

Cửa hàng kem này là Sầm Duy thích.

Sầm Duy thường xuyên quanh quẩn ở quán cà phê mèo bên kia, bởi vì dị ứng mèo lại không dám đi vào, chỉ có thể nhìn cách một tấm kính cho đỡ thèm.

Còn có nhà hắn cách đó không xa, Kỳ Ninh có thể rành mạch mà đọc ra những món mà Sầm Duy thích trong đó.

Hiện tại, y đang đặt chân ở nơi trong trí nhớ của mình.

Phảng phất như quay về chốn cũ.

Nhưng Kỳ Ninh duỗi tay sờ soạng một chút mặt mình, đầu ngón tay chạm vào mặt nạ đang rõ ràng mà nhắc nhở y, y đã không thể trở về được nữa.

Kỳ Ninh biết, chính mình là bước vào ảo cảnh nào đó.

Y cẩn thận mà đi đến đầu đường, quan sát đến hết thảy xung quanh.

Người trẻ tuổi tới lui tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái với cách ăn mặc của y, bọn họ cùng y gặp thoáng qua, tiếp tục cuộc vui của mình.

Cuối cùng, bước chân Kỳ Ninh ngừng ở một quán cà phê quen thuộc.

Trang trí giản dị, bên trong bố trí rất nhiều thực vật, có vẻ vô cùng tươi mát tự nhiên.

Mà tại một vị trí quen thuộc có một người đang ngồi, người nọ đang mang theo tươi cười vẫy tay với y.

Đó là một gương mặt xuất hiện trong vô số giấc mộng đêm khuya, xuất hiện trong trí nhớ của Kỳ Ninh.

Y nhớ rõ mỗi một loại biểu cảm trên gương mặt kia, vui vẻ, hạnh phúc, khổ sở, buồn bực, bất đắc dĩ……

Là Sầm Duy.

Cách cửa kính quán cà phê, Sầm Duy một bên phất tay một bên nói bằng khẩu hình với y: Học trưởng*, mau tới đây.

(*Học Trưởng: chỉ nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó.)

Kỳ Ninh nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, xoay người bước vào tiệm cà phê.

Sau đó ngồi ở vị trí mình thường ngồi nhất kia.

Trước mặt Sầm Duy là một ly latte, bên trên là hoa văn giống như mỗi một lần trước kia, là một con mèo béo.

Sầm Duy cười nhìn về phía Kỳ Ninh: “Học trưởng, anh tới chậm, có phải công việc bận rộn quá không?”

Kỳ Ninh bỗng nhiên nhớ lại, đoạn đối thoại này là khi nào……

Sầm Duy vẫn cười, đối với việc bạn trai mình đến trễ cũng không nổi giận: “Học trưởng, em nói anh nghe, em vừa mới lấy được tư cách thực tập đó! Hơn nữa là khoa cấp cứu, khoa trong mộng tưởng của em luôn.”

Đây là, hôm Sầm Duy sắp đi đến khoa cấp cứu thực tập đó.

Cũng là ngọn nguồn của hết thảy cơn ác mộng.

Không lâu sau đó, Sầm Duy đã……

Kỳ Ninh hồi ức lời mình nói năm đó: “Chúc mừng em, nỗ lực trong khoảng thời gian này đã không uổng phí.”

Sầm Duy uống một ngụm cà phê: “Em cũng không nghĩ tới bọn họ lại chọn em đâu, còn tưởng rằng lần này chắc chắn không được rồi chứ.”

Kỳ Ninh: “Không, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn em, bởi vì em thật sự rất ưu tú.”

Sầm Duy nở nụ cười: “Học trưởng, em luôn cứ khen em như vậy, em cảm thấy ở bên anh rồi thì thành tích của em cũng tiến bộ vượt bậc, quả nhiên là ánh sáng của học thần đang chiếu rọi em mà.”

Kỳ Ninh: “Đó là nỗ lực của chính em, nhưng khoa cấp cứu rất bận, em phải chuẩn bị cho tốt vào.”

……

Kỳ Ninh dựa theo ký ức, tái diễn một lần cảnh tượng năm đó.

Sầm Duy đối diện cũng một chữ không kém mà thuật lại đối thoại, làm người ta cảm thấy thời không phảng phất như trùng lặp.

Nhưng hết thảy tốt đẹp đều là ngắn ngủi, đối thoại trong trí nhớ luôn có thời điểm kết thúc.

Nhìn thấy ly cà phê trước mặt Sầm Duy đã thấy đáy, Kỳ Ninh không nói một lời mà đứng dậy, không có nói bất luận một câu nào với Sầm Duy này mà xoay người rời đi ngay.

Sầm Duy mang theo ý cười nói: “Học trưởng sao anh đi vậy? Không ở lại bên cạnh em sao?”

Giọng Kỳ Ninh lạnh nhạt: “Nể mặt em ấy không giết ngươi, nhưng đừng nói lời dư thừa phá hư tâm tình của ta.”

Giọng điệu y rất thanh tỉnh, hiển nhiên cũng không hề bị mê hoặc, y chỉ là ngắn ngủi mà mượn dùng đối phương làm mồi, ôn lại một giấc mộng xưa.

Nhưng, mộng chung quy vẫn là mộng.

Cơn ảo mộng ngắn ngủi ngày, nên tỉnh rồi.

“Sầm Duy” trầm mặc một chút, có vẻ như đang cân nhắc cái gì, nhưng hắn vẫn mở miệng: “Học trưởng ——”

Giọng Kỳ Ninh lạnh hơn: “Mang cái mặt của em ấy, tốt nhất ngươi đừng làm ra hành động dị thường gì.”

Đồng thời, một con dao phẫu thuật ánh bạc lập lòe xuất hiện trong tay y, một luồng sương khói tím nhạt cũng bắt đầu lượn lờ nơi đầu ngón tay y.

Điều này thuyết minh Kỳ Ninh đã có chút không kiên nhẫn, nhẫn nại của y đối với hàng giả này đã sắp tới cực hạn.

“Sầm Duy” không nói chuyện nữa.

Hắn mang theo mặt nạ ý cười, nhìn theo bóng dáng cao gầy của Kỳ Ninh càng lúc càng xa.

Kỳ Ninh bước ra khỏi quán cà phê.

Chỉ một thoáng, đường phố náo nhiệt nháy mắt tạm dừng, tất cả ồn ào cùng vui cười đều đình trệ ở giờ khắc này.

Trên đường, mỗi người đều vẫn duy trì động tác ban nãy, thoạt nhìn rất sinh động, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt bọn họ toàn bộ không có mắt mũi miệng, cùng lắm là một đám người ngẫu nhiên mà thôi.

Theo bước chân Kỳ Ninh, ánh đèn ven đường cũng dần dần biến mất.

Kiến trúc hai bên đường phố dần dần từ tinh tế trở nên thô ráp, chi tiết trên mặt đất cũng càng ngày càng ít.

Sau đó chỉ còn lại có một vài hình lập phương đơn giản đứng sừng sững trên mặt đất trụi lủi, giống như là mô hình 3D đơn sơ nhất.

Phía trước là một mảnh bóng tối, trong bóng đêm truyền đến giọng của Sầm Duy.

“Anh là ai……”

“Tôi không quen biết anh……”

“Ư! Tại sao…… tại sao anh lại……”

Trong bóng tối vang lên một loạt tiếng bước chân nghiêng ngả lảo đảo, tựa hồ có một người trọng thương đang giãy giụa cầu sinh.

Nhưng rất nhanh, một tiếng bước chân càng có lực hơn nhanh chóng đuổi theo.

Tiếp theo vang lên chính là âm thanh lưỡi dao đâm vào thân thể, một dao một dao lại một dao, hỗn loạn tiếng Sầm Duy mơ hồ hô đau.

“Học trưởng… Cứu em với… Cứu em……”

“Học trưởng… Học trưởng……”

“Học…… Trưởng……”

Nắm tay Kỳ Ninh bỗng nhiên siết chặt.

Người này, một lần lại một lần dùng Sầm Duy làm mồi dụ, lặp đi lặp lại mà đào ra vết thương chưa chưa bao giờ khép miệng trong lòng y, bây giờ y là thật sự tức giận.

Giọng nói Kỳ Ninh là sự lạnh lẽo: “Đừng diễn, Sầm Duy chết ở ngoài trò chơi, em ấy chết thậm chí chẳng có chút quan hệ nào với Thế Giới Hàng Lâm, ngươi lại là cái thứ gì kia chứ.”

Trong bóng đêm ngừng tiếng kêu cứu lại.

Lúc này vang lên chính là một giọng nói xa lạ: “Ha ha, ta có thể nhìn thấy lỗ hổng sâu nhất trong đáy lòng ngươi, rõ ràng có một miệng vết thương đang chảy máu như thế, vậy mà ngươi cũng không muốn bổ khuyết một chút à?”

“Ở Thế Giới Hàng Lâm, muốn làm cậu ta sống lại thật ra rất đơn giản, có phải hay không?”

Kỳ Ninh khinh thường: “Lừa mình dối người, sản phầm giả mạo mà thôi.”

Giọng nói trong bóng đêm lại thay đổi một giọng khác: “Thế Giới Hàng Lâm không gì không làm được, nếu ngươi lựa chọn trở thành khế ước, ngươi sẽ rõ ràng đây là hình thái sinh mệnh hoàn toàn bất đồng, sống lại một người cũng không phải là chuyện không có khả năng.”

Kỳ Ninh không dao động: “Nếu Thế Giới Hàng Lâm là thật sự không gì không làm được, thì sẽ không chỉ dám trộm người từ trong hiện thực mang đi. Còn sống lại, chẳng lẽ ngươi gặp qua người chơi khế ước đã tử vong từng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về rồi ư? Biến thành NPC hoặc là Boss, thật sự còn có thể coi như con người sao?”

Y đương nhiên từng nếm thử làm sống lại Sầm Duy ở Thế Giới Hàng Lâm.

Nhưng vô số lần thất bại làm y hiểu được, chẳng sợ Thế Giới Hàng Lâm thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng nó cũng không phải không gì không làm được, thậm chí phải chịu rất nhiều hạn chế, là không tài mào làm sinh mệnh đã mất đi trở về một lần nữa.

Chẳng sợ y có thể sáng tạo một Sầm Duy giống như đúc trong trí nhớ, kia cũng cùng lắm là một con rối bị ký ức của mình điều khiển mà thôi.

Sản phẩm an ủi như thế, y không cần.

Y tình nguyện thanh tỉnh thống khổ mà tồn tại, cũng không muốn ôm một sản phẩm giả mạ, đổi lấy niềm vui giả dối.

“Ha ha… Thật là một tên cố chấp……” Tiếng nói lại thay đổi, người trong bóng đêm rốt cuộc chậm rãi đi ra.

Đây là một người đàn ông mặc quần áo nhẹ nhàng, những chỗ khác nhìn qua phổ phổ thông thông.

Chỉ là miệng hắn đặc biệt to, trong miệng mở ra lại có rất nhiều đầu lưỡi dài ngoằng, làm cho hắn nhìn vô cùng quái dị.

Giọng người đàn ông nói chuyện lại thay đổi: “Ta rất thích giọng nói của ngươi, vốn dĩ muốn ôn hòa một chút mà bắt ngươi, bây giờ thoạt nhìn chỉ có thể dùng phương thức thô bạo rồi.”

Nói rồi, đầu lưỡi hắn nhào tới Kỳ Ninh.

Miệng hắn bỗng nhiên mở rộng ra, từ chỗ sâu trong giữa họng càng có nhiều đầu lưỡi, mớ đầu lưỡi đó giống như mũi tên nhọn, hung hăng mà nhắm ngay Kỳ Ninh đâm tới.

Hắn nhắm ngay điểm yếu trên người Kỳ Ninh, nhưng có điều tránh đi phần từ cổ trở lên, có vẻ thật sự giống như lời hắn nói, muốn thu thập lấy giọng nói của Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh trở tay ra một dao cắt đứt đầu lưỡi đánh úp lại.

Nhưng trong một chớp mắt, dao phẫu thuật của y giống như bị ăn mòn một chút, phần lưỡi dao trực tiếp biến mất.

Tên đầu lưỡi cười, trong miệng lại mọc ra một đầu lưỡi mới thế cho cái bị cắt đứt kia: “Đừng xem thường ta nhé.”

Kỳ Ninh tùy tay ném dao xuống, đầu ngón tay lại ra một con dao mới: “Dao phẫu thuật của bác sĩ đương nhiên là tùy thời có thể đổi mới.”

Hai bên tiếp tục giao phong.

Tên đầu lưỡi có lực khôi phục vô cùng mạnh mẽ, gần như là đầu lưỡi vừa bị chặt đứt là có thể lập tức sống lại.

Góc độ công kích của hắn cũng cực kỳ xảo quyệt, vài lần đều sát sao cọ qua bộ vị yếu hại của Kỳ Ninh, máu đỏ thắm chảy ra lại bị quần áo màu đen hấp thu, bề ngoài thật ra lại nhìn không thấy.

Kỳ Ninh lại ném xuống dao phẫu thuật bị ăn mòn lần nữa, xung quanh đã rơi rụng không ít hài cốt dao phẫu thuật.

Tên đầu lưỡi nói: “Đừng giãy giụa nữa, giọng ngươi kêu thảm thiết lên nhất định rất êm tai, ta thật sự muốn biết, người thanh lãnh như vậy kêu lên sẽ là cái dạng gì?”

“Hắc hắc hắc……” Tựa hồ là ảo tưởng ra cảnh tượng gì, hắn thế mà lo tự mình nở nụ cười.

Nhưng cười cười một tí hắn lại phát hiện không đúng, trên đầu lưỡi mình xuất hiện nhiều mụn máu như vậy từ khi nào?

Hơn nữa những mụn nhọt đó đang nhanh chóng khuếch tán, trở nên càng ngày càng nhiều, làm hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

“Ngươi……” Tên đầu lưỡi kinh ngạc mà nhìn về phía Kỳ Ninh.

Trong giọng nói Kỳ Ninh mang theo ý cười: “Một chút virus mà thôi, vậy mà bây giờ mới phát tác, thể chất của ngươi thật ra mạnh nằm ngoài dự kiến của ta đấy.”

Lúc này, mụn máu màu đỏ đã chiếm cứ gần như tất cả đầu lưỡi của tên đó, đang lan tràn ra khắp toàn thân hắn.

Đầu lưỡi trở nên sưng to, làm hắn nói chuyện cũng trở nên gian nan hơn: “Ngươi… hạ độc… từ… lúc… nào.…”

Kỳ Ninh thưởng thức dao phẫu thuật trên tay, chậm rãi đến gần hắn: “Ta không cần hạ độc, bản thân ta chính là độc. Không hề phòng bị mà công kích ta, chính là đang tìm chết.”

Tên đầu lưỡi dưới virus nhanh chóng lan tràn run rẩy lên, hô hấp hắn dồn dập, thân thể cứng đờ mất tự nhiên, trong miệng còn đang không ngừng trào ra máu tươi.

Hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể mình, nỗi sợ hãi tử vong ập vào trong lòng, làm hắn nhịn không được run rẩy lên.

Hình như hắn sắp chết, chết dưới tay một người chơi cao cấp bình thường.

Sao có thể? Hắn là người chơi khế ước, hắn là hình thái sinh mệnh càng thêm cao cấp, sao có thể bị loại sinh vật cấp thấp này đánh bại……

Kỳ Ninh múa may dao phẫu thuật với tên đầu lưỡi đã ngã xuống đất.

“Ngươi không nên dùng giọng nói em ấy, mỗi một câu ngươi nói đều làm ta cảm thấy chán ghét.”

“Ngươi không xứng dùng mặt của em ấy, một cái mỉm cười của ngươi đều làm người khác buồn nôn.”

Mỗi một ánh dao sáng như tuyết rơi xuống, đều cùng với hoa huyết nở rộ.

Kỳ Ninh từng dao từng dao mà cắt đi tất cả những thứ làm y cảm thấy chán ghét.

Toàn bộ quá trình Kỳ Ninh đều bình tĩnh, cả giọng điệu đều trước sau như một, không có chút gợn sóng nào.

Cuối cùng, tên đầu lưỡi không còn nhúc nhích nữa.

Theo hắn tử vong, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ, lộ ra bộ dáng phó bản vốn có.

Làm xong hết thảy, Kỳ Ninh lau khô tay, sau đó chỉnh lại mũ dạ, xoay người tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của chính mình.

Hết chương 192.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui