Tôi Ghét Thần Tượng

Ai cũng có thể vào thăm Thanh nhưng có một người không thể và không dám vào đó là Long.
Long hối hận và tức giận chính mình, vì Long mà Thanh bị cô ta đánh, vì Long mà bây giờ Thanh nằm im như chết, nếu Thanh có mệnh hề gì Long sẽ không thể tha thứ cho bản thân, không thể tha thứ cho cô ta, Long sẽ trả thù cô ta, sẽ phải làm cho cô ta đau đớn, phải làm cho cô ta cảm thấy tủi nhục vì hành động của cô ta hôm nay thì thôi.
Thiên Kim thoáng thấy bóng dáng của anh trai đi qua đi lại trước cửa phòng y tế. Thiên Kim bảo mọi người.
_Mình có việc, mình ra đây một chút…!!
_Ừ, cậu đi đi…!!
Thiên Kim mở cửa phòng y tế, bước ra ngoài, Thiên Kim quan sát khuôn mặt lo âu, và sợ hãi của anh trai. Thiên Kim thở dài.
_Kiểu này chắc là anh ấy yêu chị Thu rồi, mình phải làm gì để giúp anh ấy đây. Nếu mình giúp anh ấy và chị Thu nên đôi thì hay quá nhưng nếu như chị ấy yêu anh Hoàng thật lòng thì sao…??, mình không thể nhẫn tâm phá ngang đi mối tình tốt đẹp của họ, vì nếu mình làm như thế chẳng những mình làm cả ba đau khổ, mà còn hại anh trai mình nữa, đúng là điên cả cái đầu …!!
Thiên Kim bước đến gần chỗ Long đứng, Long đứng quay lưng lại với Kim, hai tay đút vào túi quần, hồn đang bay bổng tận đâu đâu nên không hay là Kim đang đến gần.
Kim vỗ nhẹ vào vai Long.
_Chào anh trai… !! Có tâm sự à… ??
Long giật mình quay lại, nhìn cô em gái đang nhìn mình lom khom, Long lắc đầu bảo.
_Không… !! Anh không có tâm sự gì… !!
_Đừng có dấu em. Có phải anh đang lo cho chị Thu không…??
Long im lặng không đáp. Thiên Kim dịu giọng.
_Em biết là anh yêu chị ấy. Nếu anh yêu sao anh không nói cho chị ấy biết tình cảm thật của anh, nếu anh để lâu quá, em sợ anh sẽ mất chị ấy mãi mãi… !!
Đôi mắt Long đỏ hoe, sống mũi Long cay sè. Long khụt khịt bảo.
_Em đang nói lung tung gì thế… ?? Anh làm sao có thể thích một con ngốc như cô ta … !!
_Đừng có cố dấu lòng nữa, nếu anh không lo cho chị ấy anh đến đây làm gì… ?? sao khuôn mặt của anh lại buồn thảm thế kia… ??
Long quay mặt đi chỗ khác, Long không muốn Kim đoán được tâm trạng của Long nhưng Kim là người tinh ý, Kim cười bảo.
_Đừng cố trốn nữa ông anh, nếu không lại lỡ dở tình duyên cả đời bây giờ.. !!
_Theo em vào thăm chị ấy đi… !!
Long đau khổ nói.
_Anh không thể…!! Anh còn có nhiều trách nhiệm trên vai, anh không thể yêu cô ấy, không thể ở bên cạnh cô ấy khi mọi chuyện chưa được giải quyết ổn thỏa…!!
_Anh lo sợ mẹ sẽ phản đối không cho anh yêu chị Thu chứ gì…?? Anh phải có chứng kiến, phải có lòng quyết tâm bảo vệ tình yêu của anh chứ…??
_Em nói nghe hay lắm, em vẫn còn nhỏ nên em không hiểu chuyện, không hiểu là cuộc đời này phức tạp như thế nào đâu. Không phải yêu là có thể đến được với nhau, còn có nhiều nguyên nhân khác nữa…!!
_Em chẳng quan tâm, em chỉ nghĩ đơn giản, thích thì bảo thích, ghét thì bảo ghét, hận thì bảo hận, yêu thì nói yêu, chỉ như vậy thôi…!!
Long xoa đầu em gái, Long cười bảo.
_Thôi em vào với cô ấy đi, có chuyện gì em gọi điện báo cho anh biết…!!
_Vậy là anh nhất định không chịu vào thăm chị ấy hả…??
_Không…!! Anh đi đây…!!
Long bỏ đi, Thiên Kim đứng lặng nhìn theo bóng dáng anh trai cho đến khi hình bóng Long hòa vào dòng người đông đúc ở sân trường, Kim mới chịu đi vào phòng y tế.
Thật ra Thanh đã tỉnh từ lâu rồi nhưng vì có quá nhiều người ở đây nên Thanh ngại, Thanh không muốn mọi người xúm lại hỏi Thanh, vây lấy Thanh, Thanh muốn được yên, muốn có không gian riêng tư, Thanh cần khoảng trống.
Được các bạn trong lớp quan tâm, và lo lắng đến tình hình sức khỏe, bệnh tình của mình, Thanh vui lắm nhưng nếu được một người đến đây, được người đó hỏi thì Thanh còn vui sướng, còn hạnh phúc hơn nhiều, nhưng người đó vô tình quá, mặc dù người đó biết Thanh bị ngất, người đó cũng không chịu đến, cũng không chịu quan tâm, hỏi han gì đến Thanh.
Nước mắt trên khóe mi trực trào, Thanh cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình bị bỏ rơi, sự đối xử lạnh nhạt và tàn nhẫn của người đó khiến Thanh phát điên. Hết chịu nổi, Thanh bật dậy, Thanh cần đi về nhà, Thanh cần ngủ, cần tránh xa mọi thứ.
Mọi người trong lớp thấy Thanh tỉnh, họ ồ lên một tiếng, Hoàng vui mừng hỏi Thanh.
_Em thấy sao rồi…??
_Em khỏe…!! Em muốn về nhà…!!
_Cứ nằm ở đây nghỉ ngơi thêm lúc nữa đã, anh thấy em vẫn còn yếu lắm…!!
_Em không sao…!! Nếu ở đây thêm, em sợ em không có bệnh cũng hóa thành có bệnh….!!
_Thôi được rồi để anh đưa em về…!!
_Không cần đâu anh, em có thể tự về…!!
Dung cáu.
_Cậu bị như thế mà vẫn còn mạnh miệng được nữa sao…?? Còn không mau bảo người ta đưa về nhà đi…!!
Bọn bạn trong lớp nhao nhao.
_Đúng thế…!! Còn không mau nói đi…!!
Thanh ớn quá, Thanh không hiểu từ bao giờ Thanh trở thành trung tâm của vũ trụ thế này, bọn bạn trong lớp bị điên hết rồi hay sao…?? Tại sao họ lại đối xử với Thanh khác hẳn lúc ban đầu Thanh mới nhập học. Thanh thở dài nghĩ.
_Tất cả cũng là tại Hoàng, vì anh ấy nên mình mới khổ, mới mệt. Đúng là họa vô đơn chí, chơi với người nổi tiếng, thật không hay chút nào…!!
Thanh bị bọn bạn trong lớp nói nhiều quá, chịu hết siết, Thanh gượng cười bảo Hoàng.
_Anh đưa em về nhé…??
Hoàng bật cười.
_Em mà nói như thế ngay từ đầu có phải là làm anh đỡ khổ hơn không…??
Thanh nghiến răng.
_Anh mà không nhanh lên là em đánh anh thật đấy. Bây giờ em đang rất bực mình…!!
Hoàng giả vờ sợ hãi.
_Anh biết rồi. Mình đi thôi…!!
Hoàng quay lại bảo cả bọn.
_Chào các bạn nhé....!!
Cả lớp đồng thanh hô.
_Chào…!! Chúc hai người có một ngày thật hạnh phúc và thật lãng mạng…!!
Thanh đi như chạy, Thanh đã ngán quá rồi, nếu phải sống kiểu này lâu dài chắc là Thanh phát điên lên mất. Thanh rủa thầm.
_Bọn bạn hâm, tự nhiên lại thay đổi, giá mà họ cứ đối xử với mình như trước kia thì hay biết mấy…!!
Hoàng ngược lại, Hoàng cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, từ khi bạn gái mất đây là lần đầu tiên Hoàng mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của con người, mới cảm nhận được tình cảm trong sáng của tình bạn, Hoàng nhìn Thanh, bàn tay Hoàng nắm lấy tay Thanh thật chặt, trên môi Hoàng nở một nụ cười thật tươi.
Trên đường về nhà, Thanh kinh ngạc hỏi.
_Anh đang đưa em đi đâu đây…??
_Về nhà anh…!!
_Về nhà anh…?? Em…em không thể…!!
_Tại sao không…??
_Anh biết rồi, em chỉ là bạn gái giả của anh thôi. Em sợ mai sau khi chúng ta chia tay nhau, bố mẹ của anh lại buồn vì em…!!
Hoàng lắc đầu bảo Thanh.
_Em đừng lo quá, nhà anh chỉ có mỗi mình anh và bố anh thôi, còn mẹ anh đã mất từ lâu rồi…!!
Thanh buồn rầu bảo Hoàng.
_Em xin lỗi, em không cố ý gợi lại nỗi đau của anh…!!
Hoàng cầm lấy tay Thanh, Hoàng mỉm cười bảo.
_Không sao đâu. Dù sao được chia sẻ mọi chuyện với em làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn…!!
Thanh im lặng không đáp, ở bên cạnh Hoàng, Thanh cảm thấy bình yên và được chia sẻ, Thanh không cần phải lo sợ bất cứ một điều gì, điều đó khiến tâm tư Thanh được dịu bớt.
Thanh ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, trong kí ức của Thanh, Thanh từng cảm thấy Thanh đã đánh mất một cái gì đấy quan trọng lắm, Thanh đã đánh mất đi niềm tin hay sự sống của mình…??, Thanh cũng không biết nữa nhưng Thanh cảm nhận trong trái tim Thanh có một khoảng trống khó lấp đầy.
Hoàng mỉm cười hỏi.
_Em đang nghĩ gì thế…??
_Không có gì đâu anh, chỉ là lòng em đang nghĩ đến một chuyện…!!
_Em có thể san sẻ với anh được không…??
Thanh lắc đầu.
_Ngay cả em cũng không biết nó là gì thì làm sao em nói cho anh biết được…!!
Hoàng bật cười.
_Em ngây thơ và trong sáng quá, ngay cả chuyện mình đang nghĩ là gì cũng không biết như thế làm sao gọi là nghĩ được…!!
Thanh hờn dỗi.
_Ý anh bảo em là một con ngố chứ gì…??
Hoàng chối.
_Đâu có…!! Anh đang khen em đấy chứ…!!
Thanh bực mình.
_Khen em mà anh bảo em nghĩ gì cũng không biết thì rõ ràng anh bảo em ngố rồi còn gì…??
_Thôi cho anh xin, anh không cãi lí với em nữa…!!Hôm nay em thích ăn gì để anh mua…??
Thanh lắc đầu bảo Hoàng.
_Bây giờ em không có tâm tư ăn uống, em chỉ muốn tắm rửa, nghỉ ngơi thôi…!!
_Nếu thế sau khi đến nhà anh, em cứ đi tắm rồi thay quần áo sau đó đi ngủ đi, chiều anh sẽ gọi em dậy…!!
Thanh đỏ bừng cả mặt.
_Làm…làm thế coi sao được. Anh cho em về nhà em đi…!!
_Không được, em đang bệnh, em sống chỉ có một mình, nhỡ đâu xẩy ra chuyện gì còn có anh bên cạnh, còn nếu không anh biết phải làm sao khi em xảy ra chuyện đây….!!
Thanh trấn an Hoàng.
_Em khỏe lắm, em sẽ không sao đâu…!!
_Em thì lúc nào mà chả nói thế…!! Nghe lời anh đi…!!
_Anh đúng là người bạn khó ưa…!!
_Khó ưa nhưng không phải là không thương được đúng không…??
Thanh đánh nhẹ vào người Hoàng, cả hai vừa đi vừa trêu đùa nhau. Từ khi quen biết Hoàng, Thanh đã có thêm niềm vui trong cuộc sống, Hoàng là một chàng trai thú vị, Hoàng mang lại cho Thanh cảm giác có gia đình, có anh trai, có người thân bên cạnh. Thanh quý mến Hoàng.
Chiếc xe đi về một vùng ngoại ô, Thanh nhìn những ngôi nhà cao tầng đứng san sát vào nhau, Thanh giật mình, đây là khu phố tập trung toàn những nhà giàu. Thanh tưởng Hoàng chỉ là con của một người bình thường.
Thanh tròn xoe mắt hỏi Hoàng.
_Đây…đây là nhà của bố anh à…?
_Ừ, có gì không em… ??
_Em…em tưởng anh chỉ…chỉ là con của một người bình dân thôi… !!
Hoàng cầm lấy tay Thanh.
_Hôm nay anh sẽ giới thiệu mọi thành viên trong gia đình anh cho em biết, lúc đó em sẽ hiểu anh là con của ai thôi…!!
Thanh run rẩy, việc làm bạn gái của Hoàng đã là quá sức chịu đựng của Thanh, nếu bố Hoàng còn là một ông nào nữa chắc là Thanh sẽ xỉu mất.
Thanh vừa xuất hiện trước cửa phòng khách, tất cả mọi người trong phòng đều đứng cả dậy, họ nhìn Thanh không chớp, họ nhìn Thanh kĩ đến nỗi Thanh đỏ bừng cả mặt.
Thanh lùi một bước, Thanh đang trong tư thế chuẩn bị chạy trốn. Ông Hoàng Vỹ bố của Hoàng Quân là người lên tiếng trước.
_Chào cháu…!!
Thanh bẽn lẽn trả lời.
_Chào…chào bác….!!
Ông nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Thanh, ông mỉm cười hỏi.
_Cháu đã ăn gì chưa…??
Ngay câu đầu tiên gặp mặt ông đã hỏi Thanh ăn gì chưa…?? Thanh ngượng ngùng nói.
_Dạ chưa…!!
Ông quản gia, chị giúp việc, bà phụ bếp đều tròn xoe mắt nhìn Thanh, trông Thanh giống Thiên Vy quá, từ cách cười, lời nói, cử chỉ bẽn lẽn, tuy là Thanh mạnh mẽ, hồn nhiên, trong sáng hơn nhưng hai người nếu đem so sánh với nhau thì khó mà nhận ra được.
Ngay cả ông Hoàng Vỹ cũng không thể rời mắt khỏi Thanh, họ tưởng họ đang gặp, đang nói chuyện, đang nhìn Thiên Vy.
Thanh vừa ngượng ngùng, vừa xấu hổ. Thanh giật nhẹ áo Hoàng.
_Anh…anh cho em về…!!
Hoàng phì cười.
_Sao em lại muốn về. Em đã thăm quan hết nhà anh đâu…??
_Em không muốn thăm quan nữa. Anh cho em về đi…!!
_Thôi nào cô bé…!! Ở lại đây chơi với anh đến chiều tối, anh sẽ đưa em về…!!
Thanh im lặng, ông Hoàng Vỹ rất tự nhiên, ông đứng dậy, ông cầm tay Thanh, Thanh còn ngơ ngác chưa hiểu gì, ông đã ôm lấy Thanh. Ông bảo.
_Chào mừng cháu đến gia đình nhà họ Hoàng…!!
Thanh ngơ ngác, khuôn mặt Thanh lúc này trông thật tội nghiệp, Thanh tưởng bố Hoàng phải là một người đàn ông nghiêm nghị và khó tính, không ngờ ông lại hào sảng và vui vẻ thế này.
Thanh run rẩy nói.
_Vâng. Cám ơn bác…!!
Ông quay sang bảo mấy người giúp việc.
_Còn không mau bưng trà lên đây…?? À mà cháu uống gì…?? Cà phê… ?? Trà hay là nước ngọt…. ??
Thanh thấy thái độ lúng túng và cử chỉ không được bình tĩnh của ông Vỹ, Thanh mỉm cười bảo.
_Cho cháu cốc nước lọc là được rồi… !!
_Sao thế… ?? Cháu sợ nhà bác không có nước khác cho cháu uống hả… ??
Thanh sợ hãi đáp.
_Không phải thế mà là do cháu quen uống như thế khi mệt mỏi rồi. Mong bác hiểu và đừng nghi ngại ý của cháu… !!
Ông Vỹ bật cười thật to. Ông nheo mắt bảo Thanh.
_Cháu ngốc quá. Bác chỉ trêu cháu thôi…!!
Thanh vừa buồn cười, vừa tức, đang yên lành bỗng dưng lại bị dọa hết hồn, Thanh thấy ông Vỹ là người vui tính nên không còn úy kị gì nữa, Thanh nói.
_Nếu bác là bố của cháu, thì cháu đã véo tai bố cháu rồi…!!
Ông Vỹ nhìn Thanh trừng trừng, Thanh co rúm người lại vì sợ, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, họ tưởng ông Vỹ sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi. Nhưng mà không, ông Vỹ không những không tức mà ông còn cười thật to, ông cười to quá đến nỗi những người xung quanh phải mở to mắt ra để nhìn, họ không hiểu tại sao hôm nay ông chủ của họ lại thay đổi tính cách nghiêm nghị hàng ngày.
Thanh thở phào nhẹ nhõm, Thanh tưởng Thanh sắp bị ông Vỹ quát ột trận và tống ra khỏi nhà, may mà ông ấy cười nếu không Thanh không còn dám theo Hoàng đến đây chơi nữa.
Thanh bị ông Vỹ hỏi rất nhiều chuyện, Thanh phải cố gắng trả lời hết những câu hỏi của ông, ông mới chịu buông tha cho Thanh.
Sau khi nói chuyện với ông Vỹ và uống nước xong, Thanh được Hoàng dẫn lên phòng, Thanh ngại ngùng không muốn đi nhưng vì Hoàng lôi tay Thanh mạnh quá, đi cũng không được mà ở cũng không xong, cuối cùng Thanh đành theo Hoàng lên lầu.
Thanh nhìn căn phòng ngập tràn trong màu trắng tinh khiết, từ tấm rèm, láp giường, nước sơn, ghế xô pha, tất cả đều được phủ ga màu trắng.
Thanh đứng ngây ra ngắm, ngây ra nhìn, Thanh quên mất sự hiện diện của Hoàng trong phòng, trong mắt Thanh bây giờ chỉ có trời, chỉ có nước, chỉ có mây, Thanh cảm tưởng Thanh đang ở trên thiên đường, đang ở một cõi tiên nào đó.
Hoàng hỏi.
_Em có thích không…??
Thanh giật mình.
_Anh…anh vừa nói gì….??
Bàn tay Hoàng vuốt nhẹ má Thanh, giọng Hoàng vang lên như gió thoảng.
_Em thấy căn phòng của anh thế nào…??
Thanh lúng túng trả lời.
_Đẹp…đẹp lắm….!!
_Em chỉ nói được như thế thôi sao…??
Thanh bước lùi lại, Thanh không muốn Hoàng và Thanh đứng gần nhau quá, trái tim Thanh không thể giữ nổi bình tĩnh, mặc dù lí trí Thanh nghĩ về một người đàn ông khác, nhưng từ sâu thẳm trong lòng Thanh có một sức mạnh vô hình đẩy Thanh và Hoàng xích lại gần nhau.
Thanh không hiểu tại sao Thanh không thể đối xử vô tình, lạnh nhạt với Hoàng, mà ngược lại Thanh luôn muốn làm cho Hoàng được vui vẻ, được hạnh phúc, chỉ có như thế Thanh mới có thể yên tâm, mới có thể mỉm cười. Tại sao Thanh lại phân vân, tại sao Thanh không thể quyết định được tình cảm của chính mình, tại sao lí trí và con tim của Thanh lại phân ra làm hai…??
Bao nhiêu câu hỏi hình thành trong đầu nhưng Thanh không thể trả lời, và không tài nào tìm được lời đáp cho chính mình. Thanh mệt mỏi, Thanh phân vân, Thanh mâu thuẫn, Thanh dằn vặt, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu tình cảm cứ mãi dồn nén, cứ mãi ứ đọng trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui