Lúc này ở bên ngoài, Tề Minh và Du Trình đã bắt đầu cởi quần áo của Bạch Ân.
Hắn vẫn đang bị thương, cộng với thuốc mê khiến hắn rơi vào hôn mê sâu.
Tuy bị điều khiển nhưng Tề Minh và Du Trình vẫn còn ý thức.
Hay nói đúng hơn là bọn họ tình nguyện để ý thức chủ điều khiển.
Thông qua ý thức chủ, bọn họ biết được mình cũng là một trong những kiếp chủ, nắm quyền chủ đạo của thế giới, tất cả mọi thứ đều phải lấy bọn họ làm trung tâm.
Dù từng bị bại trận dưới tay Bạch Ân và Hạ Dương nhưng Du Trình và Tề Minh không quan tâm.
Bởi Bạch Ân là mơ ước từ lâu của bọn họ, đến bây giờ khi sắp có được hắn, bọn họ liền cảm thấy sướng run người.
Tần Doanh cũng bị điều khiển, nhưng khác với Tề Minh và Du Trình, anh không hề có ý định nhào đến chung vui với bọn họ.
Anh đứng nhìn hai người cởi đồ Bạch Ân, cho đến khi những bàn tay dơ bẩn đó bắt đầu mơn trớn lên cơ thể cường tráng của hắn thì Tần Doanh liền chộp lấy con dao gọt hoa quả để trên bàn, thẳng tay đâm vào bụng của Tề Minh và Du Trình, mỗi người một nhát.
Ý thức chủ, Tề Minh và Du Trình đều không thể ngờ trước được biến cố này.
Ngay cả Hạ Dương đang tuyệt vọng cũng phải sững sờ.
Tần Doanh… giúp Bạch Ân?
Lúc này ánh mắt của Tần Doanh hoàn toàn trong sạch, anh chán ghét nhìn Tề Minh và Du Trình hèn mọn đê tiện đang bị thương ngã dưới đất.
Tần Doanh lấy một chiếc mền che Bạch Ân lại.
Anh nói vọng vào không trung, nhìn như để Tề Minh và Du Trình nghe, nhưng thực ra lời này muốn truyền đến cho ý thức chủ: “Dừng lại được rồi, mày không điều khiển được tao đâu.
Ý thức chủ, tao là người trọng sinh, mà người trọng sinh thì không phải chịu sự điều khiển của thế giới.
Nói cách khác, thôi miên của mày vô dụng với tao.”
Tần Doanh ngừng một lúc, lại nói vào không trung nhưng lần này đổi đối tượng: “Tiểu Dương, tôi biết hiện tại em đang bị giam giữ trong thế giới hư không của ý thức chủ.
Tôi có lời muốn nói với em, thời gian qua tôi bị Bạch Ân bắt giam vào tù, những ngày ấy tôi đã suy nghĩ về tội lỗi của mình.
Tôi có lỗi với em, với Bạch Ân, bây giờ xin hãy để tôi chuộc lỗi bằng cách cứu hai người.”
Dứt lời, anh lấy dây thừng ra trói Tề Minh và Du Trình lại, vì là bác sĩ với tâm lý biến thái nên mấy cái trò trói này không làm khó được anh.
Chẳng mấy chốc anh đã trói chặt bọn họ, lấy băng dính bịt miệng hai người họ lại.
Sau đó kéo họ xuống dưới tầng hầm, khóa cửa lại.
“Hạ Dương, không biết sao nhưng tôi có cảm giác ý thức chủ sẽ không làm gì được em.
Nó yếu hơn em, em hãy nghĩ cách để thoát ra khỏi thế giới hư không.
Chuyện này tôi không giúp em được, chỉ có thể để em tự thân vận động.”
Lúc này trong thế giới hư không, ý thức chủ đang phát điên.
Cái bóng của nó không ngừng la hét, không gian vang lên những âm thanh man rợn khiến lòng người sợ hãi.
Nó mờ dần mờ dần, luôn miệng chửi rủa Hạ Dương.
Hãу ????ì???? đọc ????гang chính ở _ ???? г ???? ???? ???? г ???? у ???? n﹒ⅤN _
“Ngươi nhất định sẽ phải trả giá!”
“Các ngươi chạy không thoát, chạy không thoát!”
“Chết! Nhất định phải chết!”
“...”
Hạ Dương phòng ngự hết mức có thể.
Cậu luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Vì hiện tại Bạch Ân đã an toàn nên mối lo lắng của cậu cũng không còn nữa.
Trong tâm trí Hạ Dương luôn nghĩ rằng mình có thể chiến thắng, phải mau chóng trở ra thì mới có thể về bên cạnh Bạch Ân được.
Nhưng đến cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau một hồi la hét thảm thương, cuối cùng ý thức chủ tan biến dần vào không trung.
Ý thức chủ đã hoàn toàn phát điên, lần này nó có một bàn thua trông thấy, để điều khiển cả một thế giới đương nhiên phải bỏ ra rất nhiều tinh thần lực.
Nhưng có hai điểm đáng nghi.
Một, nếu ý thức chủ đã điều khiển cả một thế giới thì tại sao nó lại yếu như vậy?
Hai, nếu nó đã yếu như vậy thì lấy năng lượng từ đâu ra để thế giới này lặp đi lặp lại, trải qua bao nhiêu kiếp như này?
Dường như Hạ Dương đã nhận ra điều gì đó.
Giây phút cuối cùng ý thức chủ tan biến, nó biết Hạ Dương đã phát giác ra bí mật của mình.
Vì thế ý thức chủ dùng chút sức lực cuối cùng hạ một lời thôi miên lên người Hạ Dương.
Thôi miên này phát tác chậm, sẽ chưa thấy liền đâu, nhưng chắc chắn tác dụng của nó sẽ khiến người ta trầm trồ.
Chớp mắt một cái, Hạ Dương đã ở trong phòng ký túc xá của Bạch Ân.
Nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt cậu kinh ngạc vô cùng, lại có chút không biết làm sao.
Việc đầu tiên mà cậu làm chính là chạy thẳng đến chỗ Bạch Ân, cậu chăm chú nhìn hắn, sau đó lại kiểm tra khắp cơ thể hắn xem coi có chỗ nào bị thương nữa không.
Ngoại trừ bả vai bị đâm một lỗ sâu như vậy ra thì các chỗ khác khá ổn, chỉ có vài vết xước nhẹ thôi.
Tần Doanh đến an ui Hạ Dương: “Mọi người không sao, lúc nãy tôi có coi sơ qua cho họ rồi.
Giờ em né ra đi, tôi băng bó cho mọi người.”
“Anh là bác sĩ tâm lý mà?”
“Hồi đó tôi học y đa khoa, ai ngờ đâu có duyên với tâm lý thế là đổi khoa.
Nên mấy việc sơ cứu, băng bó này tôi vẫn có thể làm tốt, thậm chí còn tốt hơn mất bác sĩ lành nghề nữa.”.