Bên trong phòng khám tư nhân, một người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi một tay chống đầu dựa vào tay vịn của ghế, ánh mắt nhợt nhạt không hề có sinh khí, như thể một giây sau sẽ rời khỏi thế giới nay mà không hề luyến tiếc.
"Hiệu quả của lần can thiệp này kém hơn một chút, đi diễn rất nặng sao?" Bác sĩ tâm lý Thẩm Thanh khoanh tay, nói chuyện như đang tán gẫu.
Lục Tiện Thanh khẽ ngẩng đầu lên, lông mày hẹp dài đen như mực, mắt như điểm sao, mí mắt mỏng như cánh hoa đào, môi mỏng nhợt nhạt dưới sống mũi cao, tướng mạo tuấn mỹ tới từng phân.
Nhưng trong con ngươi lại lộ ra một luồng tối tăm chán đời làm cho không người nào có thể lơ là, khiến người nhìn đều cảm thấy ngột ngạt đến không có cách nào thở được.
"Tự sát."
Thẩm Thanh khẽ cau mày, ngón tay trong vô thức lật qua lật lại bệnh án của vị bệnh nhân này.
Hắn thực sư coi phòng khám như nhà của mình, hơn nữa hắn lại còn là "kim chủ ba ba" của cái phòng khám này.
Như mặt trời ban trưa ảnh đế Lục Tiện Thanh, hàng năm chỉ diễn một bộ phim, nhiều hơn một bộ cũng không diễn, cho dù kịch bản có hay đến đâu thả ở trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhìn.
Tư bản đối với hắn vừa yêu vừa hận, chỉ cần hắn chịu nhận nhất định sẽ rất ăn khách.
Những người khác lại cảm thấy hắn cậy tài khinh người, sự phân cực giữa fan và anti-fan đặc biệt nghiêm trọng, những người yêu thích thì đem hắn phong thần, những người chán ghét thì đem hắn phong thần, sau lại mắng hắn mắt cao hơn đầu, sớm muộn gì cũng chìm.
Chỉ có Thẩm Thanh biết, hắn không phải không muốn diễn, căn bản là hắn không diễn được.
Người ngoài nhìn hắn một đường thuận buồm xuôi gió, nói hắn trời sinh là diễn viên, nhưng cái trời sinh này là dùng tinh thần để đổi lấy, và hắn đã thực sự hoà mình vào nhân vật, trải nghiệm nhân sinh của nhân vật.
Mỗi lần Lục Tiện Thanh diễn xong một bộ phim đều cần rất nhiều thời gian để thoát vai.
Đối với hắn mà nói kết thúc của mỗi một bộ phim đều là cái chết của mỗi một nhân vật, hắn cũng đã chết một lần, diễn càng nhiều bệnh càng nặng, giống như là một người điên, một xác chết di động sống ở nhân thế.
Thẩm Thanh làm bác sĩ tâm lý của hắn bảy năm, nhưng vẫn không thể đem ánh mắt tối tăm chán đời ấy của hắn tróc ra được.
"Nhìn tay cậu kìa."
Lục Tiện Thanh duỗi tay ra, đôi bàn tay được fan xưng là đẹp nhất giới giải trí, giờ đây quả nhiên có một đường vết thương, còn chưa kết vảy.
Hắn bị tay khống nghiêm trọng, cứ việc vào lúc này cũng sẽ không tổn thương tay của chính mình.
Thẩm Thanh đã thử nhiều phương pháp khác nhau trong bảy năm qua và xem qua không biết bao nhiêu hồ sơ bệnh án, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả với Lục Tiện Thanh.
Hắn cau mày, "Cậu không thể đi nói chuyện yêu đương sao? Phàm là tìm người để sinh lạc thú cũng không đến nỗi cả ngày chán đời muốn chết."
Lục Tiện Thanh khẽ mỉm cười: "Làm sao? Cảm thấy không trị được hết cho tôi, muốn lấy cái chết tạ tội hay là...!Cậu rốt cuộc cũng bị mị lực của tôi khuất phục?"
"Còn tiếp tục như thế này cậu nhất định sẽ chết trong lúc diễn." Thẩm Thanh nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một.
"Nếu như thật sự không được, cậu có thể về nhà thừa kế tài sản."
Lục Tiện Thanh cụp mắt, giọng nói đủ để khiến tất cả các fan nghe thấy đều sẽ rít gào ngay tại chỗ: "Tôi ghét nó."
Thẩm Thanh kìm nén khẩu khí, chỉ tay vào cửa rồi nói: "Cút đi!"
Lục Tiện Thanh vào nghề chín năm, vừa xuất đạo đã nổi.
Tên của hắn chính là một ngọn núi lớn, không người nào có thể vượt qua.
Không ai biết cái người được gọi là "cao lĩnh chi hoa", ảnh đế cấm dục, sau lưng kỳ thực lại là một người tối tăm chán đời, ham muốn khống chế cực mạnh, cần phải tiến hành can thiệp tâm lý mới có thể miễn cưỡng bình thường.
Hắn chưa từng có scandal, cũng chưa từng sử dụng đồ bảo hộ trong những cảnh quay tình cảm mãnh liệt với bạn diễn, bởi vì căn bản là hắn không có chút phản ứng nào cả.
Có tin đồn là hắn "không được", nhưng fan vẫn rất yêu thích hắn, khắp nơi vì hắn mà bác bỏ tin đồn.
"Gần đây nhất cậu có tự an ủi không?"
Lục Tiện Thanh quay đầu lại, cặp mắt lãnh đạm sững lại một chút, sau đó hắn lắc đầu.
Thẩm Thanh cau mày lại, hỏi: "Đối với bất kì người nào đều không có hứng nổi? Cậu không phải bị tay khống nghiêm trọng sao? Tìm người có bàn tay đẹp để nhìn cũng không được?"
"Có thể đẹp hơn tay tôi sao." Dừng một chút, hắn đưa tay ra phía sau lưng vẫy vẫy: "Đi đây."
Câu nói này nếu mà là người người khác nói ra thì sẽ phải ăn đòn, mà Lục Tiện Thanh nói ra, Thẩm Thanh nhịn không được chỉ có thể trợn tròn mắt.
Hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dạng Lục Tiện Thanh nói chuyện yêu đương thì sẽ như thế nào, e sợ hay là điên lên đem người ta giam cầm, chịch đến chết, hoặc trực tiếp bị người ta xem là bệnh thần kinh báo cảnh sát.
Thôi, vì xã hội pháp trị an ổn, hắn vẫn là không nên nói chuyện yêu đương.
———
Tần Tư Tranh sắp trở lại, toàn bộ giới giải trí hay ngay cả Thánh Ngu bên này cũng không quá xem trọng, nhưng Từ Chiêu cảm thấy được cậu nhất định có thể hồng trở lại, không vì cái gì khác, mà là bởi ánh mắt của cậu.
Từ Chiêu có mối quan hệ coi như không tệ với mấy blogger, tự trả tiền mua chút thông cáo giúp cậu mang chiều gió.
Hai năm qua cậu flop thành như vậy, mà fansite Tiểu Phong Tranh _ Tần Tư Tranh vẫn luôn không đóng, một nữ sinh gọi là Hồng Tuyết Phi Phi luôn luôn kiên trì cập nhật.
Phía dưới mỗi weibo đều sẽ thêm một câu, không bao giờ quên.
Hồng Tuyết Phi Phi đã không từ bỏ ngay cả khi cậu ở trong thời điểm khó khăn nhất, bức ảnh nào cũng được chỉnh sửa rất đẹp, mỗi một dòng chữ đi kèm đều được chăm chút tỉ mỉ, có thể nhìn ra được cô ấy thực sự yêu thích Tần Tư Tranh.
Tần Tư Tranh đã rất cảm động khi nhìn thấy chúng.
Nếu vận mệnh đã khiến cho cậu đến nơi này, thay thế "Tần Tư Tranh" sống lại một lần nữa, vậy cậu nhất định sẽ không để cho những người yêu thích "hắn" phải thất vọng!
"Từ ca, em có thể xoá hết weibo trước được không?" Tần Tư Tranh gọi điện thoại cho Từ Chiêu hỏi.
Từ Chiêu hỏi rõ lý do, vui mừng nói: "Đương nhiên!"
Giang Khê đem tài khoản weibo đưa cho Tần Tư Tranh, nhìn cậu xoá hết tất cả, bài đăng mới đầu tiên là chuyển phát weibo của Hồng Tuyết Phi Phi.
Tần Tư Tranh: Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau trưởng thành @ Hồng Tuyết Phi Phi: Tinh hà tan hết, Tần Tranh đúng hẹn, mong chờ một Tần Tư Tranh chói mắt nhất trên sân khấu.
Thời điểm Hồng Tuyết Phi Phi nhìn thấy những dòng chuyển phát này liền khóc lớn một buổi tối, đem hai mắt sưng lớn như trái đào, chuyển phát lên weibo cá nhân của mình.
Một vài "Tiểu Cầm Huyền" hiếm hoi còn sót lại lao tới weibo của Tần Tư Tranh, dồn dập chuyển phát: Tương lai còn dài, chúng ta bồi bảo bảo chậm rãi lớn lên.
Từ Chiêu yêu cầu Tần Tư Tranh chụp một vài bức ảnh tự sướng để Hồng Tuyết Phi Phi đăng lên fansite.
Mặc dù Tần Tư Tranh không sợ đứng trước camera nhưng cậu lại không quá biết tương tác trước ống kính, ánh mắt và biểu cảm lúc nào cũng đặt không đúng chỗ.
Sau một thời gian quay chụp dài Giang Khê vẫn cảm thấy không hài lòng.
"Không hài lòng sao? Mặt tôi sắp chuột rút rồi." Tần Tư Tranh xoa xoa mặt, thở dài.
"Em luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, chờ em tìm thêm tư liệu xem sao." Giang Khê tìm kiếm một hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt loé: "Ca, không phải trước đó fan có nói đôi tay này của anh đem ra chùi mông rất lãng phí sao!"
Tần Tư Tranh: "...? Không chùi mông vậy thì chùi cái gì?"
"Đúng nha." Giang Khê bị cậu làm cho phân tâm, nửa ngày sau mới xua xua tay: "Không phải! Ý của em là, anh chụp một tấm ảnh với ga trải giường, cái loại mà dùng sức một chút, giống như là bị làm cho chịu không nổi, nắm ga trải giường nhẫn nại."
Tần Tư Tranh đỏ mặt, chỉ nghĩ đến đã cảm thấy rất xấu hổ: "Không, không được đi?"
Giang Khê nghiêm khắc cự tuyệt: "Được!"
Tần Tư Tranh: "..."
Giang Khê bày sẵn ga trải giường, hơi hơi làm rối loạn một chút, bảo Tần Tư Tranh đặt hai tay lên: "Ca, anh dùng tay phải cầm lấy tay trái, làm ra bộ dạng bị người ta nắm lấy không thể phản kháng, anh chỉ có thể nắm ga trải giường chịu đựng.
Đúng đúng chính là như vậy! Dùng sức một chút, xương ngón tay căng ra những vết trắng, tuyệt quá!"
Giang Khê chỉ đạo cậu thay đổi vô số tư thế, hiệu quả chụp để lộ ra một cỗ sắc khí, vành tai Tần Tư Tranh đều đỏ lên.
"Tuyệt, đợt sóng gió này sẽ tuyệt sát fan qua đường a!"
Trước kia, lúc Tần Tư Tranh đấm bốc, bên cạnh tất cả đều là người sắt thép rắn rỏi, lần đầu tiên đối mặt với những thứ này có chút thẹn thùng.
Giang Khê còn nói: "Ca, anh chụp nốt ruồi son trên xương bả vai đi, giữ lại lần sau phát."
Tần Tư Tranh nghi hoặc: "Hả?"
Giang Khê làm tư thế miêu tả: "Em thấy fan nói muốn xem, thỏa mãn nguyện vọng của fan rất hấp dẫn, nếu anh xấu hổ thì không cần cởi toàn bộ quần áo, cởi áo sơ mi xuống một nửa, nghiêng người lộ ra một bên xương bả vai, như ẩn như hiện mới giết người."
Tần Tư Tranh hít một hơi thật sâu, cởi áo sơ mi lộ ra bả vai.
Ánh mặt trời tháng bảy rơi xuống bờ vai trắng nõn, phẩng phất như mạ một tầng ánh sáng vàng.
Giang Khê đưa tay kéo cái áo sơ mi: "Hoàn hảo, ca, anh đừng nhúc nhích nha! Thật sự rất có cảm giác lười biếng dậy sớm, các chị em lsp khẳng định rất yêu thích!"
Tần Tư Tranh căng thẳng đến chân đều phát run, lần đầu tiên đấm bốc cậu cũng không căng thẳng như vậy, nuốt nước miếng một cái, cậu hỏi Giang Khê: "Được chưa? Đủ chưa?"
Giang Khê nói: "Lập tức lập tức xong ngay, anh đừng nhúc nhích, góc độ này đẹp lắm."
Tần Tư Tranh đưa lưng về phía camera, thói quen khi đấm bốc làm cho cậu không quen đưa lưng về phía trước, cảm giác trán có chút ngứa, cậu đưa tay lên sờ một cái.
Trong nháy mắt ấy, Giang Khê nhấn nút chụp.
Lần này hình ảnh dừng lại, cánh tay thon dài nửa khoác áo sơ mi, vải vóc gần như trong suốt giấu đầu hở đuôi mà tăng thêm một tia dục vọng, xương bả vai khẽ động, nốt ruồi son giống như một chú bướm xinh đẹp, đẫm máu và nước mắt.
Lôi kéo người ta liếm láp.
Giang Khê không biết chỉnh sửa ảnh, nên trực tiếp gửi cho Hồng Tuyết Phi Phi.
Cô kích động trong giây lát rồi trả lời: "Bảo bảo phát phúc lợi lại rồi, mama rất viên mãn, đêm nay ta liền chỉnh sửa! Bảo đảm chỉnh đến mức người và thần cũng phải đắm chìm!"
Cô nói được là làm được, hiệu suất cực kì nhanh mà đưa bản đã chỉnh sửa cho Tần Tư Tranh xem qua.
Không có dục vọng trần trụi như trong tưởng tượng của cậu, càng nhiều hơn chính là sự thuần khiết nguyên thủy xen lẫn với dục vọng vừa mới ra đời chưa sâu.
Vành tai Tần Tư Tranh ửng đỏ cùng cô nói lời cám ơn, nói cô vất vả rồi.
Hồng Tuyết Phi Phi nhìn thấy câu vất vả rồi này thiếu chút nữa liền khóc lên, thật vất vả mới thu lại được tâm tình, cô hít hít mũi gõ chữ.
【 Bảo bảo cảm thấy được không? Có chỗ nào không thích hợp ta chỉnh sửa lại một chút, chúng ta sẽ tranh thủ làm tốt nhất.
Còn có, bất luận có phát sinh chuyện gì, mặc kệ người khác, mama vĩnh viễn đứng ở phía sau ngươi, mãi mãi không rời.
】
Kể từ khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên Tần Tư Tranh cảm nhận được thiện ý trực tiếp như vậy, cảm động đến nỗi hai mắt đều đỏ.
【 Mọi người là hậu thuẫn của tôi, tôi cũng muốn làm ngọn núi lớn của mọi người.
Tôi không sợ những lời đàm tiếu, tôi chỉ mong mọi người sẽ yêu thích tôi, hy vọng mọi người vui vẻ.
】
Câu trả lời này của Tần Tư Tranh khiến Hồng Tuyết Phi Phi khóc cả một buổi tối.
Nhớ mãi không quên, cuối cùng cũng có hồi đáp.
Cậu vẫn là một Tần Tư Tranh đơn thuần và chân thành, đáng để cô bảo vệ cả đời.
Weibo ở trong điện thoại di động của Giang Khê, lời văn là Hồng Tuyết Phi Phi đưa, Tần Tư Tranh cảm thấy không tệ liền lựa chọn cô.
—— Ta nguyện từ vực sâu mà đến, hướng tử mà sinh.
Tần Tư Tranh hiện tại đang ở trung tâm của cơn bão, mỗi lời nói cử chỉ đều sẽ bị nhìn chằm chằm.
Weibo của cậu từ khi mới bắt đầu chỉ có hậu viện hội(*), fan chuyển phát nhiều đến nỗi lên cả hot search, mà chỉ cần chưa tới nửa giờ.
(*) Hậu viện hội: tổ chức đại diện cho một cộng đồng fan hâm mộ hay có thể gọi là fandom.
【 Tôi sâu sắc nghĩ lại, tôi cư nhiên cứng với một đôi tay rồi.
】
【 Đây là đôi tay mà nhân loại có thể mọc ra sao? Cái này cũng quá biến thái rồi, tôi cư nhiên thấy được một văn bản màu vàng ở trên một đôi tay, tôi nên suy nghĩ lại.
】
【 Tỷ muội, có cơ hội ta cũng phải đổi một cái điện thoại di động giống như ngươi, có thể thấy được văn bản màu vàng(*), của ta bị che mất rồi.
】
(*) Màu vàng: dùng để biểu thị cho những ấn phẩm khiêu dâm, đồi trụy, 18+ ở bên Trung
【 Tay có đẹp hơn nữa cũng chỉ dùng để chùi mông.
】
【 Không nhất định, cũng có thể cắm vào py(*).
】
(*) py: 屁眼 /pìyǎn/ hậu môn (theo tieuxuyen.com)
【 Ô ô ô tay bảo bảo quá đẹp rồi! Liếm mút liếm mút! 】
【 A a a, bảo bối của mama rốt cục cũng phát phúc lợi rồi, cuối cùng mama cũng có thể nhắm mắt.
】
【 Tần Tư Tranh chơi rất lớn a, trước kia không phải tự xưng là không lấy lòng fan sẽ không đăng thứ như này sao? Bây giờ lại chụp loại hình này, bước tiếp theo có phải là sẽ bắt đầu bán thịt hay không? Hậu viện hội điên rồi, đoàn đội của cậu ta cũng điên rồi? Đăng những thứ như thế này.
】
【 Bao nhiêu tiền một đêm, quá mắc coi như xong.
】
【 Giải phóng tư liệu đen của Tần Tư Tranh! Danh sách kim chủ của Tần Tư Tranh được đưa ra ánh sáng! Mặt Tần Tư Tranh đen xì vì cắn thuốc, cuộc sống riêng tư hỗn loạn! 】
【 Sẽ không có người bởi vì một đôi tay liền quên mất những chuyện ngu ngốc mà cậu ta đã làm chứ? Tần Tư Tranh cút khỏi giới giải trí! Tần Tư Tranh cút khỏi giới giải trí! Tần Tư Tranh cút khỏi giới giải trí! 】
【 Buồn nôn buồn nôn buồn nôn, Tần Tư Tranh có thể hay không đừng làm dơ bẩn giới giải trí nữa! Kim chủ buông tha đi, nâng quá nhiều sẽ bị trời phạt.
】
【 Chụp ảnh còn không bằng trực tiếp đi quay phim, còn có thể kiếm được tiền, dù sao fan não tàn của cậu ta vẫn còn nhớ mãi không quên đây ni ha ha ha ha.
】
【 Tôi đã sớm nói Tần Tư Tranh bị chơi hỏng rồi, thế mà fan cũng không chê ghê tởm.
】
【 Bàn tay này, tôi thấy có chút thật thơm làm sao bây giờ? 】
【 Cùng cậu ta so sánh, tôi đem ra hầm đậu tương cũng không xứng.
】
***
"Tứ ca, Thẩm Thanh nói gì?" Người đại diện Hà Hạnh biết buổi sáng Lục Tiện Thanh đi làm can thiệp tâm lý, tới nhìn hắn một chút.
Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Lục Tiện Thanh đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn chằm chằm điện thoại di động đến xuất thần, đầu ngón tay ấn ở trên màn hình.
"Tứ ca?"
Cô thò đầu ra nhìn, trên màn hình là một bàn tay đang nắm chặt ga trải giường, xương ngón tay đơn bạc hiện ra những vết trắng, dưới làn da mỏng manh là những mạch máu màu xanh nhạt.
Xương ngón tay thon dài, mịn màng như bột phấn, mỗi một điểm đều chọc vào sở thích của Lục Tiện Thanh, mà tay của hắn cũng thật sự đặt ở trên bàn tay trong màn hình.
Trong đầu Hà Hạnh ong một tiếng, chợt cảm thấy không ổn.
"Tứ ca, Tần Tư Tranh gần đây muốn quay lại, phỏng chừng lại muốn cọ một vòng nhiệt độ, cậu đừng để ý đến cậu ta.
Vị trí của cậu là gì, vị trí của cậu ta là gì, đừng tự hạ thấp giá trị bản thân, không đáng."
"Tôi có phản ứng." Lục Tiện Thanh ngẩng đầu, bên trong ánh mắt nhàn nhạt lộ ra một ngọn lửa còn có mờ mịt trong nháy mắt.
Hà Hạnh có một loại dự cảm không lành, nơm nớp lo sợ hỏi: "Vậy...!loại phản ứng nào?"
Lục Tiện Thanh nói: "Tay cậu ấy rất đẹp, tôi sẽ cao trào."
Hà Hạnh vừa lăn vừa lộn đoạt lấy điện thoại di động rít gào, cổ họng cũng gào thét: "Không được!!!"
Lục Tiện Thanh nhìn bàn tay trống không, nhấc mí mắt lên nhìn cô: "Tại sao?"
Hà Hạnh liền muốn quỳ xuống trước mặt hắn,vẻ mặt liều chết khuyên can: "Tứ ca thật sự, nếu cậu không có chuyện gì làm cậu cứ tới giết tôi đi, giết tôi tiêu hoả.
Tần Tư Tranh có địa vị gì, cậu địa vị gì, cậu muốn hạng người gì mà chả có, chỉ vì một đôi tay mà làm mất thanh danh không đáng."
"Cậu ta là người như thế nào, trước đây liền nghĩ tất cả biện pháp cọ nhiệt độ cậu còn nói là đối thủ của cậu.
Nếu cậu mà có ý này, cậu ta khẳng định víu tới quăng cũng quăng không được!"
Tầm mắt Lục Tiện Thanh rơi trên điện thoại di động, chốc lát sau liền thu về.
Hà Hạnh biết hắn rất lý trí, sẽ không vì một đôi tay liền kích động bồi cả đời, khẽ thở ra một hơi nói: "Thanh danh của cậu là từng tác phẩm một chất lên thành đống, đứng để cậu ta phá huỷ.
Tần Tư Tranh ở trong cái giới này người người phỉ nhổ, cậu ta không xứng có quan hệ với cậu."
Lục Tiện Thanh hướng cô lắc lắc điện thoại di động, "Tôi đã lưu."
Hà Hạnh cẩn thận hỏi: "Cho nên?"
Ngón tay Lục Tiện Thanh xoa xoa bàn tay "mềm mại" trên màn hình: "Liên hệ với bên weibo chính thức, chặn lại weibo này.
Tôi không hy vọng có nhiều người bởi vì bàn tay này mà cứng, cho chị một phút."
Hai mắt Hà Hạnh đều đỏ: "Nếu cậu thực sự nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi gặp bác sĩ tâm lý được không? Cậu chê tôi sống quá lâu thì trực tiếp bóp chết tôi đi! Cho tôi một phút thì tôi đi đâu giải quyết! Năm phút đồng hồ!"
Lục Tiện Thanh buông mắt nhìn bàn tay kia, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa màn hình, tựa hồ như đã xoa lên lòng bàn tay mềm mại ấy, ôm lấy đầu ngón tay căng thẳng ấy.
Xương ngón tay của cậu xinh đẹp nhưng lại thật nhỏ, một tay cầm không được, phải hai tay mới cầm được, những dịch thể màu trắng kia sẽ thẩm thấu ở bên trong kẽ ngón tay, đem đôi tay xinh đẹp ấy trở nên tanh ngấy, dơ bẩn.
Hắn muốn chặt đứt đôi bàn tay này, cẩn thận đặt vào lồng kính, đó nhất định sẽ là tác phẩm đẹp nhất trên thế giới.
————
Tác giả có điều muốn nói:
Tứ ca: Chị có hiểu tôi sao?
Hà Hạnh: Thực sự, nếu cậu không có gì để làm, cậu có thể vào tù và để tôi đi..