Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình


Đứng trước dáng người hoàn hảo của Bạch Ân, Hạ Dương dần mất đi sức chống cự, chỉ có thể để mặc cho hắn kéo cậu ngồi lên trên đùi.
Động tác của Bạch Ân quá đột ngột làm cho thau nước trên tay Hạ Dương chao đảo.

Cậu tưởng chừng như cả thau nước đổ đến nơi.
“Anh cẩn thận một chút, em không muốn thau nước này đổ lên người anh đâu.

Nước có chút ấm, bả vai anh lại bị thương, nếu bị bỏng thì làm sao đây hả?”
Bạch Ân cười cười: “Em nghĩ anh yếu đuối như vậy sao?”
“Em không có, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.” Cậu thấy hắn vui vẻ như vậy bản thân cũng vui lây: “Nào, nằm im để em lau người cho.”
Bạch Ân đột nhiên ngoan ngoãn để Hạ Dương cầm khăn ấm lau trên người mình.

Từng nơi cậu lau qua đều khiến hắn ngứa ngáy.

Còn gì hạnh phúc hơn được người mình yêu ngồi trên đùi, còn tỉ mỉ lau chùi thân thể cho mình cơ chứ.
Nhưng hắn ngồi chưa được bao lâu thì liền bắt đầu không thành thực.


Bởi Hạ Dương quá xinh đẹp, hắn nhìn không kiềm lòng nổi, bàn tay hư hỏng liền từ từ lần mò xuống áo tắm của cậu, chạm vào bờ mông căng mọng.
“A.” Hạ Dương giật bắn mình, cậu tức giận đánh vào bả vai không bị thương của Bạch Ân một cái: “Anh có thôi ngay không hả? Để yên cho em lau người.

Hôm nay anh bị thương, không cho làm bậy nữa.”
“Nhưng mà nhìn em quyến rũ như vậy… anh không chịu nổi.

Em cứ quyến rũ anh mãi.”
Hạ Dương đầu đầy hỏi chấm.

Cậu chỉ ngồi yên lau người cho hắn, nãy giờ còn chưa đụng chạm gì, thế mà tên này lại nói cậu quyến rũ hắn?
Đúng là đàn ông, yêu vào là lú cả đầu.

Một người trước giờ lạnh lùng với tất cả như hắn vậy mà giờ đây cũng không ngoại lệ.
Hạ Dương cảm thấy mình rơi vào tay sắc lang.

Trước kia cứ ngỡ yêu đương với Bạch Ân sẽ nhẹ nhàng vui vẻ, ngày tháng đằm thắm trôi qua bởi những cái chạm môi nhẹ nhàng.

Ai mà ngờ đâu tên này bản chất thực sự lại là một con sói đói lâu ngày, nay được cho ăn liền bộc lộ.

Có mấy lần Hạ Dương bị hôn đến mức nhũn chân, đầu óc quay cuồng, cả cơ thể đều phải dựa vào hắn mà chống đỡ.
Nghĩ đến những kí ức đó, đột nhiên cơ thể Hạ Dương nổi lên phản ứng.

Cả người nóng dần, gương mặt đỏ bừng, mà phía dưới cũng dựng lên thành một túp lều nhỏ.
Cậu đang ngồi trên người Bạch Ân, biến hóa cơ thể cậu rõ ràng như vậy sao hắn có thể không nhận ra được.

Hắn vô cùng vui vẻ, khóe môi câu lên: “Bảo bối, nhanh như vậy đã có phản ứng? Lúc nãy còn mồm miệng nhanh nhảu từ chối không cho anh chạm cơ mà? Nói mau, cái đầu nhỏ này của em lại tưởng tượng ra cái gì rồi?”
Hạ Dương xấu hổ quay mặt đi: “Không… không có gì!”
Má nó, cậu cảm thấy từ sau khi yêu đương với Bạch Ân, cậu càng ngày càng thụ.


Lúc trước còn công khí ngầu lòi, đúng là yêu vào là mất đi lý trí.

Khí chất đại ca trùm trường của cậu đâu mất rồi?
Nghĩ đến đây, Hạ Dương đột nhiên nghĩ ra một điều.

Ở bên Bạch Ân, tại sao nhất định cậu phải là thụ? Cậu có thể nằm trên cơ mà.
Ý tưởng vừa lóe, Hạ Dương ngay lập tức không quan tâm đến mấy lời dụ dỗ ngon ngọt đang vang bên tai của Bạch Ân nữa.

Dù cũng hưng phấn lắm rồi nhưng cậu nghĩ bản thân phải làm xong chuyện đại sự trước.

Vì vậy cậu cầm khăn nhanh chóng lau sơ qua người Bạch Ân.

Tốc độ và độ mạnh đều vừa phải, khiến Bạch Ân có chút đê mê.
“Bảo bối, đang mập mờ cơ mà, sao em lại đột nhiên quay sang đứng đắn như vậy? Đừng lau nữa, nhìn anh đây này.”
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc Hạ Dương lau xong, cậu quăng khăn và chậu nước sang một bên.

Dứt khoát đè ngã Bạch Ân xuống dưới giường.

Hạ Dương rất biết khống chế lực đạo, cậu biết hắn đang bị thương nên lúc đẩy xuống cũng nhẹ nhàng, tránh để Bạch Ân bị đau.
Hạnh phúc ập đến quá bất ngờ khiến Bạch Ân chỉ biết cười: “Em đây là đang làm gì? Bảo bối, em manh động như vậy anh rất thích.”
Hạ Dương mặt đỏ lên, cậu nhìn hắn rồi lại nhìn chính mình.


Cảm thấy thân hình hai người tuy có chút khác biệt, hắn cường tráng hơn cậu, cao hơn, múi bụng cũng nhiều hơn, thậm chí chỗ đó cũng to như vậy… nhưng Hạ Dương không từ bỏ, cậu đã quyết tâm rồi.
Cậu nhẹ nhàng cúi xuống, thì thầm vào tai Bạch Ân: “Em… em muốn nằm trên.”
Ngay lập tức, sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
Bạch Ân tức đến mức bật cười: “Em nói cái gì?”
“Lúc nãy em đã suy nghĩ kĩ rồi.

Dựa vào đâu mà anh có thể nằm trên mà em không thể cơ chứ? Chúng ta đều là đàn ông, đều có chỗ đó.

Anh không cho em nằm trên là anh không thương em rồi.”
“Em…” Hai hàng chân mày của hắn chau lại, lúc này đây Bạch Ân thật sự không biết nói gì với Hạ Dương.

Vừa bất lực, vừa cảm thấy bộ dạng của cậu như thế này có chút đáng yêu.
“Được không… anh.” Vì đại sự, Hạ Dương không tiếc điều nũng nịu với Bạch Ân.
Nghe cậu nũng nịu như vậy đây là lần đầu tiên, hắn có chút không chịu nổi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận