Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits (đã beta).

Tiêu Lam tiêu phí một chút thời gian tìm được văn phòng.

Cửa đã bị đập vỡ một cách bạo lực, xem dấu vết tựa hồ đã thật lâu trước đây, dấu vết trên cửa đều bám đầy bụi bặm. Bên trong văn phòng cũng có chút hỗn độn, ghế dựa chỏng chơ, đồ trên mặt bàn bị thô bạo vứt dưới đất, máy tính càng như bị cố ý nhằm vào, đập ra một cái hố to.

Tựa hồ có một người phẫn nộ vọt vào, đập vỡ mọi thứ như phát tiết. Thời gian của siêu thị có vẻ như đã dừng lại sau thời khắc này không lâu.

Dù sao nếu sau khi bị đập đồ mà siêu thị còn hoạt động bình thường mà nói, không có đạo lý không thu thập văn phòng chủ quản.

Vị trí treo chìa khóa trên tường rỗng tuếch, cũng không biết có phải xen lẫn bên trong mớ hỗn độn đầy đất này hay không.

Những đồ đạc này quá mức hỗn độn, Tiêu Lam cẩn thận mà tìm kiếm một hồi, cũng chẳng có thu hoạch gì.

【 Ngài đang tìm kiếm cái gì? 】

Tiêu Lam một bên tìm kiếm một bên trả lời: “Chìa khóa hoặc là đồ vật có liên quan đến Trương Đông.”

【 Xin để tôi vì ngài cống hiến sức lực 】

Tiêu Lam: “Mi hả?”

【 Xin chờ một lát 】

Bóng đen trong phong thư lan tràn ra ngoài, dàn đều phạm vi bán kính khoảng hai mét quanh Tiêu Lam, tìm tòi trong văn phòng, một lát sau xuất hiện mấy điểm đen đánh dấu trên mặt đất.

【 Trong phòng không có chìa khóa, nơi này có mấy trang giấy vụn mang theo tin tức liên quan đến Trương Đông 】

Tiêu Lam khiếp sợ, tốc độ tìm kiếm này quả thực có thể nói như công cụ dò xét tùy thân, nếu phạm vi điều tra của Lạc lại lớn hơn một chút mà nói, cậu quả thực có thể nằm cũng thắng. Chẳng lẽ gia hỏa này là bởi vì gian lận nên mới bị niêm phong?

Tiêu Lam hơi mất một chút thời gian xếp mấy trang giấy lại, phát hiện là một thông báo xử phạt:

「 Nhân viên Trương Đông, bởi gì liên tiếp ngủ trong thời gian đi làm, rời khỏi cương vị, nhục mạ khách hàng, phá hư sản phẩm, trái với chế độ của siêu thị, sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng không tốt đến siêu thị, hiện tại quyết định sa thải nhân viên làm xử phạt, cũng khấu trừ phí dụng tương quan để bồi thường.

Hy vọng toàn thể đồng sự lấy làm răn đe, nghiêm khắc tuân thủ chế độ của siêu thị, kiên trì đạo đức chức nghiệp và tác phong làm việc tốt đẹp.

Nhân đây thông báo.

Siêu thị XX

Ngày xx tháng xx năm xx. 」

Tiêu Lam quơ quơ thông báo dùng băng keo dán lại trên tay, cười khẽ một tiếng: “Xem ra người anh em Trương Đông không chỉ lúc thành quỷ mới keo kiệt, lúc làm người cũng một lời khó nói hết nhỉ.”

【 Hắn chọn quà thoạt nhìn cũng thật keo kiệt, cuối cùng chọn phong thư thoạt nhìn không đáng giá tiền lắm 】

Tiêu Lam: “…… Đại khái là vì phối hợp khí chất độc đáo của ta á.”

【 Ngài bần cùng đến mức khiến người ta khắc sâu ấn tượng 】

Tiêu Lam nhìn chữ viết ưu nhã xuất hiện trên tường, gân xanh trên trán nhảy nhảy: “…… Coi như mi đang khen ta.”

Đoán chừng thời gian, đại khái đã đến lúc người chơi tập hợp, Tiêu Lam ra cửa đi về phía quầy thu ngân.

Tiêu Lam đi vào vị trí quầy thu ngân, nơi này đã tụ tập không ít người chơi, đều đang thấp thỏm chờ đợi.

Lâm Nghiêm mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng: “Thời gian không nhiều lắm, mọi người trao đổi một chút tin tức tìm được trước đi."

Đồng thời gã lấy ra một tấm bảng chấm công nhân viên, bên trên viết tên Trương Đông, trong đó có không ít chỗ trống, thoạt nhìn người này ngày thường cũng thường xuyên đến trễ về sớm.

Tiêu Lam trực tiếp lấy ra thông báo xử phạt, cũng không hề có dự định tàng tư.

Cậu biết rõ trong trò chơi này, đối thủ của cậu cũng không phải là người chơi. Tuy rằng Lâm Nghiêm có tâm tư khác, nhưng giao lưu tin tức là chuyện tất yếu.

Tiêu Lam nói: “Phần thông báo xử phạt này là tìm được trong văn phòng chủ quản kho hàng, phạm vi làm việc của Trương Đông hẳn chính là kho hàng.”

Lâm Nghiêm tiếp nhận tới nhìn nhìn, hỏi: “Tìm được chìa khóa không?”

Tiêu Lam lắc đầu: “Tôi lật tung phòng chủ quản lên rồi, không có.”

Lâm Nghiêm gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với những người xung quanh: “Còn ai có manh mối nữa không?”

Mọi người yên lặng lắc lắc đầu.

“Xem ra vòng lựa chọn đầu tiên chúng ta cũng chỉ có chút manh mối này thôi.” Lâm Nghiêm trầm ngâm nói, “Trương Đông là một người chức vị không cao, đi làm không nghiêm túc, thậm chí bởi vậy nên bị xử phạt.”

“Hắn chán ghét người tiêu tiền lung tung, vậy có phải nghĩa là chúng ta nên tìm đồ giá cả rẻ nhất không?" Phụ nữ trung niên hỏi.

Lâm Nghiêm: “Cũng không nhất định, cũng có thể là đồ hắn cảm thấy cần phải mua, ví dụ như trong mắt kẻ nghiện thuốc, thuốc lá chính là thứ cần thiết, nghiện rượu cũng sẽ tiêu nhiều tiền mua rượu, những thứ đó trong mắt bọn họ đều không phải tiêu tiền lung tung."

“Vậy…… Nên làm cái gì bây giờ?” Có người hỏi.

Lâm Nghiêm trả lời đáp: “Như vậy đi, chúng ta nhìn chọn từ đồ dùng hằng ngày thoạt nhìn giá thấp, cũng có thể nếm thử một chút lựa chọn thứ mà Boss có khả năng thích."

Nói xong, gã còn lặng lẽ dùng ánh mắt ý bảo một chút Tiêu Lam và một nữ sinh tóc dài, nữ sinh nhẹ nhàng gật gật đầu với gã.

Tiêu Lam khẽ nhíu mày, rốt cuộc gã tìm bao nhiêu người dò mìn rồi?

“Hoan nghênh! Hoan nghênh đã đến!!! Siêu thị Chung Điểm -- của tôi!”

Giọng nói nghẹn ngào vang lên, hấp dẫn người chơi chú ý.

Trước cái quầy thu ngân duy nhất không biết từ bao giờ đứng một người mặc đồng phục siêu thị. Người nọ da màu than chì, đôi mắt vẩn đục đến giống một thi thể, hắn ta đang như thần kinh mà quơ chân múa tay về phía người chơi, động tác mang theo một loại cảm giác cổ quái không phối hợp, trên gương mặt cứng đờ là nụ cười khoa trương.

Dứt lời, hắn ta tháo mũ xuống, khom lưng với người chơi, đem toàn bộ cái gáy rách nát triển lãm cho người chơi xem.

Thấy một màn như vậy, vài người chơi sắc mặt đều thay đổi, nhịn không được lui về phía sau một bước, giấu mình vào trong đám người.

Nhìn thấy người chơi phản ứng, Trương Đông càng thêm hưng phấn, ngữ khí cũng cất cao hơn vài phần: “Các người nhất định đều đã chờ mong rất lâu rồi đúng không? Hiện tại, chúng ta bắt đầu trò chơi vui vẻ thôi ——”

“—— Bắt đầu từ ông đi.”

Ngón tay than chì của hắn ta vươn ra, chỉ về phía người đàn ông trung niên hói đầu trước đó đã từng ngăn cản cô gái hướng dẫn mua hàng.

Sắc mặt ông chú trung niên trắng bệch, mồ hôi như mưa, ông ta xoay người chạy lên thang máy cuốn, hô lớn: “Tôi không chọn! Tôi không chọn!!”

Cô gái hướng dẫn mua hàng lại một lần nữa lấy một loại phương thức không người nào phát hiện xuất hiện ở dưới thang cuốn, nụ cười không thay đổi: “Xin lựa chọn sản phẩm đến quầy thu ngân trình lên."

“Tôi không ——” ông chú trung niên kinh hoảng về chạy về phía trên, thang cuốn lại đột nhiên biến thành nghịch hướng, ông chạy nửa ngày vẫn cứ chạy tại chỗ.

Ông có ý đồ đẩy nhanh hơn bước chân để tốc độ mình vượt qua thang cuốn, chỉ là tốc độ thang cuốn cũng theo đó mà nhanh hơn.

"Xin lựa chọn sản phẩm đến quầy thu ngân trình lên."

“Hộc…… Hộc…… Người kia là quỷ! Là quỷ! Sẽ chết... tôi không đi!” Ông chú trung niên thở hổn hển, vẫn nỗ lực mà chạy vội như cũ, nhưng khoảng cách một chút cũng không kéo xa.

"Xin lựa chọn sản phẩm đến quầy thu ngân trình lên."

Sau ba lần nhắc nhở, thấy ông ta vẫn không có ý nguyện vòng về, nụ cười của cô gái hướng dẫn mua hàng mở rộng, khóe miệng vẫn luôn kéo căng đến mang tai: “Phạm quy ——”

Giọng nói rơi xuống, thang cuốn đột nhiên từ giữa tách ra.

Ông chú trung niên đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp bị thang máy cuốn vào: “Cứu mạng! Cứu mạng ——”

Tốc độ thang cuốn cắn nuốt người cực nhanh, ông chú trung niên còn chưa giãy giụa đến éo, xương cốt đã bị đè ép đến vang răng rắc, máu đỏ tươi trượt xuống theo hai bên thang máy, ông ta kêu lên thảm thiết, biến thành một vũng máu trước mắt mọi người.

Người chơi sắc mặt trắng bệch nhìn một màn này, ba học sinh nữ che miệng phòng ngừa bản thân mình thét chói tai ra tiếng. Nhóm người trưởng thành sắc mặt cũng hoàn toàn không đẹp, bọn họ trầm mặc, không ai phát ra âm thanh nào.

“Ha ha ha ha……”

Tiếng cười nghẹn ngào khó nghe của Trương Đông đánh vỡ yên lặng giữa các người chơi, hắn ta cười đến ngửa tới ngửa lui, hai mắt vẩn đục đảo đảo trên mặt người chơi, nghiền ngẫm mà nhìn phản ứng của bọn họ, tựa hồ rất hưởng thụ con mồi sợ hãi.

“Tới tới tới, đều đến trước mặt tôi nào, để tôi kiểm tra kĩ lưỡng xem các người có tiêu tiền lung tung không.”

“Lần này —— cậu tới.” Hắn chỉ vào Tiêu Lam, nói.

Trong ánh mắt hoảng sợ bất an của mọi người, Tiêu Lam đi ra, đến khu vực trưng bày sản phẩm.

Tìm kiếm trong một đống sản phẩm quỷ dị kia.

Cuối cùng cậu đứng trước một cái xe đẩy, trong xe bày trứng gà màu đen, phía trên dùng dây thừng màu đỏ treo mấy con gà đã chết lâu ngày. Trải qua thời gian tàn phá, thân thể chúng đều hơi khô quắt, hốc mắt trống rỗng, giương cái miệng khô khốc hướng lên trần nhà.

Không hề dán giá, hơn nữa màu trứng còn quỷ dị.

Nhưng Tiêu Lam từ bài trí xung quanh trứng cùng với vị trí của nó, phán đoán ra đây hẳn là sản phẩm giá đặc biệt trên poster, cái loại lỗ vốn kiếm nhiều sức mua ấy. Rốt cuộc có rất ít người vào siêu thị chỉ mua trứng gà rồi đi ngay, bán như vậy không chỉ khiến khách hàng cảm thấy đồ trong siêu thị này giá cả phải chăng, còn có thể kéo doanh số các sản phẩm khác.

Thường xuyên xung phong hoạt động tuyến đầu ở gian hàng giá đặc biệt, Tiêu Lam đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay, đây là trí tuệ của sự bần cùng.

Cậu cầm lấy trứng gà, đi trở về quầy thu ngân.

Trương Đông nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt vẩn đục nhìn không ra cảm xúc gì: “Chọn cái này hả? Nể mặt cậu nghèo đến làm tôi vui vẻ, tôi có thể cho cậu thêm một lần cơ hội.”

Người chơi vây xem biến sắc, thần sắc khẩn trương thấp giọng khe khẽ nói nhỏ.

“Có phải không được không?”

“Màu đen thoạt nhìn thấy có điềm xấu lắm……”

“Ông chưa thấy qua mấy món đồ khác hả? Có thể cát tường được chỗ nào?”

Tiêu Lam không dao động: “Cái này thôi.”

Trương Đông cầm lấy trứng gà màu đen, xả ra một nụ cười âm trầm, rồi lại không nói một lời.

Hắn ta trầm mặc làm không khí trong sân càng ngày càng trầm thấp. Tử vong tàn khốc liên tục làm các người chơi căng chặt thần kinh, ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lam mang theo vài phần đồng tình, có người đã quay đầu đi.

Một lát sau, Trương Đông phát ra một tiếng cười nghẹn ngào:

“Thông qua…… Lát nữa cũng đừng làm cho thôi thất vọng nha.”

Chúng người chơi đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Lâm Nghiêm ý vị không rõ liếc mắt nhìn về phía Tiêu Lam một cái.

【 Chúc mừng ♡ 】

Ỷ vào người khác nhìn không thấy, Lạc tiên sinh trực tiếp đem chữ viết thẳng lên mặt Trương Đông, còn vẽ một trái tim.

Hình ảnh kia có hơi buồn cười, Tiêu Lam suýt chút nữa không kịp nghẹn xuống.

Tấu hài trước mặt Boss mà nói, có khả năng lão ca Trương Đông sẽ trở tay cho Tiêu Lam một chưởng giấc mộng quay về hiện thực luôn. Cậu đem tay với vào túi quần, nhẹ nhàng búng phong thư, Lạc tiên sinh mới thu hồi chữ lại.

Người tiếp theo bị điểm trúng chính là người phụ nữ trung niên.

Sắc mặt chị ta trắng bệch, rụt cổ hai tay ôm ngực đi một vòng lại một vòng trong siêu thị, cuối cùng chọn ra một cái túi đựng sữa bò.

Túi là màu đỏ sậm quỷ dị, trên bìa vẽ vài đôi mắt không nhìn ra là chủng tộc gì, nhìn kiểu gì cũng đều có một loại hơi thở điềm xấu.

Nhưng ngoài bìa túi in ấn tùy ý, chất lượng bình thường, sờ lên chính là cái loại sữa bò rẻ tiền nhất trong siêu thị. Đừng có mà xem thường ánh mắt của phụ nữ trung niên lúc đánh giá sản phẩm giá thấp.

Trương Đông lấy sữa bò sang, bất mãn mà bĩu môi: “Thông qua.”

Kế tiếp mọi người trên cơ bản đều lấy đồ dùng sinh hoạt là chính, chẳng sợ đóng gói có quỷ dị, dù sao cũng là quen thuộc nhất, cũng dễ dàng đoán ra giá cả nhất.

Biểu cảm của Trương Đông lại càng ngày càng âm trầm, mấy người may mắn đáng ghét này sao có thể dễ dàng vòng qua trạm kiểm soát của hắn như vậy, hắn không cho phép.

Thẳng đến, nữ sinh tóc dài cuối cùng tiến lên lựa chọn một chai rượu đóng gói tinh mỹ, bình đựng xinh đẹp, thậm chí có một hộp gỗ tinh xảo, bên trên điêu khắc quái thú cực kỳ sinh động, giống như ngay sau đó có thể nhảy ra chọn người mà nuốt sống vậy.

Cô thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua chỗ Lâm Nghiêm, Lâm Nghiêm gật gật đầu với cô, sau đó nữ sinh mang sắc mặt tái nhợt mà đi lên trước.

Một khắc nhìn thấy bình rượu, trong lòng Tiêu Lam bèn giật thót, thứ này nhìn kiểu gì cũng không giống sản phẩm trong phạm vi giá thấp. Huống chi Trương Đông nói “Tao ghét nhất người tiêu tiền lung tung.” không biết là ý nghĩa là không tiêu tiền lung tung phổ biến, hay là chỉ không tiêu lung tung trong mắt hắn.

Cái trước thì cô bé này chết chắc rồi. Dù có là cái sau, dưới tình huống như thế nào mà một ông chú trung niên bần cùng có thể cảm thấy mua rượu xa hoa là hợp lý, Lâm Nghiêm đang dùng mạng của nữ sinh này làm thí nghiệm điều kiện tử vong!

“Ha ha ha ha……” Tiếng cười nghẹn ngào lại vang lên.

Dưới ánh mắt thấp thỏm của nữ sinh tóc dài, Trương Đông lại lần nữa quơ chân múa tay lên, trên mặt là nụ cười hưng phấn mà dữ tợn: “Một đứa nhỏ hư tiêu tiền lung tung!!"

Hắn dùng sức giơ tay vung lên.

“A ——”

Nữ học sinh phảng phất như bị bàn tay vô hình bắt lấy mắt cá chân, trực tiếp kéo lê dưới mặt đất, một đường bị kéo về phía trước, mặc cho cô giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi, móng tay phí công mà cào ra âm thanh chói tai trên mặt đất, nhưng hoàn toàn chẳng cách nào cản được tốc độ bị kéo đi.

“Rầm——”

Cả người nữ sinh trực tiếp bị nhét vào khe hẹp bên dưới tủ lạnh, tiếng xương cốt bị bẻ gãy giòn vang không ngừng vang lên.

Một lát sau, hết thảy lại trở về yên tĩnh, khe hở kia vẫn an tĩnh ở nơi đó như cũ.

Những người chơi đều nhìn chằm chằm vào khe nứt kia, toàn trường lặng ngắt như tờ. Cái giá phải trả khi lựa chọn sai lầm quá mức trầm trọng, giờ phút này ai cũng không nhẹ nhàng nổi. Hai nữ sinh còn lại dựa sát vào nhau, phát ra tiếng khóc đầy áp lực.

Tiêu Lam nhẹ nhàng liếc mắt một cái sang Lâm Nghiêm, thấy trên mặt gã không có bi thương gì, khóe miệng ngậm một ý cười không rõ ràng như đang tự hỏi cái gì, ánh mắt dưới cặp kính đen tối không rõ.

Không biết từ khi nào Trương Đông và cô gái hướng dẫn mua hàng đã biến mất, chỉ để lại đếm ngược một lần nữa bắt đầu ——00:59:59.

Hết chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui