Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Tiêu Lam nhìn chằm chằm mâm cơm hắc ám, vừa nãy phu nhân Bella có nói qua "Đây chính là ta tự tay làm cho các cưng", ả có thể ảnh hưởng đến người chơi là bởi vì ả bỏ thứ gì vào đó, hay là năng lực đặc thù gì đó của ả? Thậm chí cả Lạc cũng không cách nào phân biệt được vật chất cụ thể bên trong.

Tóm lại, thức ăn trong yến hội thoạt nhìn là không thể đụng vào.

Tiêu Lam nhìn nhìn mâm rau củ bên cạnh dùng làm trang trí, vì an toàn của bản thân, cái này cũng đừng đụng vào thì hơn.

Cũng không biết trận trò chơi này sẽ kéo dài liên tục mấy ngày, nếu vẫn luôn không thể ăn gì thì rõ ràng không có khả năng rồi, như vậy nơi này hẳn là có phương thức khác có thể lấy được đồ ăn mới đúng.

Tiếp đó không khí trong yến hội cổ quái mười phần.

Nhóm hầu gái theo thứ tự đem các món ăn khác lên, những thức ăn đó cơ hồ đều được làm ra bởi nghệ thuật nấu ăn hắc ám, rất khó phân biệt ra này đó là từ nguyên liệu gì làm thành.

Hai người trước đó ăn qua thức ăn của phu nhân Bella đều khen mỗi một món ăn không dứt miệng, một bên dùng từ khoa trương hình dung ca ngợi mấy thứ này, một bên mang theo hạnh phúc mỉm cười đem chúng nó đưa vào trong miệng.

Nếu là một người đầu bếp bình thường, đại khái đều sẽ rất thích khách hàng không kén ăn còn có thể thổi rắm cầu vồng như vậy.

Mà một bên các người chơi khác lại không ai động thủ với thức ăn này, bọn họ quan sát đến hai người chơi có hành động dị thường, ngẫu nhiên thấp giọng nói chuyện với nhau, rượu đặt ở một bên thức ăn cũng không có người động vào, tùy ý để từng món được đưa lên rồi lại bưng xuống.

Hai bên ranh giới rõ ràng, như là màn hài kịch nhàm chán vừa ra đang giằng co, mà người xem khó có thể cười được.

Đối mặt trường hợp này, phu nhân Bella tựa hồ cũng không có hứng thú mỗi người đều đút cho một ngụm, ả chỉ mang theo nụ cười ngồi tại chỗ, một bên nhấm nháp rượu vang đỏ, một bên nghe hai người chơi thổi phồng và khen ngợi ả.

Ly rượu kích cỡ bình thường trong lòng bàn tay ả đặc biệt nhỏ xinh, một ngụm là ả có thể uống cạn cả ly rượu, hầu gái đứng một bên lại kịp thời rót thêm cho ả một ly.

Yến hội cứ dưới bầu không khí quái dị như vậy cũng đã đến lúc kết thúc.

Vào lúc các người chơi sắp thở phào một hơi, phu nhân Bella lại ngồi dậy vỗ vỗ tay.

Nghe được âm thanh, nhóm hầu gái phong cách quái dị nối đuôi nhau mà vào, thay ly rượu mới cho các người chơi, cũng rót rượu mới, rượu thơm nồng, là một loại chất lỏng trong suốt màu hổ phách, trong ly rượu tinh xảo lập loè ánh sáng mê muội người.

Trong lúc đó một hầu gái diện mạo tràn ngập sức tưởng tượng…… Có lẽ cũng không phải gái, còn kề sát vào Tiêu Lam, nhân cơ hội ở bên tai cậu nói: "Nếu khách nhân đêm nay cảm thấy cô đơn, không bằng tới tìm em, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau tiêu khiển một chút."

Tiêu Lam mặt không biểu cảm: "Cảm ơn, không cần."

Hầu gái cười khúc khích: "Khách nhân đừng có thẹn thùng mà ~"

Tiêu Lam: "……"

Tui có phải thẹn thùng hay không chính cô không biết hả!

Sau khi nhóm hầu gái rời đi.

Phu nhân Bella cười bưng ly rượu lên, ả nhìn các người chơi xung quanh sắc mặt khác nhau: "Cảm tạ chư vị hôm nay đã đến, vì chúng ta tương ngộ, cụng ly."

Việc nâng cốc chúc mừng lỗi thời này làm các người chơi nhất thời trầm mặc.

Ăn cơm tình yêu của phu nhân Bella là kết cục gì bọn họ đã rất rõ ràng, ly rượu đột nhiên nhảy ra này lại là tình huống như thế nào? Mục đích của ả là cái gì?

Tiêu Lam nhìn chằm chằm ly rượu trong tầm tay mình, vừa nãy lúc hầu gái rót rượu cậu đã chú ý tới, rượu được đóng gói rất thống nhất, trên bình rượu là tên một tửu trang, còn rõ ràng ghi rõ năm sản xuất, thoạt nhìn hẳn là không phải là phu nhân Bella lén tự mình sản xuất.

Tuy rằng lấy tài lực của phu nhân Bella, muốn tự mình thành lập một cái tửu trang kỳ thật cũng không phải việc khó. Nhưng theo đạo lý, trò chơi hẳn là sẽ không cho phép Boss lúc mới vừa mở màn đã giết chết toàn bộ người chơi đi?

Rượu có khả năng rất cao là vẫn an toàn, có lẽ không uống rượu mới là nguy hiểm.

Tiêu Lam vừa mới duỗi tay hướng tới ly rượu, liền nhìn thấy Vương Kha cách đó không xa trực tiếp đứng lên, cầm ly lên ực ực ực uống xuống, trực tiếp đem cả một ly rượu uống sạch sẽ, uống xong trực tiếp phách ly lên bàn một cái, một cổ hào khí giang hồ trực tiếp trấn trụ toàn trường.

Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Vương Kha, thật là một mãnh nhân!

Vương Kha uống xong rượu liền trực tiếp ngồi lại chỗ ngồi, tiếp tục không nói một lời, nhìn qua cũng không có bất luận chỗ nào không đúng.

Thấy anh hai nhà mình uống đến quyết đoán như vậy, Vương Thái Địch nháy mắt đã hiểu, cậu nhóc cầm lấy chén rượu cũng trực tiếp uống lên, thuận tiện đưa mắt ra hiệu với Tiêu Lam để cậu cũng uống.

Tiêu Lam bưng y rượu lên, rượu vào miệng như tơ lụa, vị thuần hậu, một loại hương khí độc đáo chậm rãi tản ra trong miệng, mang theo mùi hương gỗ đặc thù tầng tầng mà triển lãm ra tới, làm cậu cảm thấy…… Muốn uống Coca quá chời.

Vương Thái Địch cũng buông ly rượu xuống, lặng lẽ nói với Tiêu Lam: "Em thích uống nước chanh hơn."

Mặt Tiêu Lam nghiêm túc: "Vẫn là Coca ngon hơn."

Hai kẻ nghèo hèn không hề có năng lực giám định và thưởng thức.

Lúc này những người khác đang ngồi đều sôi nổi bưng ly rượu lên uống rượu xong, chỉ có Kỳ Ninh vẫn cứ mang theo hắn mặt nạ mỏ chim của y bất động như núi, có vẻ đặc biệt xông ra.

Phu nhân Bella cũng chú ý tới điểm này, đôi mắt không đối xứng của ả chuyển qua tới, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Sao vậy vị khách nhân này, rượu của ta không hợp tâm ý của cưng sao?"

Các người chơi nghe vậy đều sôi nổi nhìn về phía vị người chơi thần bí như bác sĩ bệnh dịch này.

Cãi lời phu nhân Bella sẽ có kết cục như thế nào?

Kỳ Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, y đứng lên làm một lễ thân sĩ với phu nhân Bella, giọng nói khàn khàn như có vài phần cảm giác suy yếu khí huyết không đủ: "Nữ sĩ mỹ lệ, mỹ mạo của ngài như ánh trăng sáng tỏ, lại như hoa hồng sáng lạn, trước mặt vẻ mỹ lệ của ngài, tôi không rảnh phân tâm đi nhấm nháp bất luận một loại thức ăn gì, xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của tôi."

Nghiêm trang mà nói hươu nói vượn kia chấn kinh mọi người rồi, đừng nhìn người này một bộ tư thế cao quý lãnh diễm, rớt tiết tháo xuống hóa ra cũng quyết đoán như vậy, hơn nữa nhìn qua thuần thục dị thường, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần.

Vì không tháo xuống mặt nạ thế nhưng có thể làm được đến loại tình trạng này! Anh làm người chơi cao cấp cảm thấy điểm giới hạn không đau sao?

Lại hoặc là nói có thể trở thành người chơi cao cấp có khả năng cũng không tồn tại thứ như giới hạn.

"Ha ha ha, cưng thật đúng là một khách nhân làm ta vui vẻ." Phu nhân Bella nghe vậy cười đến rung người, thân thể to lớn chạm đến cái bàn khiến bàn cũng bắt đầu lay động, hiển nhiên đối với loại khích lệ chất lượng cao này cảm thấy vừa lòng mười phần, cũng không để ý tính chân thật của nội dung.

Lúc người chơi trợn mắt há hốc mồm, ả cứ như vậy buông tha Kỳ Ninh.

Xem ra phán đoán chuẩn xác tính cách và nhu cầu của Boss, sẽ có trợ giúp không nhỏ với việc thuận lợi qua cửa.

Sau yến hội, quản gia mang các người chơi đi, cũng an bài phòng ngủ cho bọn họ.

Phòng các người chơi ở tầng cao nhất của trang viên, hành lang ra vào đều có hầu gái đứng đợi, trên danh nghĩa là có thể kịp thời vì khách nhân phục vụ, trên thực tế chỉ sợ cũng có ý giám thị không nhỏ.

Cứ như vậy, người chơi bất luận xuất nhập gì đều sẽ ở trong tầm mắt bọn người hầu trang viên.

Mà tầng cao nhất cách các tầng lầu khác bốn tầng, cách các phòng có khả năng có manh mối đều thật sự xa, cũng tăng lên khó khăn ra chuồn ra ngoài kiếm ăn ban đêm của người chơi.

Tiêu Lam đánh giá kết cấu hành lang, vừa lúc đối mặt với Vương Thái Địch đối diện mở cửa ra.

Vương Thái Địch nhìn có điểm chột dạ: "Cửa này nhìn qua không được rắn chắc cho lắm ha."

Tiêu Lam nghe vậy, xoay người bóp bóp ván cửa, là tính chất gỗ đặc, chất lượng kỳ thật rất tốt, nhưng trước mặt sức lực quỷ quái mà nói thì rất yếu ớt.

Cậu an ủi nói: "Rắn chắc cũng vô dụng, dù sao chìa khóa ở trong tay bọn họ, thật ra cửa cũng chỉ là an ủi tâm lý của chúng ta thôi."

Vương Thái Địch: "……"

An ủi này làm người ta tuyệt vọng quá sức.

Tiêu Lam chú ý tới, lần này quản gia cũng không có nói cần thiết một người một gian phòng, chỉ là các người chơi vẫn cứ lựa chọn một người một gian, chẳng lẽ không phải mấy người tổ đội càng an toàn hơn sao? Cậu đem nghi hoặc này đưa ra cho Vương Thái Địch.

Vương Thái Địch như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Trước đó hình như em quên nói với anh, nếu người ở bên nhau số lượng càng nhiều, tỷ lệ gặp phải nguy hiểm cũng càng lớn. Nên người chơi thường sẽ hai ba cá nhân tổ đội, chiếu ứng lẫn nhau một chút, nếu có cái loại người mang theo bảy tám người khác thì hơn phân nửa là lấy những người đó làm pháo hôi."

Tiêu Lam nghi hoặc: "Vậy sao cậu không đi theo ngủ chung với anh cậu? Hai người nói không phải vừa vặn sao?"

Vương Thái Địch gục đầu xuống: "Anh hai em ghét bỏ em đã nghiến răng lại còn đá chăn, ngủ đến nửa đêm còn gặm tóc của anh ấy……"

Tiêu Lam: "……"

Vương Kha đến tột cùng là trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng như thế nào vậy chứ?

Vương Thái Địch cào cào mái tóc xoăn: "Nhưng em ứng đối nguy hiểm buổi tối đã rất quen thuộc, thường thì bảo trì an tĩnh đừng tìm đường chết là được, thật muốn có phiền toái giải quyết không được thì em còn có thể dùng đạo cụ trực tiếp vọt đến bên người anh hai."

Cậu nhóc để sát vào Tiêu Lam nhẹ giọng hỏi: "Anh nói xem phu nhân Bella kia nếu buổi tối trộm vọt lại đây định tập kích ban đêm em thì làm sao bây giờ?"

Tiêu Lam nghĩ nghĩ đến dáng người của phu nhân Bella: "Nếu cậu ngủ như chết đến tiếng bước chân của cô ta mà cũng không tỉnh, vậy không sai biệt lắm có thể trực tiếp chôn luôn."

Vương Thái Địch: "……"

Thuyền nhỏ hữu nghị của chúng ta đã chìm vào nước rồi!

Trở lại trong phòng.

Tiêu Lam đánh giá phòng cho khách trước sau như một xa hoa này. Trong phòng cho khách, giường nhìn qua vừa lớn vừa mềm mại, nằm lên bốn năm người nam thành niên cũng không có vấn đề gì, bên cửa sổ tinh xảo còn bày sô pha và bàn trà, nhìn qua so với phòng nhỏ ở nơi dừng chân người chơi lớn hơn vô số lần.

Đầu giường đặt một cái bình hoa, bên trong có một đóa hoa hồng trắng mang theo giọt sương.

Bên cạnh bình hoa còn có một phong thư, mặt trên ấn một cái dấu môi thật lớn, không cần đoán cũng biết chủ nhân của dấu môi này là ai, trừ phu nhân Bella ra, nơi này không còn ai có cái miệng thật lớn mà tạo hình kỳ lạ như vậy.

Tiêu Lam duỗi tay mở thư ra, có lẽ nói đây là thư tình thì tương đối thỏa đáng hơn. Bên trong kể ra tưởng niệm và niềm vui gặp mặt với cậu, cũng hy vọng cậu có thể ở trang viên chơi vui vẻ, nhưng toàn bộ hành trình đều là dùng "Cục cưng nhỏ của ta" làm cách gọi khác, thoạt nhìn giống như là một phong bưu kiện phát đại trà.

Chữ viết trên thư tình tuyệt đẹp mà tinh tế, phảng phất là từ tay một cô gái quý tộc có giáo dục tốt đẹp, hoàn toàn không giống bề ngoài đáng sợ của phu nhân Bella, là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hay là đây là được người viết thay?

Thời gian còn sớm, nhóm hầu gái trong trang viên đều còn đang hoạt động, cũng không phải thời cơ tốt thích hợp ra cửa tìm manh mối kiêm kiếm ăn.

Tiêu Lam ngồi trên sô pha ở mép giường, trà cụ phòng cho khách tạo hình cũng hết sức tinh xảo, màu sắc như ngọc, nhìn qua tựa hồ so với đồ sứ bình thường càng thêm mỏng trắng, thậm chí có thể hơi hơi lộ ra ánh sáng.

Cậu đối với pha trà không có chú ý gì, liền tùy tay rót cho mình ly nước lạnh.

Tiêu Lam mới vừa đưa cái ly tới bên môi, đang định uống, bả vai lại bị người đè lại.

"Tiên sinh." Giọng Lạc từ hướng cửa sổ truyền đến.

Tiêu Lam quay đầu, liền thấy Lạc ngồi trên cửa sổ mỉm cười, sau lưng là bầu trời đêm ánh sao lập lòe. Hắn là trực tiếp từ hướng tường ngoài trang viên lại đây, thế nhưng một chút âm thanh cũng không hề phát ra.

Lạc thu hồi tay: "Tôi phát hiện bộ trà cụ đặt trong phòng này là chất sứ cốt, bởi vì thành phần xương cốt của nhân loại và đại đa số động vật có xương sống là tương đồng, tôi có chút hoài nghi đây đến tột cùng là xương cốt gì chế tác thành."

Tiêu Lam nhìn cái ly trong tay, cảm giác có điểm đâm tay.

Vạn nhất đây là xương người……

Lạc từ trên cửa sổ xuống dưới, thuần thục mà đi về phía ngăn tủ trong phòng, hắn đã sớm ở trong phòng của mình quen thuộc bố cục và bày biện vật phẩm, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ trà cụ mới: "Thỉnh chờ một lát, tôi chuẩn bị một bình trà cho ngài lần nữa."

Sau một lát, một ly hồng trà hương khí bốn phía được đưa tới trong tay Tiêu Lam.

Tiêu Lam một bên uống hồng trà một bên hoài niệm Coca, một bên cùng Lạc thảo luận ứng đối kế tiếp: "Tôi tính toán ngủ một hồi trước, chờ đến đêm khuya sau khi nhóm hầu gái nghỉ ngơi lại đi ra ngoài tìm kiếm manh mối."

Lạc nghiêm túc nói: "Tiên sinh, tôi không cần giấc ngủ, tôi có thể canh gác cho ngài cả một đêm, bảo đảm ngài an toàn, chuyện nguy hiểm giao cho tôi đi làm thì tốt rồi."

Tiêu Lam lắc đầu: "Đây là trò chơi thuộc về tôi, tôi cần phải bằng vào sức mạnh của chính mình qua cửa, tôi có thể tiếp nhận trợ giúp của anh, nhưng tôi không thể đem tất cả nguy hiểm đều ném cho anh đi ứng đối được."

"Huống hồ, bản thân mình đi ngủ bắt anh canh gác một bên gì đó, tôi cảm giác mình giống một ông chủ lòng dạ hiểm độc ấy."

"Anh về nghỉ ngơi trước đi, tới lúc thì có thể gọi tôi rời giường, chúng ta cùng đi."

"Được, tiên sinh." Lạc mỉm cười trả lời.

"À đúng rồi, cũng đừng nhảy cửa sổ, không an toàn." Tiêu Lam bổ sung thêm.

Lạc gật gật đầu, đóng cửa phòng lại.

Sau đó Tiêu Lam dập tắt ánh nến, nằm trên cái giường lớn mềm mại, ở trong một mảnh hắc ám lâm vào cảnh trong mơ thâm trầm.

Mà sau khi hô hấp Tiêu Lam trở nên hoàn toàn đều đều rồi, trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một đôi con ngươi màu vàng kim nhạt, phản xạ ánh sáng mỏng manh dưới ánh trăng khinh bạc. Hắn cứ như vậy lẳng lặng bảo hộ, vì không quấy rầy Tiêu Lam, cả hô hấp và trái tim bắt chước nhân loại đập cũng ngừng lại, như một vật chết sinh trưởng trong bóng ma yên tĩnh không tiếng động.

Giờ khắc này, hắn hoài niệm về hình thái mèo đen không dễ dùng cho lắm kia, ít nhất mèo đen sẽ không bị đuổi ra ngoài……

Sắp tiến vào đêm khuya, trang viên phu nhân Bella dần dần an tĩnh lại. Đại đa số hầu gái đều đã trở lại phòng nghỉ ngơi, chỉ có số ít cần trực đêm còn đang làm việc.

Một thân ảnh lén lút đi tới trong trang viên, thật cẩn thận mà tránh đi hầu gái gác đêm số lượng không nhiều lắm, tựa hồ rất hiểu biết tình huống bên trong trang viên, cứ như vậy từng bước một lặng lẽ tiếp cận tầng lầu người chơi.

Một, hai, ba…… Người nọ yên lặng mà đếm từng gian từng gian phòng người chơi, rốt cuộc phát hiện mục tiêu của mình.

Bóng người lén lút mừng như điên trong lòng, từ trong lòng ngực móc ra một cái chìa khóa dự phòng, đang chuẩn bị để vào ổ khóa.

"Hành vi như vậy rất thất lễ đấy, tiểu thư." Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau cô.

Hầu gái vẻ mặt hoảng sợ, sao có thể!

Cô rõ ràng không có cảm giác được sau lưng mình có người.

Hầu gái trước đó thay ca không phải nói những khách nhân này sớm đã về phòng ngủ, căn bản chưa từng trở ra sao? Vậy người này từ đâu toát ra?

Hầu gái bỗng nhiên xoay người lại. Nếu Tiêu Lam ở đây là có thể nhận ra tới, đây là hầu gái trước đó rót rượu cho cậu trong yến hội, hơn nữa hẹn cậu buổi tối cùng nhau tiêu khiển.

Sau khi xoay người, cô lại phát hiện vẫn không có tung tích bất luận kẻ nào.

Còn không đợi hầu gái mở miệng, tiếp theo truyền đến chính là cảm xúc vật thể bén nhọn kề trên cổ cô.

Hầu gái cứng đờ cả người, hiện tại một cử động nhỏ cũng hoàn toàn không dám.

"Xin đừng quấy rầy chủ nhân của tôi được không?" Âm sắc tựa như đàn cello trầm thấp vang lên bên tai cô, tiếp theo là một cơn đau đớn bén nhọn trên cổ, "Nếu không, tuy rằng có chút thất lễ với nữ sĩ, nhưng tôi cũng chỉ có thể mời cô tiến vào yên giấc vĩnh cửu."

Một cỗ lạnh lẽo từ sống lưng thẳng tắp thoán lên, cảm giác nguy cơ như là bị kẻ săn mồi âm u hung ác theo dõi làm hầu gái không dám mảy may cử động, cô chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói: "Được, được……"

Tiếp theo, cảm xúc bén nhọn trên cổ cô biến mất, sau lưng bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy một chút: "Cô có thể đi rồi."

Hầu gái không dám có bất luận dị nghị gì, nhanh chóng mà chạy bước nhỏ rời đi, cũng không dám quay đầu lại xác nhận phía sau mình đến tột cùng là ai.

Cô không hề phát giác, vào lúc giao phong ngắn ngủi vừa rồi, chủy thủ cô giấu trên người đã bị đối phương giấu đi rồi.

Nhìn thoáng qua chủy thủ trong tay, Lạc thu nó vào trong lòng ngực. Sau đó thu liễm lại thần sắc lạnh nhạt mang theo sát ý trên mặt, hắn treo lên nụ cười mỉm ôn hòa mà Tiêu Lam quen thuộc nhất, nhẹ nhàng gõ vang lên cửa phòng Tiêu Lam.

"Tiên sinh, gần đến giờ rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường của Vương Kha:

Ngày thường ở nơi dừng chân người chơi: Muốn mang cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, tôi là người cao nhất trong đám nhãi con.

Sắp tiến vào phó bản: Năm centimet…… Ừm, có khả năng sẽ động thủ, vẫn là ba centimet đi, đế bằng thì không được! Tuyệt đối không được, không đến sinh tử một đường tuyệt không mang giày đế bằng!

Hết chương 31.

- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Khụ, Corgi thì chân ngắn là đúng gòi:)))

Vương Kha toàn mang giày độn nha quý zị:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui