Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hồng mai đây nha, tưởng tượng thêm rừng hồng mai giữa núi tuyết nha ٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 97: Tuyết Chước
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Sau khi cáo biệt Chu Quang Khải không biết từ đâu xuất hiện xong, Tiêu Lam một lần nữa tìm một gian phòng huấn luyện, lại một lần đầu nhập vào trong chiến đấu.
Sinh mệnh nằm ở vận động quả nhiên là chân lý bất biến.
Sau khi tiến hành xong một ngày chiến đấu vui sướng, lúc Tiêu Lam rời sân huấn luyện đều là thần thanh khí sảng.
Quả nhiên vẫn là đánh nhau tốt nhất, rèn luyện nhiều một chút trạng thái cả người đều thoải mái hẳn ra.
Tiêu Lam cảm thấy bây giờ vấn đề quan trọng nhất là, làm sao sinh tồn ở Thế Giới Hàng Lâm này, còn chuyện khác thì cứ để sang một bên trước, chờ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
Lúc đối mặt Lạc thì, hay là nên thế nào thì cứ thế ấy đi.
Sau khi trở về phòng, lúc Tiêu Lam nhìn thấy gương mặt lớn lên có phần phạm quy của Lạc kia, tâm tình đã bình tĩnh, như thường lui tới mà chào hỏi hắn: “Tôi về rồi đây.”
“Hoan nghênh trở về.” Nhìn thấy Tiêu Lam khôi phục trạng thái, Lạc cũng trước sau như một mà mỉm cười lên.
Hôm nay hắn chuẩn bị chính là hồng trà bá tước, hương hồng trà thuần hậu phối hợp với hương thơm cam phật thủ*, hình thành một loại khẩu vị độc đáo mà tươi mát.
(*trái phật thủ là thuộc họ cam chanh nhé mọi người, nên mùi nó cũng khá giống)
Tiêu Lam ngồi trên sô pha chậm rãi phẩm vị hồng trà bá tước.
Lại nói tiếp, cậu đã từng căn bản vô pháp phân biệt ra khác nhau giữa mỗi một loại trà, thậm chí cảm thấy trà cũng chẳng ngon bằng nước lã. Nhưng sau khi quen biết Lạc, từ trong tay đối phương phẩm vị tới vô số loại trà, dần dần cũng phẩm ra được tư vị, rốt cuộc có thể minh bạch những người thích trà kia vì sao lại thích chúng.
Loại hương khí ôn nhuận không tranh rồi lại lâu dài này, hơn nữa kèm theo vị nhu hòa, luôn là mang theo một loại hương vị an bình tháng năm tĩnh lặng.
Cũng khó trách sẽ có hoạt động truyền thống hưu nhàn hạng nhất như các buổi trà chiều.
“Gần đây thời tiết chuyển lạnh, muốn đi ngâm suối nước nóng không, tiên sinh?” Giọng Lạc từ bên cạnh truyền đến.
“Suối nước nóng?” Tiêu Lam nói.
“Đúng vậy, trước đó tôi có chế tạo một sơn trang suối nước nóng trên một ngọn núi, trước mắt còn chưa bắt đầu kinh doanh, lúc này vừa lúc có thể cho ngài đến thể nghiệm một chút.” Ngữ khí Lạc giống như là nói tôi chuẩn bị ra cửa phơi nắng chút xíu thôi, đơn giản như vậy.
Tiêu Lam đối với năng lực kiếm tiền của Lạc đã đạt tới nông nỗi tùy thời đều có thể bình tĩnh tiếp thu rồi, cậu một chút cũng chẳng hiếu kỳ Lạc làm sao dưới tình huống mỗi tháng chỉ trở lại hiện thực mấy ngày, lại kiếm nhiều tiền như vậy.
Một chút cũng không, thật sự.
Thật đó…………
“Ngài có thể nói cho tôi có chỗ nào không đủ, đến lúc đó tiện cho cải tiến tiếp theo.” Lạc tiếp tục nói, “Tôi đã bố trí bảo an nghiêm mật trên cả ngọn núi rồi, một khi có người ngoài tiến vào, từ chỗ chân núi sẽ phát ra cảnh báo, ngài cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.”
Tiêu Lam: “……”
Đến tột cùng thời gian của anh từ đâu ra thế!
Tiêu Lam nhớ rõ bọn họ trước đó ở thế giới hiện thực, lọt vào tập kích không bao lâu đã rời đi, Lạc thế mà khi đó đã an bài xong bảo an sơn trang suối nước nóng này kia kia nọ, hiệu suất này thực sự quá đáng sợ.
Nếu Lạc an bài đến tốt như vậy, cậu còn có lý do gì cự tuyệt đâu?
——
Lúc hai người trở lại thế giới hiện thực đã là buổi tối.
Nháy mắt mới vừa đạp lên sàn nhà mình, Tiêu Lam liền nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tru lên:
“Hú hù huuuu…… à hú…… À hú hú hú……”
Tiếng kêu nghe ra thê thê thảm thảm thiết thiết, lộ ra một sự bi thương đêm khuya tịch mịch, làm người ta nhịn không được xuất hiện đồng tình trong lòng.
Âm thanh này còn rất quen thuộc, là Thiết Cộc Lốc.
Xem ra không cần hỏi nhiều, chuyện tình yêu của Thiết Cộc Lốc đã có kết cục. Chỉ mong thiếu niên Husky tình đầu chớm nở có thể giống ông cụ Trương nói vậy, từ cuộc yêu này đạt được sự trưởng thành.
Sau đó, Tiêu Lam đi ngủ trước.
Mà Lạc cũng không cần giấc ngủ, hắn thừa dịp buổi tối trực tiếp an bài xong phi cơ tư nhân vào sáng ngày hôm sau, thời gian tiên sinh quay lại thế giới hiện thực quý giá như vậy, sao có thể lãng phí vào việc chờ đợi vô ý nghĩa được.
Thuận tiện liên hệ cửa hàng đã đặt xe trước đó, bảo bọn họ đưa chiếc Bugatti Veyron* hắn định chế lại đây.
(*Giá xe Bugatti Veyron hiện nay rơi vào tầm 1,4 triệu USD (tương đương 32,7 tỷ VND) 囧)
Đồng thời, trước khi rời đi cũng sắp xếp hệ thống bảo an vận chuyển lên. Căn biệt thự này hiện giờ hệ số an toàn không còn cùng cấp bậc như trước nữa, căn nhà thoạt nhìn như thường lui tới không có gì khác nhau, trên thực tế cả một con con kiến đi ngang qua trước cửa đều sẽ bị theo dõi.
Vào thời điểm Tiêu Lam ngủ đến vô tri vô giác, ban đêm của Lạc chính là rất bận rộn.
****
Sáng sớm hôm sau.
Hai người thu thập xong ra cửa, vừa lúc đụng phải ông cụ Trương ở trong sân vất vả cần cù lao động.
Bên cạnh là Thiết Cộc Lốc đang vui vẻ mà gặm dép lê, xung quanh nó còn rơi rụng hài cốt dép lê đầy đất, hiển nhiên đây không phải một chiếc dép lê duy nhất bị hạ độc thủ, nhìn nó cắn đến cái mông xoắn xoắn cái đuôi vặn vặn là có thể rõ ràng sự sung sướng giờ phút này của Thiết Cộc Lốc.
Tựa hồ chỉ cần còn có dép lê, thất tình phiền não sẽ không cách nào đánh bại nó.
“Trương gia gia buổi sáng tốt lành.” Tiêu Lam chào hỏi ông cụ Trương.
Lạc cũng đồng thời gật gật đầu thăm hỏi đối phương.
Ông cụ Trương thấy được hai người Tiêu Lam cũng rất vui vẻ: “Chào buổi sáng, Tiểu Tiêu các cháu về rồi à, thoạt nhìn tinh thần không tồi nhỉ.”
“Gần đây bọn cháu cũng không tệ lắm, tính toán thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi đi ra ngoài chơi chơi ạ.” Tiêu Lam chỉ chỉ vali hành lý, sau đó tầm mắt chuyển tới trong sân ông cụ Trương, “Đất trồng rau của ngài nhìn qua lớn lên tươi tốt quá chừng, mỗi một búp đều tươi ngon mọng nước luôn.”
Khích lệ này của cậu thật sự không có ý khoa trương hoặc là an ủi đối phương, mảnh đất trồng rau trước mắt này nhìn qua xanh um tươi tốt, mỗi một búp rau đều tươi sống mọng nước, dù là rau củ tươi sống trong siêu thị cũng chỉ có trình độ này mà thôi.
Trong sân nuôi Husky có thể có thành quả như này, quả thực có thể nói là kỳ tích trong lịch sử của nhân loại.
“Hầy……” Ông cụ Trương nghe vậy lại không hề có vui sướng, ngược lại thở dài một hơi, “Thiết Cộc Lốc đã gặm hết toàn bộ đồ ăn của ta rồi, mấy thứ này đều là do thằng con từ trong căn cứ chuyên môn đào tạo vận lại đây theo đường hàng không, vừa mới sắp xếp chỗ lại xong đấy.”
Tiêu Lam: “……”
Thật là phương thức làm ruộng độc quyền của người chơi hệ nạp tiền.
Nghĩ đến con trai ông cụ Trương nhi tử, vị Trương tổng đương nhiệm kia, vì chiếu cố sở thích lão cha nhà mình, vừa muốn nuôi Husky vừa muốn trồng rau, chắc cũng rầu thúi ruột.
——
Ngồi phi cơ tư nhân quả nhiên tiết kiệm thời gian, chỉ cần đến trước 20 phút là được, thời điểm kiểm tra an ninh cũng không hạn chế dụng cụ cắt gọt chất lỏng linh tinh, rốt cuộc phi cơ là của mình, vui vẻ là được.
Mấy giờ sau.
Hai người xuống máy bay, Lạc đã sắp xếp xe đón đưa rồi, trực tiếp đưa bọn họ đến chỗ sơn trang suối nước nóng.
Tiêu Lam nhìn "ngọn núi" trước mắt liên miên không dứt, nội tâm hiện lên vẻ kinh sợ, này mẹ nó gọi là ngọn núi à? Trong khái niệm của cậu, ngọn núi không phải đều là một ngọn thôi sao? Dãy núi trùng điệp trước mắt là chuyện như thế nào?
Cậu phảng phất như đi vào cảnh điểm du lịch gì đó.
Dưới chân Tiêu Lam là một mảnh dãy núi liên miên trải dài, khu vực từ giữa sườn núi hướng lên trên đều là một mảnh tuyết đọng màu tố bạch, trong đó điểm xuyết rừng hồng mai, màu đỏ kiều diễm dưới nền tuyết xung quanh có vẻ đặc biệt động lòng người.
Theo gió núi phất qua, hoa tuyết bay lả tả phảng phất như đang vũ động, xuyên qua hồng mai, trong không khí cũng mang theo một chút hương hoa mai mơ hồ.
Thoạt nhìn đúng là một nơi thế ngoại tiên cảnh.
Trong cảnh đẹp này, sơn trang suối nước nón lẳng lặng mà đứng sừng sững trong đó.
Sơn trang theo kiến trúc phong cách phục cổ thời Đường, mang theo cảm giác tao nhã đặc biệt thuộc về triều Đường, nóc nhà tạo đường cong giãn ra mà bằng phẳng, như chim xòe ra hai cánh, sắc điệu tổng thể ngắn gọn mà thuần tịnh, không có kiến trúc mượn cớ che đậy như thời Minh - Thanh, có vẻ đặc biệt trang trọng hào phóng, khí độ phi phàm.
Tại đây, dưới một mảnh cảnh tuyết cùng hồng mai vờn quanh, phảng phất như sơn trang và chúng nó nguyên bản chính là một thể.
Tiêu Lam nhịn không được nói: “Nơi này đẹp quá.”
Lạc không hề khoe khoang, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngài thích là được, ngâm suối nước nóng xong, nếu muộn vận động một chút có thể ra ngoài đi dạo một chút, rừng mai nơi này cũng đều thuộc về lãnh địa tư nhân của tôi.”
Tiêu Lam: “……”
Giai cấp bần cùng nhất trong chuỗi tư sản cảm nhận được đả kích tư duy vô hình đến từ thổ hào.
Sau khi tiến vào sơn trang suối nước nóng, Tiêu Lam phát hiện bên trong sơn trang cũng là phong cách đời Đường cũng như bề ngoài, các loại đồ vật hiện đại đều được xảo diệu che giấu lên, hết thảy đều có vẻ hài hòa mà trật tự.
Sau khi ăn xong cơm triều được làm từ sơn trân, Lạc mang theo cậu đến suối nước nóng tư nhân cao cấp nhất toàn bộ sơn trang.
Đó là một sân độc lập, trong sân tự mang theo một ao suối nước nóng tinh xảo, ngay cả nước suối dẫn vào cũng tách khỏi các ao suối nước nóng khác.
Trong sân còn có một cây hồng mai cực lớn, không biết đã bao nhiêu tuổi, cành cây vẫn luôn kéo dài đến bên cạnh ao, ngâm mình dưới ao ngẩng đầu là có thể thưởng thức đến hồng mai nở rộ nơi đỉnh đầu, thường thường còn có hoa mai bay xuống mặt ao.
Tiêu Lam thay đổi quần áo, bọc một cái khăn lông trên eo liền tiên tiến vào ao suối.
Cậu ngâm mình trong suối nước nóng, cảm giác cả người đều giãn ra.
Nước ôn tuyền thấm vào làn da trắng trời sinh phơi nắng không đen của cậu, cùng với thân thể vân da cân xứng không có một tia thịt thừa, làm toàn thân cậu đều mang theo một chút sắc màu ấm áp.
Tiêu Lam ghé vào bên cạnh ao, cả người lười biếng một chút cũng không muốn cử động.
Đôi mắt cậu nửa híp, nhìn qua lười biếng mà vô hại. Một đóa hồng mai bị gió thổi xuống đầu cành, chậm rãi rơi xuống đỉnh tóc cậu, Tiêu Lam cũng lười gỡ nó xuống.
Nhìn bộ dáng bây giờ của cậu, làm người ta hoàn toàn không tài nào liên tưởng đến sự lưu loát dứt khoát khi cậu động thủ.
Tiêu Lam nhớ không nổi đã bao lâu cậu không ngâm qua suối nước nóng, cuộc sống bận rộn mà lại bần cùng làm cậu cả bồn tắm cũng chưa vào được mấy lần, tắm rửa trên cơ bản đều là tắm vòi sen giải quyết.
Ở hoàn cảnh cổ xưa lại không mất tinh xảo thả lỏng như vậy, còn là thể nghiệm chưa từng có.
“Đây là sơn trang chuyên môn ủ rượu, tên là Tuyết Chước, có muốn nếm thử không?” Giọng Lạc từ nơi không xa truyền đến.
Tiêu Lam quay đầu lại, chợt nhìn thấy Lạc đã bỏ đi bộ vest ba kiện không chút cẩu thả của hắn, đang chỉ bọc một cái khăn lông bên hông như cậu, đường cong cơ bắp xinh đẹp cứ như vậy hoàn toàn triển lộ ra, đang biến hóa theo mỗi một động tác nhỏ của hắn.
Tóc của hắn bị một đường tuyết dính ướt một chút, không còn chỉnh tề như trước, có vẻ lười biếng lại tùy ý.
Lạc đem khay bằng gỗ trong tay đặt lên tảng đá bên cạnh ao, tiến vào trong ao.
Nước ôn tuyền từng chút một dính ướt thân thể hắn, vài bông hoa tuyết bay xuống đầu vai hắn, bị nhiệt độ không hề lạnh băng của cơ thể hắn hòa tan, biến thành giọt nước từ ngực hắn chảy xuống, dọc theo đường cong cơ bắp một đường đi xuống, từ ngực đến cơ bụng cuối cùng biến mất ở eo dưới nước, lại vô tung tích.
Lạc mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp mà nói với Tiêu Lam: “Tiên sinh, ngài đang nhìn tôi sao?”
Giữa hơi nước mờ mịt, dưới ngọn đèn dầu lập lòe, hình ảnh kia quả thực —— Dục đến không chịu được.
Tựa như yêu ma quỷ quái ngủ đông giữa núi trong truyền thuyết, hơi vô ý một chút thôi sẽ bị chúng nuốt ăn vào bụng.
Tiêu Lam bỗng nhiên cảm thấy hô hấp của mình hơi căng chặt.
Cậu nhanh chóng lắc lắc đi nước trong đầu, ho nhẹ một tiếng: “Khụ…… Cái kia…… rượu gì?”
“Ha ha.” Lạc cười cười, đối với việc Tiêu Lam tách đề tài ra không hề để bụng.
Lạc duỗi tay lấy qua bầu rượu sứ trắng đặt trên khay bên cạnh ao, hắn đem bầu rượu đưa cho Tiêu Lam, bầu rượu kia tinh xảo nhỏ nhắn, chỉ bằng một bàn tay là có thể nắm trong tay, “Đây là rượu tôi thỉnh sư phó ủ rượu chuyên môn vì sơn trang chế tạo riêng, lúc ủ rượu cho thêm hồng mai và tuyết mới trên núi, ngài thử xem xem.”
Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, cảm xúc một mảnh ấm áp, nghĩ đến Lạc đã hâm nóng rượu trước.
Nhẹ nhấp một ngụm, khi rượu vào miệng vị mềm mại trơn nhẵn, mang theo hương mai nhè nhẹ cùng một tia vị ngọt, hương rượu tươi mát dịu hòa, làm người ta nhịn không được uống một lần lại muốn uống lần nữa.
“Rượu này thật không tệ, rất xứng đôi với sơn trang này.” Tiêu Lam nhịn không được khích lệ, “Nó gọi là Tuyết Chước phải không?”
“Đúng vậy, ngài ca ngợi là khen thưởng tốt nhất đối với nó.” Lạc cũng cầm lên bầu rượu, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh đẹp xung quanh.
Một nửa là vì hóa giải xấu hổ vừa nãy của mình, một nửa là Tuyết Chước thật sự rất ngon, Tiêu Lam rất nhanh liền uống hết cả một bầu rượu, đơn giản là trên khay Lạc mang đến còn vài bầu, cũng đủ cậu uống đến tận hứng.
Lạc cố tình quên mất nói cho Tiêu Lam, Tuyết Chước sở dĩ tên có chữ “Chước”*, là bởi vì này rượu tuy rằng vị nhu hòa, nhưng số độ trên thực tế cực kỳ cao, người bình thường uống xong một bầu đã gần như say đổ.
(*là rượu, chai rượu, bầu rượu)
Trong bất tri bất giác, Tiêu Lam cũng đã uống sạch vài bầu.
Tửu lượng cậu thật ra rất tốt, nhưng cũng khiêng không được vài bầu Tuyết Chước rất uy lực.
Sau đó cậu bắt đầu cảm thấy toàn bộ thế giới hết sức tiên minh lên, trong lòng có một loại sung sướng và hạnh phúc nói không nên lời đang bồi hồi qua lại.
Trên má Tiêu Lam hiện lên đỏ ửng do cảm giác say mang đến, cậu nói với Lạc: “Lạc, anh thật là đẹp mắt.”
Lạc hiếm hoi mà có vài phần thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới chủ nhân thẹn thùng của hắn thế mà lại cho hắn một nhận xét thẳng thắn như vậy.
Tiêu Lam nhìn Lạc, trên mặt đều là ý cười: “Đẹp hơn Trương gia gia nhiều!”
Lạc: “……”
Tuy rằng được khích lệ nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ là sao?
Tiêu Lam đến gần hắn, tỉ mỉ nhìn chằm chằm, hô hấp cậu nhẹ nhàng phất qua gò má Lạc, Lạc có thể từ trong mắt cậu nhìn đến ảnh ngược của mình, hắn cảm giác chính mình tựa hồ sắp có được nhịp tim đập chân chính.
Tiêu Lam nghiêm túc nói: “Cũng đẹp hơn Thiết Cộc Lốc luôn!”
Lạc: “……”
Thôi được, tiên sinh nhà hắn có khả năng đã say đến quá mức rồi.
Xem ra phương pháp ủ của Tuyết Chước vẫn là lại sửa chữa một chút tương đối tốt hơn.
Tiêu Lam và Lạc nhìn nhau vài giây, cậu vươn tay lên, tựa hồ là muốn xoa gương mặt Lạc, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Lạc có thể rõ ràng mà cảm giác đến độ ấm trên người Tiêu Lam lúc này.
Lạc nín thở chờ đợi.
Vào thời điểm hắn đã cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay chạm đến gương mặt mình, Tiêu Lam bỗng nhiên gục đầu xuống, cả người ngã vào trên người Lạc.
Lạc vội vàng vươn tay đỡ lấy cậu: “Tiên sinh?”
Tiêu Lam lại không có chút phản ứng nào, nhìn qua là ngủ rồi, đôi mắt cậu an tĩnh nhắm lại, đầu dựa vào vai Lạc, cả người bởi vì cảm giác say và suối nước nóng mà có chút nóng lên.
Lạc nhìn chăm chú dung nhanh khi ngủ an tĩnh của Tiêu Lam, trong lúc nhất thời không nói gì, cũng không có bất luận động tác nào.
Không biết từ khi nào bắt đầu, ánh mắt hắn đã không tài nào dời khỏi người Tiêu Lam được nữa.
Có lẽ là đoạn thời gian làm bạn cũng không tính lâu dài này, có lẽ là Tiêu Lam đã bảo vệ vào thời điểm nguy nan, có lẽ là vì sự kiên cường và lạc quan của Tiêu Lam…… Tiêu Lam chưa từng kể khổ qua bao giờ, trong mắt cậu vĩnh viễn đều là hy vọng tiến về phía trước, trước nay cậu cũng chưa đưa ra yêu cầu gì với Lạc, nhưng Lạc vẫn nhịn không được mà cho cậu càng nhiều.
Người này tựa như ngọn đèn dầu trong đêm, luôn không ngừng mà hấp dẫn ánh mắt của Lạc.
Muốn dựa vào càng gần thêm chút nữa, chẳng sợ bị bỏng cháy cũng không màng.
Lạc phát hiện bản thân mình đã không thể chịu đựng được có những người khác thay thế vị trí của mình.
Một lát sau, Lạc vươn tay vén tóc mái Tiêu Lam lên.
Nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên trán cậu.
“Ngủ ngon, tiên sinh.”
Hết chương 97.