Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh


Chương 47: Cẩu nhật, là hắn 1
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, trên đầu đám thí sinh đều chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Ai có ý tưởng gì không? Mau nói ra đi.”, Lâm Phàm Thành có chút nóng nảy, “Còn có mười lăm phút, chẳng lẽ muốn đua vận khí ư?”
“Lầu 1, phòng 502, chính là địa điểm thi.”, Vân Mạt nói.
“Dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Cảm giác!”, Vân Mạt không có giải thích nhiều.

Nàng đã nhìn qua nam sinh kiểm tra toà nhà kia, tướng mạo không tồi, bàn tay rắn chắc, mềm mại hữu lực, gò Mộc tinh bên dưới ngón trỏ phát triển tốt, người như vậy thường rất thích truy đuổi quyền lực, dã tâm cũng rất lớn, nhưng mà bọn họ sẽ lợi dụng những phương tiện thích hợp cùng với sự nỗ lực và thủ đoạn của chính mình để đạt được điều mong muốn, sẽ không vì lợi ích bản thân mà đi tổn thương người khác.
“Ta cảm thấy là lầu số 3 đó?”, một nam sinh khẩu khí có chút lớn.
“Đáp án ta đã nói cho các ngươi, chính mình tự quyết định đi, ta đi trước một bước”, Vân Mạt khí định thần nhàn, đi về hướng phòng dạy học lầu một.
Những người khác bị sự quả quyết của nàng hù cho giật mình, hai mặt nhìn nhau hết nửa ngày, “Nàng ta có phải là biết nội tình gì hay không?”
“Theo sau nàng đi, nếu không đúng, chúng ta vẫn còn thời gian!” Lâm Phàm Thành dậm chân một cái, chạy theo Vân Mạt.
“Thật đúng phải không!”

“Nàng có phải đã từng đi qua đó hay không?!”
“Nữ nhân thật sự có giác quan thứ sáu sao?”
……
Vân Mạt leo lên cầu thang, thời điểm nàng đẩy cánh cửa an toàn ra, bên trong liền xuất hiện một hồi im lặng.

Ngay cả huấn luyện viên đứng ở cửa, cũng theo ánh mắt của mọi người quét lại đây.
Sau đó, ánh mắt của huấn luyện viên nhìn vào ánh mắt của Vân Mạt, hai mắt đối diện nhau.
Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc súng.
Vân Mạt trong lòng lộp bộp một chút.
Cái ngày chó má gì, cư nhiên là hắn!
Huấn luyện viên nhìn thấy Vân Mạt, đồng tử nhíu lại, cũng có chút há hốc mồm.
Hắn không nghĩ tới Vân Mạt sẽ là thí sinh ở trường thi của hắn, mà Vân Mạt cũng không nghĩ tới hắn sẽ là giám thị của mình.

Hiện tại huấn luyện viên nhìn Vân Mạt như vậy, với khả năng xem người luôn luôn vô cùng chính xác của mình, nàng cảm thấy chính mình sắp xong rồi.

Thời gian phải trở về mấy ngày trước……
Buổi tối hôm đó, tại phòng VIP của nhà hàng Phỉ Tư có một nam nhân xông vào, hướng về phía một nam nhân khác cùng với đông đảo bảo tiêu vung tay đánh nhau, trong lúc nhất thời quỷ khóc sói gào, bàn ghế cùng đồ ăn rơi nát tan tành.

Thời điểm Vân Mạt đi vào, đã thấy một loạt người đang quỳ trên mặt đất, tất cả đều bầm dập mặt mũi, còn có một người phụ nữ trên đầu vẫn chảy rượu vang đỏ, đang khóc thút thít.

Cuối cùng, kết thúc bằng việc người phụ nữ ký vào thỏa thuận ly hôn với người nam nhân uống say mèm.
Đương nhiên, những gì trong quá trình hai bên cãi nhau nói ra, ví như cái gì thận hư, cái gì hài tử không phải của ngươi, Vân Mạt đều nghe được.
Mà cái nam nhân đánh người kia, cùng với vị huấn luyện viên trước mắt, hiển nhiên chính là cùng một người.

Hiện tại, giờ phút này, Vân Mạt cảm thấy chính mình sắp gặp xui xẻo.
Quan quân yêu cầu quyền uy tuyệt đối, mới khiến cho người phía dưới kỷ luật nghiêm minh.
Hắn tuyệt sẽ không cho phép một mặt không tốt kia của chính mình, bại lộ ở trong mắt bất kỳ thủ hạ nào.
Nếu có ai biết, vậy liền thu thập người đó đến mức không nhớ ra ông nội mình là ai.

Đương nhiên, nếu có thể thu thập từ lúc còn nhỏ yếu, trở thành thủ hạ của chính mình, vậy thì càng tốt.
Mà nàng, không chỉ đã biết đỉnh đầu của người ta xanh mượt, còn biết người ta thận hư…… Thậm chí còn biết người đào góc tường là người thường xuyên tới nơi đó của bọn họ ăn cơm, có lẽ còn biết chút đồ vật mà chính hắn cũng không biết……
Nếu vị huấn luyện viên này chỉ là nhất thời được điều lại đây thì còn tốt, nếu sau khi khai giảng đều từ hắn tới phụ trách huấn luyện thì…hự hự……
Hiện tại, vị huấn luyện viên kia, ‘nga!’, xem số lượng huân chương hắn đeo trên người, hắn hẳn ít nhất cũng phải là một thiếu tá.
Vị thiếu tá kia ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vân Mạt, Vân Mạt run lập cập, cũng chỉ có thể kiên cường nhìn trở về.
Một thiếu tá, một học sinh, liền cứ đối diện, giằng co như vậy.
Ngay cả Lâm Phàm Thành cũng cảm giác ra có điểm không thích hợp, hắn một phen kéo kéo Vân Mạt, “Ngươi cùng Huấn luyện viên có quen biết sao?”
Huấn luyện viên kéo kéo khóe miệng, liếc mắt uy hiếp nhìn Vân Mạt một cái.
Vân Mạt tự nhiên biết hắn là có ý tứ gì, tình thế hôm nay, mình không bằng người, trước nhịn xuống khẩu khí này.

“Vào đi thôi!” Huấn luyện viên nheo nheo mắt, nói câu đầu tiên.
Lâm Phàm Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, dẫn đầu cởi trí não xuống đi vào bên trong.

“Đem đồ vật trên tay cùng trên cổ của ngươi tháo xuống!” Huấn luyện viên chỉ vào Vân Mạt nói.
“Cái này? Đây đều làm bằng giấy.”, Vân Mạt nâng tay lên, là một chuỗi bùa chú làm thành lắc tay.
“Mở ra!”, huấn luyện viên nói.
Vân Mạt có chút đau thịt, bùa chú này mở ra, hiệu lực sẽ chịu ảnh hưởng.
Nơi này còn có mấy lá huyết phù, hiện tại bảo nàng mở ra? Nàng cảm thấy ngón tay của chính mình đều đau.
Nhưng mà, hổ lạc đồng bằng….
Vân Mạt vẫn hậm hực mở ra một lá.
Những đường cong màu đen lung tung, rối loạn, khiến huấn luyện viên nhăn chặt mày.
Hắn mở thiết bị trí não ra, muốn dùng công cụ vạn năng “Ngàn độ”, phân biệt xem đây là thứ gì.
Nhưng mà không có kết quả.
“Đặt ở chỗ đó, rồi vào đi.”, huấn luyện viên nói.
Vân Mạt cảm thấy máu không lên được não nữa! Sớm biết rằng có mở ra cũng không cho mang vào, nàng hà tất phải làm điều thừa thãi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận