Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Nghe được âm thanh bên tai, Tiêu Lam không hề lựa chọn quay đầu lại, cậu trực tiếp hai chân nhảy sang bên cạnh, sau khi kéo ra một khoảng cách mới quay đầu lại nhìn vị trí vừa nãy của mình.

Trên tay vịn cầu thang vươn ra một bàn tay nhỏ khô khốc màu xám, đang theo cậu múa may. Nói là tay có phần không thỏa đáng, dù sao không có tay người nào có màu sắc này cả, hơn nữa kết cấu tay này có chút giống con người, nhưng lại mọc móng vuốt dài nhọn như loài thú.

So với người, càng giống mấy thứ như chuột này kia hơn.

Trong lòng bàn tay kia mở ra vài đường, như từng cái miệng nhỏ khép khép mở mở, mỗi khi há mồm phát ra âm thanh đều không giống nhau, âm thanh trước đó nghe được chính là từ nơi này phát ra.

“Nó hình như không phải bé hư……”

“Bà nội không thích ầm ĩ, chỉ cần làm nó phát ra âm thanh rất lớn thì nó chính là bé hư rồi……”

“Hì hì hì, bắt lấy nó…… Bắt lấy nó đi……”

Giọng trẻ con vui cười thảo luận lên, theo tiếng chúng nói chuyện, xung quanh có càng ngày càng nhiều tay nhỏ màu xám xuất hiện, bày ra một tư thế vây quanh Tiêu Lam.

Một bàn tay từ sau lưng lặng yên không một tiếng động mà đến gần Tiêu Lam, ý đồ bắt lấy mắt cá chân cậu.

Tiêu Lam lại như đã sớm đoán trước nâng chân lên, “Cốp” một tiếng dẫm lên trên tay nhỏ màu xám, trực tiếp dẫm tàn nó. Bàn tay khi thì dễ thương, khi thì uy phong vô hạn ban nãy, lúc này thế nhưng có vẻ yếu ớt đến thế.

Tiêu Lam hơi hơi nhướng mày, xúc cảm này hình như hơi bị quen quen.

Tiếp theo, nhóm tay màu xám tựa hồ là bị chọc giận, sôi nổi hướng tới Tiêu Lam công kích, trong miệng còn nói cái gì đó, nhưng số lượng quá nhiều ngược lại hình thành tiếng ong ong nghe không rõ.

Tiêu Lam duỗi tay bắt lấy một bàn tay cách cậu rất gần dùng sức một cái, rút nó từ trên tay vịn xuống, sau đó thuận thế đem nó làm như vũ khí quét về phía nhóm tay xung quanh, dưới lực đạo của cậu, đám tay sôi nổi bị bẻ gãy, cùng phát ra âm thanh thanh thúy.

Nhóm tay nhỏ còn lại cuối cùng phát hiện chuyện không thích hợp:

“Nó…… Hình như là người kia……”

“Cái nào?”

“Phòng bếp…… đó đó……”

“Huhuhu…… Thật đáng sợ……”

“Chạy mau đi…… Nó sẽ ăn luôn chúng ta……”

“Chúng ta thật sự không thể ăn……”

Cùng với tiếng khóc trẻ con, mấy tay nhỏ này sôi nổi rụt trở về, một bộ chạy trốn chậm sẽ bị sói xám ăn luôn.

Tiêu Lam: “……”

Đệt, ai muốn ăn bọn bây, đừng vũ nhục vị giác của ta.

Cậu cẩn thận kiểm tra xung quanh một chút, xác định nhóm tay nhỏ màu xám là thật sự không thấy đâu nữa, cũng không có ý mai phục lên để cậu quay đầu một cái rồi lại giết, lúc này mới rời đi.

——

Tiêu Lam tìm được Vương Thái Địch và Lạc, ba người cùng nhau hướng tới phòng tối hôm qua chú ý đến mà đi.

Quanh phòng rất bình tĩnh, Tiêu Lam dùng tay nghề tổ truyền mở cửa, tiến vào phòng. Trong phòng là phong cách điền viên trước sau như một của “bà nội”, hoàng hôn chiếu sáng vào phòng, có vẻ có vài phần ấm áp.

Hai bên vách tường đều treo tranh sơn dầu, người trong tranh không khác bà ta là bao, cũng không biết là người trong nhà hay là bức họa bản thân bà ta nữa.

Chính giữa phòng là một bộ tranh sơn dầu, bên trên đều là người có dung mạo bất đồng, những người này xoay quanh bên người “bà nội” ở chính giữa, trên mặt đều là biểu cảm hạnh phúc vui sướng, nhìn qua giống một bộ ảnh gia đình.

“Mấy người này không phải là người chơi đó chứ?” Vương Thái Địch nhìn tranh cảm thấy da đầu có hơi lạnh, “Có giống cái mật thất của phu nhân Bella mà anh nói không?”

Tiêu Lam: “Đích xác rất giống.”

Lạc duỗi tay chỉ vào mấy chỗ: “Ba người này là người chơi cùng chúng ta lần này.”

Tiêu Lam và Vương Thái Địch đem ánh mắt dời qua xem, xác thật như thế, cả người trước đó ở nhà ăn nói muốn về phòng cũng ở trong đó.

Vương Thái Địch: “Này chẳng lẽ là sở thích chung giữa mấy Boss với nhau hở?”

Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Đại khái là đạo lý giống mấy người chơi nạp tiền chơi game mobile đi? Thu thập một loạt các nhân vật* tương đối có cảm giác thành tựu.”

(*ở đây dùng đồ giám, mình không nghĩ ra dùng từ nào thay thế hợp lý:( kiểu các nhiều char càng tốt ý)

Nói xong Tiêu Lam liền đi lên trước kiểm tra tấm “ảnh gia đình” kia, Vương Thái Địch và Lạc phân công nhau ở trong phòng tìm kiếm tung tích chìa khóa.

Vương Thái Địch một bên tìm, một bên lòng còn sợ hãi mà tự hỏi về định vị của mình trong lòng Boss: “Em cảm thấy ở trong mắt bọn họ, em có khả năng chỉ là một tấm thẻ N…… Cái loại mà rút trúng cũng muốn vứt đi á.”

Tiêu Lam vốn dĩ muốn an ủi cậu nhóc một chút, lại phát hiện không lời nào để nói, Vương Thái Địch định vị cho bản thân vẫn rất tinh chuẩn. Chung quy không thể nói “Tuy cậu phế nhưng cậu có một ca ca”, đây tuy là sự thật, nhưng nghe lên rất là chọc đánh.

Cuối cùng, Tiêu Lam chỉ có thể nói: “Rất nhanh thôi kỹ năng của cậu có thể kích hoạt rồi, đến lúc đó thì hoàn toàn không giống nữa.”

Rốt cuộc kỹ năng Vương Thái Địch nghe miêu tả như ngôn linh vậy, vẫn là rất lợi hại.

Ba người tiếp tục việc trong tay từng người.

Tiêu Lam kiểm tra một chút sau lưng bức tranh trước, nơi đó nhìn rất bình thường, cũng không có dấu hiệu giấu đồ vật gì.

Sau đó cậu quan sát hình ảnh, hình ảnh bút pháp tinh tế, chi tiết đều khắc hoạ rất khá, nhưng Tiêu Lam chung quy cảm thấy bên trong chắc chắn có cái gì không thích hợp, “bà nội” trong tranh rõ ràng so với trong hiện thực càng thêm béo.

Tiêu Lam sờ sờ hình ảnh, vẫn cứ tìm không thấy bất luận dấu hiệu gì che giấu chìa khóa.

Lúc này, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa.

Tiếp theo là giọng nói “bà nội” có vẻ có vài phần dồn dập: “Bọn nhỏ, mau tới đây tập hợp, bây giờ buông ngay tất cả công việc trên tay các con lại đây, đừng để bà nội chờ các con!”

“Chờ ta đếm tới mười, bé hư không nghe lời phải bị trừng phạt, một……”

Tiêu Lam nhăn mày lại, tư thế này quả thực giống như đặc biệt gấp trở về ngăn cản cậu kiểm tra bức tranh vậy.

Chỉ là bức tranh này cũng không có bất luận chỗ nào dị thường, tại sao bà ta muốn ngăn cản?

“Hai người xem này.” Giọng Lạc lôi lại lực chú ý của Tiêu Lam, cậu theo ngón tay Lạc nhìn lại, liền thấy tròng mắt của nhân vật trong tranh quay lại.

Bức tranh này thế mà lại đang giám thị người chơi!

“Hai……” .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Ánh mắt Tiêu Lam dừng lại khung cảnh hoàng hôn dần dần ngả về tây ngoài cửa sổ, chẳng lẽ là…… Chìa khóa phải vào đêm mới có thể xuất hiện? Cho nên “bà nội” mới có thể vội vã ngay lúc này ngăn cản cậu.

Chỉ sợ vào một khắc ba người bọn họ tiến vào phòng, bức tranh cũng đã thông báo cho “bà nội”, trách không được thời gian “bà nội” trở về lại tinh chuẩn như thế.

“Bà nội” đang thúc giục, mà cách vào đêm còn một đoạn thời gian, nếu hiện tại bọn họ “không nghe lời”, “bà nội” sẽ có thể đuổi trước khi chìa khóa xuất hiện tập kích bọn họ trước, lúc này trừng phạt có lẽ cũng không chỉ là mười lăm phút nữa.

Đến lúc đó, nếu là lại muốn trở về lấy cái chìa khóa không biết rốt cuộc sẽ dùng hình thức nào xuất hiện, sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

“Ba……”

“Đi thôi.” Tiêu Lam nhanh chóng mà nói, “Đi tập hợp trước, lần sau lại tìm cơ hội.”

Ba người vội vã mà rời phòng, hướng về chỗ cửa chính.

——

Đuổi trước một tiếng đếm cuối cùng rơi xuống, ba người Tiêu Lam đi tới vị trí của “bà nội”.

Người chơi tập hợp ngoại trừ ba người Tiêu Lam ra, còn có Cốc Giang Khắc, Hồ Nguyệt cùng với người chơi nữ thiếu một con mắt, đây là tất cả nhân số may mắn còn tồn tại của trò chơi lần này.

“Bé ngoan, các con đều là bé ngoan……” Nhìn quét qua người chơi còn thừa một cái, “bà nội” lộ ra mỉm cười hòa ái, mà ánh mắt bà ta dừng lại trên người Tiêu Lam có vẻ riêng kéo dài thêm một chút, nhưng cũng không phát động công kích.

“Các con giữa trưa chưa ăn cơm nhất định rất đói bụng đúng không, tới đây, bà nội mang các con cùng đi ăn bữa tối.”

Các người chơi đi theo bà nội tiến vào nhà ăn, cơm chiều đương nhiên không có gì đặc biệt, vẫn là rau cải như cũ mà thôi. Các người chơi nhìn thoáng qua Tiêu Lam, dùng hồi ức phấn đấu gian khổ khích lệ chính mình, sau đó không oán không hối mà gặm lá cải.

Hầy, ngon ghê.

Sau khi ăn xong, các người chơi đồng dạng bị đuổi về phòng.

Hôm nay kể chuyện tới phá lệ muộn, vào lúc Lạc đánh thức Tiêu Lam, Tiêu Lam cũng có loại ảo giác giấc ngủ đã sung túc rồi.

Tiêng nói “bà nội” quanh quẩn nơi hành lang:

“Các bé ngoan, chuyện kể hôm nay các con chắc chắn sẽ thích.

Các con có từng chú ý qua khe hở chưa? Nhưng khe hở tối tăm, sâu thẳm đó, có từng nghĩ đến trong đó cất giấu thứ gì chưa?

Khi các con đang ngủ, nó đang nhìn con; khi các con ăn cơm, nó đang nhìn con; khi các con đi đường, nó đang nhìn con; khi các con bị thương, nó đang nhìn con; khi các con chết… nó còn đang nhìn con.

Ha ha…… Bọn nhỏ, chúc các con có một giấc mơ đẹp……”

Chuyện kể hôm nay kỳ quái mười phần, không có vai chính, không có người bị hại thê thảm, không có ám chỉ phương pháp tránh né quỷ quái, nghe lên phá lệ không đầu không đuôi.

“Bà nội” sau khi nói xong câu chuyện không đầu không đuôi này lại không rời đi như bình thường, bà ta tiếp tục nói: “Bà nội muốn ra ngoài một chuyến, sau đó sẽ mang theo bạn bè cùng nhau tới xem các con, đều là trưởng bối hòa ái như bà nội vậy, bọn họ nhất định sẽ thích các con lắm, ha ha ha……”

Tiêu Lam nghĩ: trưởng bối hòa ái giống “bà nội”, gọi bọn họ tới ăn buffet hay gì?

Giọng nói rơi xuống, tiếng bước chân sàn sạt liền rời xa.

Lúc này, Tiêu Lam chú ý tới, âm thanh cửa sắt đóng lại chậm chạp không vang lên, chẳng lẽ nói lúc này đây, bà ta không đóng cửa?

Bà ta muốn làm cái gì? Ám chỉ người chơi đêm nay có thể tự do hành động, hay là nói đây là một cái giếng mới đào?

Hết thảy đều có loại cảm giác mưa gió sắp đến.

Không hề giống câu chuyện trước đó, lúc này đây câu chuyện đã nói xong, trong phòng cũng cũng không có xuất hiện thứ gì kỳ quái, nhưng mỗi một khe hở tựa hồ lại mang theo một chút ý vị không tầm thường.

Phảng phất như có một tầm mắt, như có như không vẫn luôn bồi hồi trên người bọn họ.

Tiêu Lam đứng trước cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài —— cái gì cũng không có.

Nghe lên có vẻ rất an toàn.

Cậu đang định mở cửa đi ra ngoài nhìn xem, lại bị Lạc ngăn cản, Lạc dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói bên tai cậu: “Xin cứ giao cho tôi đi, tiên sinh.”

Tiêu Lam nhìn hắn, Lạc gật gật đầu, biểu cảm trên mặt rất là kiên trì.

Đích xác, lấy thân phận phi nhân loại của Lạc mà nói, công việc tra xét tình huống không rõ hắn càng thích hợp hơn. Chẳng qua, hành vi của Lạc mang theo một chút ý tứ bảo vệ, chuyện này làm Tiêu Lam vốn đã quen tự mình gánh hết có chút không thích ứng.

Từ trước đến nay cậu là người nguy hiểm của mình thì tự mình gánh vác, liều mạng cũng đều là chơi mạng của mình, cũng không liên lụy đến người khác.

Lạc mỉm cười bổ sung một câu: “Xin yên tâm, tôi sẽ không sao, có thể tín nhiệm năng lực của tôi nhiều hơn một chút, được không?”

Tiêu Lam thở dài: “Thôi được, anh cẩn thận một chút.”

Lạc mở cửa ra ngoài.

Vương Thái Địch mặc xong quần áo thò qua tới: “Anh và Phí Lạc quen thuộc nhau bao lâu rồi?”

Tiêu Lam hồi ức một chút: “Từ khi tiến vào trò chơi bắt đầu đi, sao vậy?”

Vương Thái Địch: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hai anh ở chung cảm giác không giống những người khác.”

Tiêu Lam: “Có sao? Anh thật ra lại không có cảm giác gì.”

“Kỳ thật em hơi sợ Phí Lạc.” Vương Thái Địch ngượng ngùng cào cào mái tóc xoăn, “Chung quy cảm thấy anh ấy nhìn qua có một loại khí tràng không bình thường.”

Cái loại khí tràng độc hữu của người thân ở địa vị cao nắm quyền sinh sát trong tay này, nhìn qua không hề giống một người chơi bình thường, chỉ khi bên người Tiêu Lam mới có thể hơi thu liễm.

Vương Thái Địch chung quy cảm thấy Phí Lạc trước khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm tuyệt đối không phải người trong ngành sản xuất bình thường gì, nói không chừng là đại lão sau màn của tổ chức quốc tế lớn nào đó linh tinh, Tiêu Lam thế mà có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với anh ta, thật là quá lợi hại.

Tiêu Lam hồi ức một chút hào khí của Lạc khi lại mua phòng lại mua xe: “Đúng vậy, cả người anh ấy đều là hơi thở có tiền……”

Vương Thái Địch: “……”

Anh tỉnh đê, em không phải nói cái này!

Tuy rằng anh ấy nhìn qua xác thật là rất có tiền……

Hết chương 76.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui