“Câm miệng.” Bạch Ân đầy sát khí nhìn ý thức chủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì ý thức chủ đã nói: “Ngươi không biết hắn thật ra chính là chủ thần cai quản hàng vạn thế giới.
Ngay cả nơi ngươi sống trước kia cũng là do hắn quản.
nhưng vì sự sơ suất của hắn nên ta mới có thể tách hồn ngươi đưa đi.” Nó nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận: “Vì thế nên việc ngươi phải rời khỏi gia đình là do hắn.
Ha ha ha, các ngươi hận nhau đi, căm ghét nhau đi.”
Hạ Dương nhìn ý thức chủ đang cười như một con khùng.
Còn Bạch Ân thì đang lo lắng, hắn sợ cậu hiểu lầm mình: “Dương Dương, anh có thể giải thích.”
“Em đánh nó được không?” Hạ Dương không đoái hoài gì đến lời nói của Bạch Ân, cậu hỏi: “Nếu anh là chủ thần thì liệu có thể chỉ em cách nào đó để đánh ý thức chủ, khiến nó hồn siêu phách tán luôn được không?”
Bạch Ân: “???”
“Em không hận anh?” Hắn dè dặt nhìn cậu.
“Anh bị điên hả? Em thương anh còn không hết, ở đâu ra mà hận.”
Bạch Ân sững người ra, sau đó cười hề hề như một tên ngốc.
Hắn ôm chặt cậu vào lòng: “Cảm ơn em.”
Hạ Dương mới lúc nãy còn ngoan ngoãn dựa vào người hắn, vậy mà bây giờ lại buông lời ác độc: “Anh buông ra coi, em ghét ý thức chủ quá.
Chính nó đã khiến em phải lưu lạc ở một thế giới khác hơn mười mấy năm, lại còn khiến chúng ta bị chia cắt.
Em muốn nó biến mất.”
Hắn hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: “Đều nghe em hết.” Sau đó, hắn chạm nhẹ lên tay cậu một cái, ngay lập tức, một sợi dây màu trắng xuất hiện.
“Em đánh đủ chín roi thì nó sẽ biến mất.” Nói xong hắn lại chừng chừ: “Nhưng thôi để anh đánh cho, em đánh sợ đau tay.”
“Anh ngồi yên đi, để em.” Dứt lời, cậu đi đến cạnh ý thức chủ, lần này vị thế đã thay đổi.
Nếu lúc trước là cậu quỳ lạy van xin nó, bây giờ đến nó quỳ dưới chân cậu.
Hạ Dương không chút do dự vung roi lên, quất lên người ý thức chủ tới tấp: “Roi này là cho cuộc đời mà ta đã mất.”
Cậu lại đánh tiếp: “Roi này là cho gia đình ta, chính ngươi đã làm họ đau khổ.”
“Roi thứ ba, ta đánh vì bạn bè.”
“Roi thứ tư, ta đánh vì số năng lượng mà ngươi đã hút.”
“...”
“Từ roi thứ năm đến roi thứ mười này là cho Bạch Ân - người mà ta yêu nhất.
Ngươi đã khiến anh ấy đau khổ một kiếp, đến kiếp thứ hai vẫn muốn âm mưu hãm hại anh ấy.
Ý thức chủ, đi chết đi!!”
Roi thứ mười vừa vung xuống, ý thức chủ cũng hoàn toàn tan biến.
Trước khi biến mất nó chỉ kịp hét lên một tiếng.
“AAAA.
TA HẬN!!!!”
Hạ Dương đã dùng rất nhiều sức lực để đánh, khi đánh xong cậu không còn hơi nữa, chỉ biết đứng thở dốc.
Bạch Ân từ phía sau ôm lấy cậu.
Hắn xoa xoa đôi bàn tay đỏ lên vì cầm roi của cậu, nỉ non: “Vất vả cho em rồi.”
Hạ Dương quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Được rồi, bây giờ anh giải thích đi, em nghe.”
Lúc nãy ý thức chủ nói vì Bạch Ân nên cậu mới bị chuyển hồn đi thế giới khác.
Nhưng cậu cũng không hận hắn, bởi cậu biết phải có nguyên nhân gì đó nên chuyện này mới xảy ra.
Sắc mặt Bạch Ân trầm xuống, hắn nhẹ giọng: “Quả thực chuyện em bị chuyển hồn qua thế giới khác có một phần lỗi là do anh.”
Hạ Dương không biểu cảm, cậu vẫn chờ lời giải thích từ hắn.
“Anh đúng là chủ thần của hàng nghìn thế giới, ngay cả thế giới cũ của em cũng nằm trong quyền quản lý của anh.
Nhưng một ngàn năm trước anh bị phó thần hãm hại, gã ta vì ham muốn chiếc ghế chủ thần nên nội ứng ngoại hợp với đám thuộc hạ của anh, nhân lúc anh yếu nhất mà giết chết anh rồi đẩy anh vào trong ba nghìn thế giới.
Nhưng rốt cuộc anh không chết, chỉ là thể xác tan biến, còn linh hồn thì xuyên vào thế giới này, vì anh vốn là chủ thần nên năng lượng rất mạnh, vì thế nên thế giới nghĩ anh là kiếp chủ mới của nó.
Nhưng vốn dĩ em mới là kiếp chủ.”
“Năng lượng của anh và em rất hợp, nếu ý thức chủ không nảy sinh lòng tham với năng lượng của anh thì từ giây phút mà em đưa ô cho anh trong con hẻm đó, anh với em đã được định sẵn là sẽ vô cùng hạnh phúc.
Đó vốn là kết cục của “Bạch Ân”.
Chuyện sau đó thì em biết rồi.
Là ý thức chủ tách chúng ta ra, nó muốn lấy sức mạnh của anh vì muốn thay anh cai quản ba ngàn thế giới, mặc dù nó không hề biết anh chính là chủ thần.”
“Vậy… tên phó thần và đồng bọn của gã ta sao rồi?” Hạ Dương cảm thấy kết cục của họ không lành.
Quả nhiên, Bạch Ân cười: “Mấy ngày trước nhân lúc em ngủ say, anh đã trở về thế giới chủ, giết sạch bọn họ rồi.”
“Anh nhớ ra mình là ý thức chủ từ lúc nào?”
“Từ lần ý thức chủ điều khiển em đâm vào bả vai anh.” Hắn hôn nhẹ lên trán cậu, âu yếm: “Từ lúc đó anh đã nhớ ra rồi.”
“Ừm, được rồi, về nhà thôi.”
Bạch Ân ngạc nhiên: “Em không hận anh sao? Vì anh nên…”
Hạ Dương nhón chân lên hôn vào môi hắn: “Anh cũng là nạn nhân mà, tất cả là do bọn họ tham lam nên chúng ta mới gặp cảnh này.” Cậu xót xa nhìn hắn: “Hơn nữa việc anh phải chịu sự dê xồm từ ba tên tra công hết kiếp này đến kiếp khác còn khiến em đau lòng hơn.
Người yêu em đã chịu khổ quá nhiều rồi.”
Cách nói chuyện của cậu khiến hắn bật cười.
Hạ Dương ôm chặt hắn: “Bây giờ không sao rồi, em có anh, anh có em, chúng ta có nhau.
Những chuyện đã qua thì để nó qua thôi.
Nào, chúng ta về nhà.”.