Hôm ấy trời đầy tuyết, không khí lạnh vô cùng, mà Hạ Dương lại vô cùng sợ lạnh.
Sáng bảnh mắt ra rồi nhưng Hạ Dương vẫn không chịu rời giường.
Cậu nằm đó cuộn mình trong chăn, dù đã đắp lên lớp chăn rất dày rồi nhưng cơ thể cậu vẫn lạnh ngắt.
“Lạnh quá, ngày quỷ gì mà lạnh dữ vậy?”
Đúng lúc Bạch Ân đẩy cửa đi vào thì nghe được những lời này, hắn mỉm cười, đặt bữa sáng trong tay xuống, sau đó đi đến cạnh giường ngồi xuống, ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng.
“Lạnh sao?”
Hạ Dương ngoi cái đầu bông xù lên, buổi sáng chưa chải tóc nên tóc cậu chỉa tứ tung, cũng vì vậy nên nhìn Hạ Dương lúc này đáng yêu vô cùng.
Bạch Ân nhìn hình ảnh này, không kiềm được mà hưng phấn.
Thể chất Bạch Ân là thể nóng, thấy Hạ Dương đáng yêu như vậy khiến người hắn nóng cả lên.
Vì vậy nên hắn đã nghĩ ra một kế hoạch xấu xa.
Bạch Ân cởi áo ngoài, giở mền ra, sau đó chui vào trong ôm lấy Hạ Dương.
Hắn dùng lực rất mạnh như muốn khắc sâu cậu vào trong tâm khảm của mình.
Hai tay hắn luồn vào trong áo cậu, chạm vào vùng ngực lành lạnh, nóng lạnh đan xen khiến Hạ Dương không nhịn được mà rùng mình một cái.
Cậu cảm nhận được hai viên kẹo của mình đang bị ai kia nắm lấy chơi đùa, hơi ấm từ bàn tay to của hắn khiến Hạ Dương vô cùng yên tâm, nơi nhạy cảm hết bị dây dây rồi lại bóp, kéo ra, ấn xuống, gẩy qua gẩy lại… Hạ Dương không kiềm được mà cong người một cái, rên khẽ.
“Ưm… cậu làm gì?”
Bạch Ân như không quan tâm Hạ Dương đang nói gì.
Hay nói đúng hơn là hắn vờ như không nghe thấy.
Đôi tay hư hỏng vẫn làm càn, ngày càng manh động hơn.
Một tay hắn mơn trớn phần ngực hồng hào của Hạ Dương, một tay hắn mò xuống dưới, mỗi lần dịch chuyển hắn đều chạm vào từng tấc da thịt của cậu, điều này khiến Hạ Dương nhạy cảm vô cùng.
Bạch Ân như một tín đồ si mê thần linh của mình, hắn yêu tất cả mọi thứ của Hạ Dương, hắn vùi đầu thật sâu vào cổ cậu, hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng cậu.
Thậm chí không kiềm được hắn còn cắn mấy phát, cắn cắn hôn hôn liếm liếm, để lại vô số dấu hôn.
“Ứm… aa… đừng để lại dấu hôn… ngày mai phải đi học rồi.”
“Cứ để bọn họ thấy.” Bạch Ân không ngừng được, đối với hắn, Hạ Dương cứ như thuốc phiện: “Người cậu thơm quá.
Cậu có dùng nước hoa sao?”
“Không có… á đau quá.” Hạ Dương bị cắn lần thứ năm.
Bàn tay còn lại của Bạch Ân mò xuống dưới, cởi quần của cậu ra, chạm vào cậu nhỏ.
Cảm xúc này khiến Bạch Ân hoàn toàn ngạc nhiên.
“Để tôi nhìn một chút.” Nói rồi hắn chui tọt xuống dưới, Hạ Dương vẫn đắp mền nên tầm nhìn bị hạn chế, cậu chỉ có thể cảm nhận được Bạch Ân đang ở đâu chứ không thể nhìn thấy hắn.
“Cậu làm gì vậy… á ứm… ư aaa…”
Cậu bé của Hạ Dương bị ngậm vào, khoang miệng ấm nóng bao bọc khiến cậu sướng đến mức run người.
Chẳng hiểu tại sao kĩ thuật của Bạch Ân lại tốt đến như vậy, đầu lưỡi hắn đảo quanh đỉnh trụ, thậm chí còn muốn chen vào trong l.ỗ tiết niệu.
“Đừng… dừng lại aaa… dừng… tôi ra…”
Hạ Dương cong người lên, đến cả những ngón chân cũng vì sướng mà co quắp cả lại.
Dưới sự chăm sóc của Bạch Ân, Hạ Dương b.ắ.n hết tất cả tinh hoa của mình vào miệng hắn.
Bạch Ân không chút do dự nuốt hết tất cả vào trong bụng, hắn mỉm cười, búng nhẹ vào cậu bé của cậu: “Đẹp lắm, còn rất ngon.”
Hồng hào trơn nhẵn, còn ít lông, bé bé xinh xinh.
Hạ Dương mà biết được hắn đang nghĩ gì thì cậu chắc chắn sẽ đánh hắn một trận.
Nhưng cậu không biết nên lúc này xấu hổ quá trời.
Hạ Dương đạp Bạch Ân xuống đất, tiếp tục chui rúc vào trong chăn.
Bạch Ân biết cậu ngượng nên mới vậy, hắn lại nhẹ nhàng tiến đến ôm cả người vào chăn vào trong lòng: “Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi, lúc nãy người cậu lạnh quá, tôi chỉ có ý tốt muốn giúp cậu làm ấm người, sao lại giận dỗi tôi cơ chứ?”
“Có ai giúp người khác mà lại làm như vậy không hả?”
Khóe môi hắn nhếch lên: “Làm như vậy là làm như nào?” Bạch Ân lại giở mền lên, ấn vào mông cậu một cái: “Như này?” Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn bóp bóp thêm mấy cái cho đã ghiền.
“Cút ra!” Hạ Dương vung chân đạp tên mê trai này xuống đất lần hai, nhưng lần này Bạch Ân đã rút kinh nghiệm, hắn không những không trúng chiêu mà ngược lại, người bị bắt là Hạ Dương.
Bạch Ân nắm lấy cổ chân cậu, vốn chỉ định chọc cậu một xíu nhưng vừa nhìn hắn đã u mê.
Cổ chân Hạ Dương giống người cậu, trắng trắng, thon gầy, mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Nhất là lúc này đây, vì cậu đang xấu hổ nên cả cổ chân lẫn lòng bàn chân, các đầu ngón chân đều phớt hồng, trông vô cùng ngon miệng.
Bạch Ân thèm quá không chịu nổi.
Cúi đầu xuống liếm hôn chân cậu.
Từ bàn chân đến cổ chân, các đầu ngón chân, bắp đùi… không chỗ nào hắn không bỏ qua, nụ hôn vô cùng trân trọng và say đắm.
Đôi mắt hắn lúc này chìm trong dục vọng, Bạch Ân nhìn Hạ Dương đang thở dốc bên dưới, cười hỏi: “Đã ấm hơn chưa?”.