Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh


Chương 112: Lý do của Vân Mạt
Nếu không phải đã mời nhân viên kỹ thuật qua xác nhận lại, tất cả mọi người sẽ cho rằng, đây là bug hệ thống !
Nhóm Giám khảo châu đầu ghé tai vào thảo luận.
Nửa ngày sau, vẫn là từ vị giám khảo đầu bạc kia lên tiếng, “Có thể nói lý do của ngươi không?”
Vân Mạt tự nhiên là do tính ra được
Binh pháp Tôn Tử · Kế Thiên.
Binh lính, sự kiện trọng đại của đất nước, nơi sinh tử, con đường sinh tử.
Vì vậy, sách Cố Kinh dùng năm điều để nghiên cứu, lấy chúng làm thước đo: thứ nhất là Đạo, thứ hai là Trời, thứ ba là Đất, thứ tư là Tướng , thứ năm là Luật.
Đạo, Tướng và Luật, ba thứ này Vân Mạt chưa từng nghiên cứu một cách hệ thống, nên cái biết cái không.
Nhưng Trời và Đất là gì?
Trời là âm và dương, nóng và lạnh theo mùa; trong khi đất là khoảng cách xa và gần, nguy hiểm và dễ dàng, rộng và hẹp, sự sống và cái chết.
Phía trên mảnh chiến trường này, tràn đầy sát khí, cho dù chỉ xem qua màn hình, cũng khiến lòng người phải nghiêm túc.
Vân Mạt tinh thông ngũ hành, ở bên trong chiến trường sát khí dày đặc này, nàng vẫn có thể miễn cưỡng tìm kiếm được thiên thời địa lợi, suy đoán một con đường có lợi nhất cho quân ta.
Lục hào phán đoán được phương hướng cát hung.

Ví dụ như, nếu đo lường chính mình thì phải lấy thế hào làm 'dụng thần', và khi đo lường người khác, thì dùng lục thân để phán đoán.

Ứng hào chính là điểm đến.

Quan sát chuyển động của ứng hào và quẻ hào ảnh hưởng lên 'dụng thần'.

Người nào sinh 'dụng thần' là may mắn, người khắc 'dụng thần' là điềm xấu.
Nếu cẩn thận quan sát lại, nàng tuyển chọn 500 tinh binh kia, cũng có chủ ý.
Ngoại trừ những người được chọn có cùng ngày sinh, 500 binh lính tinh nhuệ này, còn có cùng chung một đặc điểm là đều có dịch mã cốt hoặc tướng quân cốt.


Loại người này, ở phương diện khí vận đều không tồi.

Nếu trận chiến dịch này chỉ có một số ít người có thể sống sót, thì tám mươi, chín mươi phần trăm chính là bọn họ.
Cho nên, không phải là nàng để cho bọn họ đi tìm chết, mà là nàng muốn trả giá nhỏ nhất để đổi lấy chiến thắng lớn nhất.
Nhưng trên chiến trường mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, sát khí cũng theo sách lược của hai bên địch-ta mà không ngừng cuồn cuộn biến hóa.
Trương Giáo quan chỉ nhìn thấy nàng tựa hồ như đang nhẹ nhàng xếp mấy đồng tiền xu, không nghĩ tới rằng trong lòng của nàng đã tính toán hơn trăm ngàn các phương hướng, còn phải theo bố cục của đối phương không ngừng tiến hành suy đoán.
Trên thực tế, lần khảo hạch này, đã tiêu hao quá mức tinh thần lực của nàng, cũng không nhỏ hơn so với đoán mệnh là bao nhiêu.
Đối với pháo đài Witley, phong thuỷ thường dùng “Long, Huyệt, Sa, Thủy” để khái quát cách cục của một địa điểm.

Cái gọi là “Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, trước Chu Tước, sau Huyền Vũ”, chính là bốn phương vị tương ứng với những chữ trên.
Nói như vậy, cách cục tốt chính là phía Thanh Long cần phải thấp hơn Huyền Vũ, nhưng lại phải cao hơn Bạch Hổ.

Nếu Long, Sa cao hơn, thuộc về trì sát, hung họa lập tức sẽ xuất hiện.

Nơi tọa lạc của Pháo đài Witley đã lộ ra tướng suy bại.
Lại nói đến nhân vật chủ chốt trong trận chiến này, đại tá Y Nhật, cung quan lộc của hắn có vết sẹo, màu sắc hắc ám, kết hợp với lục hào mà suy tính, hắn hẳn là đang cùng cấp trên có mâu thuẫn, thậm chí còn có nguy cơ tử vong.
Căn cứ vào những điểm trên, Vân Mạt phán đoán nơi đó đại khái có khả năng đột phá rất cao.
Đột phá từ nơi đó, tất có thu hoạch.
Tuy nhiên, muốn giải thích cùng với giám khảo những điều này, tự nhiên là không thể nói như vậy.
Vân Mạt sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, ý đồ căn cứ trên kết quả đã biết, để đưa ra một lời giải thích có thể chấp nhận được.
“Là như thế này, trước đây, bạn học của tôi đã từng giảng qua cho tôi về chiến dịch Zelatu.

Trong đó, một chuyện xưa nhỏ đã khiến cho tôi chú ý.

Tướng quân James điều hành pháo đài Witley đã bị miễn chức, lý do miễn chức thật vô cùng kịch tính, có thể nói không có bất luận đạo lý gì.


Chuyện này đã từng khiến tôi nghĩ trăm lần cũng không hiểu ra được.”
“Hôm nay, tôi thấy được tướng sĩ của pháo đài Witley, chính là vị thiếu tá Y Nhật kia.

Tôi liền có một suy đoán lớn mật.”
“Một vị tướng quân cấp bậc lớn lại bị miễn chức, thay thế thành một thiếu tá nho nhỏ, tôi không tìm thấy lý do hợp lý.

Như vậy tôi lớn mật suy đoán, là trong nhóm quyền lực Đông Thành đang có tranh đấu nội bộ, có người muốn hại tướng quân James, hoặc có thể nói, là thanh trừ kẻ không cùng chí hướng.”
“Nếu thật là như vậy, đã nói lên, quan hệ bên trong các quốc gia Minh Ước không vững chắc, một vị trí quan trọng như vậy, không có một ít quan hệ là không có khả năng.

Tôi nghe nói thủ vệ Thành Đông chính là một vị sĩ quan nữ.

Cho nên sau lưng, khẳng định còn có bí mật khác không dám đưa ra ngoài ánh sáng …..”
“Trên chiến trường, thời gian chính là sinh mệnh.

Tướng quân James không có khả năng sẽ không phản kháng chút nào.

Bọn họ nội đấu, cũng là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”
“Binh quý ở thần tốc, đột nhiên xuất hiện binh lính trang bị cơ giáp cận chiến, đủ để quấy rầy trận tuyến đầu của bọn họ.

Sau khi chiếm được pháo đài Witley, cung ứng vật tư cho Thành Đông sẽ bị ảnh hưởng.

Đối thủ của Y Nhật có lẽ sẽ tranh thủ thời cơ để bỏ đá xuống giếng.


Phá vỡ liên minh bất khả xâm phạm của bọn họ, đây là chiến lược của tôi.”
Vân Mạt nói xong, bình tĩnh nhìn mấy đại giám khảo.
“Tê……”
Hiện tại cái kết luận này đã được hiện thực hóa.
Nhưng quá trình trinh thám này, thật sự không thể nói là nghiêm mật, ngược lại còn lộ ra một cỗ hương vị gượng ép.
Nếu một hai phải nói, đây là căn cứ vào phán đoán tâm lý, căn cứ vào quan hệ đối địch của thủ lĩnh đối phương để suy đoán, vạch ra chiến lược.
Liên Nghệ nhíu mày, “suy đoán của ngươi rất táo bạo, vạn nhất không đúng thì sao?”
Nhưng gì Vân Mạt nói, xem xét kỹ, thật sự chỉ có thể đổ lỗi cho suy đoán.

Hơn nữa giống như là một loại đánh bạc, có khả năng sai lầm.

Chỉ là vận khí của nàng tốt, đã đánh cuộc chính xác.
Vân Mạt quả nhiên trả lời, “Đúng vậy, ban đầu xác thật chỉ là suy đoán, mang theo một chút may mắn, nhưng ngài không thể không thừa nhận, tôi đã làm đúng rồi, không phải sao? Cho nên giả thiết suy đoán của tôi đã được thành lập, và tôi đã tiếp tục thẳng tiến dựa trên điều này, sách lược tác chiến cũng vô cùng sáng tỏ.”
Năm giám khảo nghe Vân Mạt nói xong, tất cả đều trầm mặc, ánh mắt dò xét.
Ngay cả Trương Qua đứng ở bên cạnh, cũng sững sờ tại chỗ, nửa ngày không có nói được lời nào.
Cô học sinh này, lá gan thật lớn!
Vân Mạt bảo trì an tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, năm người thảo luận vài câu, cuối cùng vẫn là từ vị giám khảo đầu bạc kia lên tiếng.
“Không tồi, phân tích của ngươi rất có đặc trưng.

Nhưng thật đáng tiếc, chiến lược của ngươi lại mang tính chất đánh bạc cùng dựa vào vận khí quá lớn.

Tuy rằng kết quả chứng minh ngươi nói đúng, nhưng ta không thể cho phép một người chỉ huy cầm tánh mạng binh lính đi đánh cuộc.

Cho nên thực xin lỗi.”
Vân Mạt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn vì chính mình cãi lại một câu.
“Vị tiên sinh giám khảo này, chiến dịch không thể dùng lý luận để giải thích có rất nhiều.

Trên chiến trường mọi thứ thay đổi chỉ trong nháy mắt, kịp thời bắt lấy tin tức hữu dụng mà người khác không có được, khắc địch chế tạo thắng lợi thường có thể dùng hy sinh thấp nhất, thu hoạch kết quả lớn nhất.


Trực giác do các tướng sĩ dày dặn kinh nghiệm sa trường tôi luyện ra tới, không phải cũng là một loại đồ vật không thể nói rõ sao?”
Lão giả đầu bạc gật đầu, “Ta tán thành cách nói của ngươi.

Nhưng ta hy vọng, sau này, ngươi thông qua học tập, có thể dùng lý luận đến giải thích, làm cho ta tin phục an bài của ngươi.

Ta nghĩ, đến lúc đó ta sẽ nguyện ý nghe lại cách nói của ngươi.”
Kết quả khảo hạch được tuyên bố, tổng chỉ huy của phe xanh là do Phương Hồng Thần đảm nhiệm, chỉ huy của phe đỏ do Mễ Lị Á đảm nhiệm.
Vân Mạt đã không rảnh lo đi suy xét hậu quả khi Mễ Lị Á đảm nhiệm chỉ huy.
Lúc này tâm tình của nàng thật phức tạp.
Phải lật lại nhân quả ban đầu của chủ nhân thân xác này, phục Hưng Lam Tinh, hiện tại đã là sứ mệnh của nàng.
Nhưng sau trận chiến này, Vân Mạt mới chân chính ý thức được, nàng muốn dấn thân vào ngành gì.
Chỉ huy, làm tốt là đi đòi mệnh của người khác, làm không tốt là tặng mệnh của người nhà đi ra ngoài.
Mặc kệ nói như thế nào, cái nghề chỉ huy này, nhất định là sát khí đầy người.
Vân Mạt cảm thấy, chính mình lâm vào một cái ngõ cụt.
Là một đại sư huyền học , nàng vẫn luôn hướng thiện và thuận theo mệnh trời.

Nhưng chức nghiệp mà nàng muốn làm, lại là đi cướp lấy tánh mạng của người khác, vậy chẳng khác nào yêu cầu hoà thượng đi giết người.
Vân Mạt trằn trọc, gần như vô pháp đi vào giấc ngủ.
“Ngủ ngủ ngủ, còn ngủ sao! Giống hệt một con lợn!” Tựa hồ là giọng nói của ông lão .
Miệng của ông lão mấp máy, giống như đang nói gì đó.
Vân Mạt nháy mắt bừng tỉnh, ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ta đúng là ngốc.”, nàng mở bàn tay ra, thở dài một hơi.
Vào ngày Văn Thù thành Phật, ngài đã càn quét mười vạn ma quân.

Con đường tu đạo có 3000, tất cả đều có thể đến đích.
Đạo không rời binh, binh không rời đạo.
Từ đây, nàng muốn dấn thân vào một con đường có sát khí và công đức cùng tồn tại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận