Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
(Cám ơn Done đã giúp mình beta)
Tiêu Lam đang nhìn bức họa Edmund cảm khái, bỗng nhiên cậu nghe được bên người có tiếng khóc phụ nữ.
Nơi này…… Từ đâu ra phụ nữ?
Nghi hoặc mà quay đầu lại, Tiêu Lam thình lình phát hiện vị trí thân mình đã không còn ở phòng dương cầm đầy tro bụi kia nữa.
Vị trí hiện tại của cậu là một gian phòng ngủ nhìn qua tinh xảo lại mang theo chút hoạt bát, trong phòng dùng số lượng lớn nơ con bướm làm trang trí, trên vách tường dán giấy hoa màu hồng phấn.
Nếu phòng này lại rách nát hơn một chút nữa, chính là phòng Anne mà trước đó bọn họ từng vào.
Tiêu Lam đang muốn lại đánh giá phòng này lần nữa, lại phát hiện tầm mắt mình bị cố định lại, như là đang xem phim điện ảnh vậy, chỉ có thể đi theo màn ảnh di động đi tới.
Chủ nhân tầm mắt dời về phía trước, Tiêu Lam theo ánh mắt người nọ dời lại, dưới giường nhỏ tạo hình tinh mỹ có ren là một đứa bé mặc áo ngủ đang nằm ở đó.
Bộ dáng đứa bé nhìn qua thực sự có vài phần làm người ta sợ hãi. Mặt và cổ của bé giống như bị thợ thủ công vụng về tùy ý đùa nghịch qua, bày biện ra một hình dạng bất quy tắc, hai con mắt bị cốt cách biến hình đè ép biến thành hình dạng hoàn toàn bất đồng, cổ uốn lượn một cách quái dị, bộ dáng này chỉ sợ cả việc ngủ cũng rất gian nan.
Tuy chưa từng gặp qua hình của Anne, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên Tiêu Lam có thể đoán được ngay đứa nhỏ này là Anne.
Bé đang nỗ lực mỉm cười, dùng giọng nói trẻ con mềm mại nói với người phụ nữ ngồi trước giường bé: "Thật ra Anne không đau một chút nào."
Nhưng là mặc cho ai đều nhìn ra được, cơ bắp trên mặt bé bởi vì đau đớn mà hơi hơi run rẩy.
Nghe vậy, người phụ nữ đang ngồi cũng đè nén xuống tiếng khóc thút thít, trong giọng nói miễn cưỡng mang theo một chút ý cười, nói với Anne rằng sau khi hết bệnh rồi các cô muốn đi ra ngoài chơi ở đâu, mặc sức tưởng tượng cùng nhau chạy vôi trên sườn núi nở đầy hoa tươi.
Người phụ nữ ngồi trước giường chỉ lộ ra một bóng dáng yểu điệu.
Nàng mặc một thân váy dài màu trắng, trên tay mang găng tay tơ lụa, che đậy hoàn toàn cánh tay của nàng, trên người còn mặc một kiện áo choàng da lông dày nặng lỗi thời, che lấp nửa người trên của nàng đến kín mít.
Trên đầu người phụ nữ mang chiếc mũ hoa lệ mà khoa trương, bên trên có trang trí phức tạp trùng điệp. Từ góc độ chủ nhân tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy sau lưng nàng rũ xuống mái tóc xoăn màu bạch kim.
Lúc này người phụ nữ nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu lại.
Nửa khuôn mặt bên phải của nàng vô cùng mỹ lệ, mang một loại cảm giác tái nhợt yếu ớt, phảng phất như nữ thần nhu mỹ dưới ánh trăng yên tĩnh, nhưng chỉ có nửa mặt, một nửa gương mặt còn lại bị chiếc mũ trang trí hoa lệ che đậy lại, khiến người ta hoàn toàn nhìn không thấy.
“Edmund.” nước mắt người phụ nữ nhịn không được lại lần nữa rơi xuống.
Tầm mắt chủ nhân, cũng chính là Edmund tiến lên, nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ thương tâm: “Bella, hết thảy đều sẽ tốt lên, Anne cũng sẽ không sao đâu.”
Bella quay đầu nhìn thoáng qua Anne lâm vào hôn mê, rồi mới tuyệt vọng nhẹ giọng mở miệng: “Sẽ không, con bé không bao giờ khá lên cả, Anne sẽ giống như ba ba vậy…… Bị loại bệnh quái đản này tra tấn rời bỏ em.”
Nàng dựa vào Edmund, giọng nàng trống trải mang theo tử khí: “Nhà Annotti có phải bị nguyền rủa hay không? Vì sao thần cũng không tới cứu vớt chúng ta? Phụ thân nói chỉ cần chúng ta thành tâm cầu nguyện, thần nhất định sẽ trợ giúp chúng ta, nhưng thần cả Anne cũng không cứu, huyết mạch cuối cùng nhà Annotti chúng ta... có phải thần cũng muốn nhìn chúng ta diệt vong hay không……”
Bella gỡ xuống bao tay, đem bàn tay đã bắt đầu biến dạng đến trước mặt Edmund: “Anh nhìn đi, Edmund, em rất nhanh cũng sẽ phải đi cùng bọn họ, bị tra tấn và chết như một con quái vật, đây là số mệnh của chúng ta.”
Edmund an ủi nàng: “Chúng ta có thể lại nghĩ cách, đi đến nơi xa hơn tìm bác sĩ, đi tìm những thuật sĩ trong truyền thuyết, chung quy sẽ có biện pháp.”
Đáng tiếc trong cơn tuyệt vọng như vậy, an ủi này có vẻ cực kỳ tái nhợt vô lực.
Bella lắc đầu, lộ ra một nụ cười mỉm sầu thảm, đi về phía trước: “Vô dụng, nhà Annotti giãy giụa mấy trăm năm, cuối cùng vẫn cứ là kết cục như thế này, em không cam lòng.”
Hình ảnh cuối cùng là Bella đỡ khung cửa ngoái đầu nhìn lại, lộ ra nửa khuôn mặt tuyệt mỹ: “Anh sẽ rời bỏ em cũng giống mẹ đã rời bỏ cha mà đi sao, Edmund?”
Edmund trịnh trọng trả lời: “Sẽ không, anh bảo đảm.”
Sau đó, hình ảnh liền biến mất.
Tiếp theo là một trận hắc ám và yên tĩnh, hình ảnh lại lần nữa xuất hiện là một đại sảnh trống trải được xây toàn bộ từ gạch, âm u mà lại ướt lạnh, ở giữa có một dàn tế cao ngất.
Bella đã đổi một bộ quần áo khác đứng trên dàn tế, lộ ra má trái bởi vì bệnh tật bắt đầu biến dạng, bên cạnh nàng là Anne đang nằm, sinh tử không rõ.
Trên vách tường đại sảnh mở ra một cái khe, từ bên trong không ngừng trào ra máu mang theo mùi tanh, theo khe lõm thiết kế chuyên môn chảy về bên cạnh dàn tế, dựa theo hoa văn vốn đã vẽ trước đó hình thành một pháp trận phức tạp.
Bella niệm tụng chú ngữ dài dòng mà phức tạp, theo giọng nói của nàng, pháp trận dần dần vận chuyển lên.
Trong hư không xuất hiện một đôi mắt màu đỏ tươi, đôi mắt kia tỏa định vào Bella: “Tiểu khả ái nhà Annotti, kêu gọi ta là vì chuyện gì sao?”
Bella ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Tôi nguyện ý ký kết khế ước, đổi khỏe mạnh và hy vọng cho nhà Annotti.”
Đôi mắt từ vị trí không biết tên phát ra tiếng cười: “Hì hì…… Ngươi cũng cảm nhận được đúng không. Nhân loại là yếu ớt như vậy, một chút ốm đau là có thể khiến các ngươi lâm vào tuyệt vọng, các ngươi giãy giụa không hề có giá trị, không có gì có thể cứu vớt ngươi, bao gồm vị thần cao cao tại thượng kia.”
“Chỉ có Otia là có thể, Otia rất khẳng khái, ngươi có thể lựa chọn giữa mỹ lệ mà bình phàm cả đời và xấu xí lại tràn ngập sức mạnh vĩnh sinh.”
“Đến đây đi, tiểu thư mỹ lệ, ngươi muốn tiếp tục làm sơn dương trong vận mệnh hay là trở thành thợ săn nắm giữ sức mạnh.”
Bella nhìn thoáng qua Anne hô hấp đã mỏng manh đến cực hạn, hít sâu một hơi hạ quyết định: “Tôi lựa chọn sức mạnh.”
“Hì hì hì……” Otia nở nụ cười, “Ta sẽ ban cho ngươi vĩnh sinh và một phần sức mạnh của ta, cũng sẽ cứu vớt Anne bé nhỏ của ngươi, mà cái giá ngươi cần phải trả là mỗi tháng dâng lên tế phẩm cho ta là những kẻ si mê ngươi.”
“Thành giao.” Bella gật gật đầu, ngay sau đó nàng nhắm mắt lại, chờ đợi kỳ tích buông xuống.
Trong ánh mắt màu đỏ tươi tản mát ra vầng sáng, bao phủ Bella và Anne, vầng sáng lộ ra giọng nói Otia mang theo ý cười: “Ây da~ thân thể của Anne bé nhỏ đã hư hao đến không thể dùng được, làm sao bây giờ đâu? Muốn từ bỏ cô bé không?”
Bella cả kinh, buột miệng thốt ra: “Có thể đem thân thể của tôi cho con bé!”
“Như ngươi mong muốn.”
Tiếp theo, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng được của nàng, Otia dung hợp thân thể của Bella và Anne vào nhau.
Thân thể hợp thành này cao tới cường tráng, ngũ quan phân bố đặc biệt rộng, hai con mắt là màu sắc và hình dạng hoàn toàn bất đồng —— một con thuộc về Bella, một con thuộc về Anne.
Nhưng mà hết thảy còn chưa kết thúc, trên mặt mạnh mẽ khâu lại với nhau mọc ra cái mũi cao cao, răng nanh, đây là một nửa gương mặt đến từ lợn rừng.
Đây là thú vui quái ác của Otia, gã thích phá hư những thứ tốt đẹp vốn có, thích trộn lẫn tuyệt vọng vào hy vọng.
“Hì hì hì……”
Cùng với tiếng cười, tròng mắt đỏ tươi giữa không trung biến mất, lưu lại ngay tại đó chỉ có phu nhân Bella cùng với bộ mặt hoàn toàn thay đổi.
Vầng sáng chợt lóe, Tiêu Lam phát hiện mình lại về tới phòng dương cầm, cậu nhìn biểu cảm mọi người xung quanh, phát hiện bọn họ cũng mang vẻ mặt vừa mới bừng tỉnh, xem ra mọi người đều thấy được hai đoạn hồi ức này.
Một đoạn rõ ràng là đến từ Edmund, một đoạn khác…… Chẳng lẽ là Bella?
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy bệnh di truyền của nhà Annotti, tưởng tượng một chút nếu chết đi trong tra tấn như vậy, thật sự là làm người cảm giác lông tơ dựng thẳng. Bella cuối cùng bị Otia mê hoặc, tựa hồ cũng không khó lý giải.
Đúng lúc này, bên cạnh dương cầm xuất hiện một bóng dáng hư vô. Bóng dáng kia nhìn qua cơ hồ đều phải dung nhập vào trong quang ảnh, ít nhiều người chơi có thể chất được trò chơi cường hóa mới có thể thấy rõ —— là Edmund.
Edmund này nhìn qua điệu bộ có vẻ suy sút hơn rất nhiều, đầu tóc màu vàng kim tùy tiện gục xuống cùng với động tác phập phồng của hắn, hắn thật gầy, cơ hồ có thể dùng hình tiêu mảnh dẻ tới hình dung.
Ngón tay khô gầy đang bay nhảy trên phím đàn, dương cầm bị thời gian ăn mòn giờ phút này như đã sống lại, âm thanh thanh thúy mà sạch sẽ, phát ra một đoạn nhạc dễ nghe, nhạc khúc uyển chuyển mà thâm tình, như là thơ tình hiến cho ái nhân.
Cái trình độ này bỏ xa Vương Thái Địch không biết bao nhiêu con phố.
Một khúc vừa xong, Edmund dừng động tác trên tay, xoay người nhìn các người chơi:
“Đây là chương nhạc tôi viết cho Bella, đã từng là hồi ức tốt đẹp nhất của chúng tôi.”
“Hai linh hồn dung hợp khiến hành vi của cô ấy càng ngày càng không chịu khống chế, ban đầu cô ấy nhất thời là Bella, nhất thời là Anne, sau thì càng ngày càng điên cuồng, bắt đầu săn giết bọn người hầu trong trang viên, lại không ngừng đưa tin mời các nam giới từ bên ngoài tiến vào trang viên, cũng giết chết toàn bộ.”
“Đôi khi tôi thậm chí hoài nghi thân thể này không chỉ có là Bella và Anne, nhất định còn có một thứ khác kỳ quái mà điên cuồng.”
“Ả không phải Bella, ả chỉ là một quái vật chiếm cứ cơ thể của Bella.”
Edmund có vẻ rất thống khổ, có nỗi sợ hãi khi người vợ đã từng mỹ lệ dịu dàng bién thành quái vật điên cuồng, cũng có nỗi tự trách khi mình không thể cứu vớt vợ, cùng với áy náy với những kẻ đã uổng mạng trong tay Bella.
“Tôi đã từng có ý đồ thoát đi nơi này, đi tìm kiếm giúp đỡ cường đại giải quyết hết thảy chuyện này, đáng tiếc vào lúc cuối cùng lại bị Bella phát hiện. Cô ấy nhốt tôi lại, nhốt trong phòng dương cầm tràn ngập hồi ức tốt đẹp này của chúng tôi.” Hắn chỉ vào mặt đất bên dưới đàn dương cầm, “Sau đó tôi tự sát, cô ấy đem thi thể tôi đặt ở bên trong.”
“Các người có thể dựa lộ tuyến tôi nói rời đi.”
“Pháp trận chạy đi ở tầng hầm ngầm, chìa khóa mở ra là vòng cổ của tôi.” Nói xong, thân hình Edmund biến mất.
Lạc tiến lên, mở ra phiến gạch che giấu dưới dương cầm.
Bên trong là một bộ xương khô cuộn tròn lên, trên người mặc quần áo giống như quỷ hồn Edmund, trên cổ bộ xương quả nhiên đeo một cái vòng cổ tinh xảo.
Mở vòng cổ này ra là một bức ảnh nho nhỏ, bên trên là Bella nhìn qua khoảng 17-18 tuổi và Edmund. Thiếu nữ tái nhợt mà mỹ lệ và thiếu niên anh tuấn dựa vào nhau, mặc cho ai nhìn vào đều có thể nhìn ra tình yêu của hai người bọn họ đẹp đến mức không ai có thể chen ngang được.
Hết chương 37.