Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính


Chu Mẫn được Tử Minh sấy tóc xong, cả hai ngồi trên giường xem tv.

Chân hai người cuốn lấy nhau dưới lớp chăn, đến đồ ngủ cũng là đồ đôi, hai người mặc bộ đồ ngủ màu hồng phía trên còn có vài con thỏ ôm cà rốt.

Nhưng lúc mặc trên người Tử Minh lại có chút không hợp.

Chu Mẫn thì ngược lại, mặc trên người Chu Mẫn lại rất hợp, màu hồng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, cổ áo hơi rộng lúc cúi xuống liền thấy hết bên trong, xương quai xanh hiện rõ mồn một.

Chu Mẫn nghe tiếng nuốt nước bọt bên cạnh liền ngiêng đầu đưa chân gà sang.

- Chú thèm hả? Em cho chú.

Tử Minh không nhận lấy nhìn chân gà có một lớp dầu bên trên liền cau mày:" Thứ này ăn không tốt, không được ăn nhiều.

"
Chu Mẫn muốn nhả xương loay hoay một hồi vẫn không tìm được chỗ, Tử Minh đưa tay đến trước mặt Chu Mẫn.

- Bỏ ra đây.

Chu Mẫn không chằn chừ mà nhả xương gà ra tay Tử Minh, hành động này hai người rất quen thuộc, lúc đầu Chu Mẫn còn e dè nhưng được vài hôm liền không kiên dè, mỗi lần muốn nhả thứ gì trong miệng nhưng không muốn di chuyển đều đưa mắt nhìn Tử Minh.

Cho dù hắn có ngồi đọc sách hay nghe điện thoại, chỉ cần nhìn thấy hành động này của cô liền hiểu mà đi tới đưa tay ra, sau đó mới đi rửa tay.

Chu Mẫn thì lại thoả mãn vô cùng, sống như vậy mới gọi là sống chứ.

Tử Minh đi rửa tay sẵn tiện tiếp điện thoại.

Tử Minh không nhìn số hiện thị trên màn hình mà ấn nghe máy, điện thoại để giữa vai áp sát vào tai.

Điện thoại vừa kết nối bên kia đã vang lên tiếng nói lanh lảnh như muốn chui từ bên này sang bên kia.

- Tiểu thiếu gia ơi là tiểu thiếu gia, bao giờ cậu mới đưa người qua bên tôi? Cặp nhẫn kia thế nào, hài lòng không? Lấy lòng được mỹ nhân chưa.

Bên kia là chủ tịch họ Tô, khác với vẻ ngoài trầm ổn, mỗi lần mở miệng đều khiến người khác muốn bay lại đá cho hắn một cước, nói nhiều lại gợi đòn vô cùng.

Tử Minh:" Em ấy vẫn chưa hết hợp đồng với công ty cũ vẫn còn nửa năm, một viên kim cương to như vậy mà bên các cậu không làm ra hồn thì mới đáng nói.

"
Bên kia cười trầm thấp hai tiếng mới nói tiếng:" Cậu đấu giá được viên kim cương to như vậy, lại không có tiền đền hợp đồng với bên Tịnh Thế? Sao lại cọc tính với người ta như vậy chứ.

"
Tử Minh giọng nhẹ bâng đáp:" Là do vợ tôi muốn giúp tôi tiết kiệm tiền, đừng khích tôi không có tác dụng.

"
Bên kia khẽ thở dài một tiếng, ý đồ không thành nhưng vẫn không bỏ cuộc, hôm nay không được ngày kia y sẽ điện lại.

Tử Minh nghe điện thoại xong mới trở ra, Chu Mẫn bỏ chân gà ăn còn dư vào một cái túi, đợi Tử Minh ra khỏi phòng vệ sinh liền xông vào rửa mặt đánh răng, làm liền một mạch lại chạy ra khỏi nhà vệ sinh lao thẳng lên giường mà kéo chăn qua đầu.

- Lạnh quá đi, chân em sắp bị đông thành đá rồi, hai chân sẽ rụng mất.

Tử Minh tiện tay tắt đèn, ánh sáng vàng từ đèn ngủ ánh sáng lập loè từ tv phát ra khiến không gian của hai người càng trở nên ái muội.

Chu Mẫn thấy chỗ bên cạnh lún xuống liền nhích lại đặt bàn chân vào giữa hai chân Tử Minh mà cọ cọ.

Tử Minh mặc quần dài không cảm nhận được hơi lạnh từ lồng bàn chân cô truyền qua, chỉ thấy trong người có rục rịch.

- Sao không mang tất?
Chu Mẫn nhích tới để Tử Minh kéo mình vào lòng.

- Không muốn mang, chân lạnh dễ ngủ.

Tử Minh biết là thói quen của Chu Mẫn nhưng thói quen này rất không tốt, Tử Minh dùng tay chạm vào lồng bàn chân Chu Mẫn, cô bị cái chạm này làm cho nhột mà co chân lại.

Chân Chu Mẫn rất lạnh, chẳng khác nào vừa ngâm nước đá xong.

Tử Minh thấy Chu Mẫn muốn rút chân lại thì nắm càng chặt, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lên mu bàn chân của Chu Mẫn.

Chu Mẫn nằm không yên mà uốn éo qua lại, như có dòng điện chạy từ chân lên đầu rồi biến mất nhưng vẫn để lại biến hoá trong thân thể.

Tử Minh nuốt một ngụm nước bọt xuống cho nhuận cổ, nhưng giọng nói có chút trầm khàn hơn bình thường.

- Chân em lạnh, cơ thể tôi ấm có thể dung hoà được.

Tử Minh nói xong liền hôn nhẹ lên môi Chu Mẫn như thăm dò thấy cô không đẩy ra liền thuận thế mà tiến tới, tay lần mò đến eo Chu Mẫn, lại lần xuống phía dưới.

Cơ thể cô run lên một cái, tiếng kêu thoải mái phát ra đều bị chặn lại trong cổ họng.

[ Lúc đầu tôi định đăng có H nhưng mà tiếc app không cho nên chịu thôi, viết cho mấy bà tới đây còn đoạn tới phải tự bổ não, H kín quá thì không hay do tôi thích H vừa kín vừa hở \=)))) ]
Sáng hôm sau Tử Minh tinh thần thoải mái đứng tập thể dục ở ban công còn Chu Mẫn bình thường dậy sớm lại nằm bẹp dí trên giường, cơ thể không có chút sức lực nào, dư vị để lại quá lớn nhất thời Chu Mẫn không cách nào tiếp nhận được.

Tử Minh khoác hờ một cái áo lông từ bên ngoài bước vào kéo cửa ban công lại, đợi hơi lạnh bay đi hết mới cởi áo khoác lông đặt lên sô pha đi lại phía Chu Mẫn.

- Đã 10 giờ rồi, dậy ăn trưa thôi, bỏ bữa sáng không thể bỏ thêm bữa trưa.

Bộ dáng đúng đắn này của Tử Minh chính là lừa gạt người khác, cái gì mà thiên thần hạ phàm.

Là ác ma mới đúng.

Lúc trên giường lời lưu manh nào Tử Minh cũng thốt ra khỏi miệng, Chu Mẫn tuy mặt dày nhưng nghe đến ngượng ngùng cả một buổi tối, đến bây giờ nhớ lại tai vẫn còn ửng đỏ.

Có một điều Chu Mẫn phải công nhận chính là giọng nói Tử Minh rất hay, nói những lời lưu manh lại rất hợp.

Tử Minh nhìn lỗ tai ửng đỏ của Chu Mẫn liền ghé sát vào.

- Suy nghĩ cái gì đó, tai đỏ hết rồi.

Chu Mẫn kéo chăn che tai lại.

- Không dậy, không muốn dậy.

Hai người giằng co qua lại cuối cùng Chu Mẫn vẫn bị khống chế đưa vào phòng vệ sinh.

Lúc trở ra cả người Chu Mẫn mềm nhũn nằm trong tay Tử Minh.

Tử Minh bế cô đặt lên sô pha, tiện tay bật tv lên cho Chu Mẫn.

- Em muốn ăn gì? Tôi sẵn tiện xuống dưới mua chút đồ nên mua bữa trưa cho em.

Ở đây có phục vụ thức ăn nhưng thức ăn lại không hợp khẩu vị Chu Mẫn, không phải quá cay thì quá nhạt, người ở mỗi vùng đều có khẩu vị khác nhau, ở Mãn Châu chuộng ăn nhạt nếu không nhạt thì chính là cay ngoài vị cay ra không có vị khác.

Chu Mẫn vắt chéo hai chân lên nhau, giọng như ra lệnh.

- Hôm nay ta muốn ăn thịt, thịt gì thì chàng tự chọn đi, còn có ba ly trà sữa nóng.

Tử Minh như nhận lệnh, hơi khom người xuống.

Chu Mẫn hơi nhướng người lên hôn chụt lên khoé môi với má hắn hai cái.

- Tiền công em thanh toán xong sức lực cũng cạn kiệt rồi.

- Đợi tôi một lát.

Tử Minh vừa xuống đại sảnh điện thoại run lên có thông báo tin nhắn mới.

Tử Minh nhìn tên hiện thị liền nhướng mày ấn vào.

[ Em sắp đám cười rồi, chú không có gì để nói với em à? ]
Tử Minh ngập ngừng hai giây mới gõ lại ba chữ chúc mừng em.

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại.

[ Thật sự không có gì khác để nói à? ]
Môi Tử Minh hơi cong lên gõ thêm một câu gửi lại.

Tử Minh: [ Tối ngủ đừng kéo chăn của tôi nha bà xã.

]
Chu Mẫn bên kia bị hai chữ bà xã này làm cho đỏ mặt, không nói lời nào tắt điện thoại.

Nhân viên trong sảnh vừa thầy Tử Minh liền kêu một tiếng ông chủ.

Tử Minh gật đầu với bọn họ đi vào phòng bếp.

Người bên trong thấy hắn liền hết hồn, mui trong tay cũng bị doạ rớt xuống tạo một tiếng vang rất lớn.

Bọn họ rối rít nhặt lên xin lỗi một câu.

Tử Minh hiếm khi tâm tình tốt mà khoác tay.

- Các cậu cứ làm việc của mình đi, tôi mượn nhà bếp một chút, nguyên liệu ở đâu?
Đầu bếp chính dẫn Tử Minh vào kho đông lạnh, kho này không lớn nhưng bên trong chứa đầy thịt cá tươi vừa nhập về hôm nay, rau củ là kho đông bên cạnh nhiệt độ thấp hơn.

Tử Minh cảm ơn một tiếng kêu bọn họ làm việc của mình không cần để ý đến hắn.

Bọn họ cho dù không muốn để ý cũng không được, tiếng bước chân đi cũng thả nhẹ hết mức, vài người trố mắt nhìn ông chủ thuần thục thái rau cắt lát thịt, làm rã đông rồi mới đem đi cho thêm gia vị vào, từng món đều rất tập trung như thể từng món ăn nhỏ này sẽ quyết định cuộc đời của hắn sau này.

[ Phải thế chứ lị, vợ mà không hài lòng là ra sô pha ngủ liền.

]
Tịnh Y với Hồ Khanh bàn tính cuối năm sẽ tổ chức đám cưới chung lượt với Tử Minh, hai đám sẽ thành một, không tổ chức ở nhà thờ mà là tổ chức ở bờ biển Thuỵ Sĩ.

Chu Mẫn với Tịnh Y nghe nói tổ chức ở biển liền đồng ý mà không do dự, Chu Mẫn chưa được đi biển, đừng nói tổ chức ở bãi biển ở dưới thuỷ cung Chu Mẫn cũng đồng ý chỉ cần là những chỗ Chu Mẫn chưa từng tới.

Tịnh Y thì ngược lại, tuy y đi nhiều nhưng biển ở Thuỵ Sĩ vẫn chưa đi bao giờ.

Tập đoàn Chu gia hiện tại gần như xuống dóc, Tử Minh tranh giành gần nữa tháng mới thu mua hết cổ phiếu với cổ phần Chu thị, Chu thị chính là hồi môn Tử Minh tặng cho vợ yêu mình.

Cặp nhẫn kia là nhẫn kết hôn của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui