Tôi Ghét Thần Tượng

Thu đau đớn bảo Thanh.
_Vì...vì anh...anh ta sắp chết...chết rồi....!!
Thanh gần như lả người ra đất, Thanh nói không ra hơi.
_Chị..chị..vừa..vừa nói gì...??
Thanh lay Thu thật mạnh.
_Không....không thể nào như thế được. Anh ấy không thể chết, không thể...!!
Thu cười cay đắng.
_Tại sao lại không...?? Anh ta bị bệnh máu trắng nếu như không có ai hiến tủy cho anh ta, anh ta sẽ phải chết....!!
Thanh ngồi thụp xuống nền gạch, mặt Thanh trắng bệch như một xác chết. Thanh căm phẫn hét Thu.
-Sao chị tàn ác thế...?? chị biết là anh ấy sắp chết, sao chị còn bắt anh ấy phải trả giá cho những gì mà anh ấy đã làm, tại sao chị không buông tha cho anh ấy...??
Thu gào lên.
_Vậy thì ai buông tha cho chị đây, chị không thể buông tha cho anh ta, vì chị muốn khi anh ta chết đi, người duy nhất mà anh ta hận, anh ta nhớ, anh ta yêu là chị, chị không muốn có bất cứ một ai khác làm điều đó, không muốn bất cứ một ai khác được anh ta nhớ, không ai cả...!!
Thanh nắm chặt lấy tay Thu.
_Đi...!! Đi theo em...!! Đi nói cho anh ấy biết là chị yêu anh ấy như thế nào...!!
Thu hất tay Thanh ra khỏi tay Thu. Thu lắc đầu nói.
_Chị không đi đâu cả...!!
_Nhưng chị yêu anh ấy kia mà...!!
_Vậy thì sao...?? Bây giờ trong lòng chị, chỉ có hận mà không có yêu...!!
_Chị hận anh ta, em có hiểu không...?? làm sao chị có thể đến tìm anh ta, làm sao chị có thể nói cho anh ta biết người mà anh ta đang yêu, đang muốn có là em gái của chị, là người mà chị mượn để thay thế chị yêu anh ta, mượn để trả thù anh ta..!!
Thu ngây dại nhìn Thanh.
_Chị có nên nói như thế không...?? Có nên bảo anh ta như thế không...??
Thu vò đầu bứt tóc, trông Thu bây giờ rất giống một con điên. Hết chịu nổi, Thanh dơ tay lên.
_Bốp....!!
Thanh tát Thu một cái nảy lửa. Thanh hét.
_Chị im đi...!! Đừng có tìm cách lẩn tránh nữa, anh ấy sắp chết rồi, chị có biết không...??
_Chị yêu anh ấy đến chết...!! yêu anh ấy nhiều đến nỗi chị nhường anh ấy cho em...!! chị bảo em sang đây vì chị biết là em có thể khiến anh ấy yêu em nhưng em không thể thay thế chị trong trái tim của anh ấy, đừng có ngốc nữa, hãy nhìn vào sự thật đi...!!
Thu vẫn chưa hết cười, nước mắt, nước mũi hòa vào làm một. Thu ôm lấy đầu, giọng Thu đầy mệt mỏi.
_Chị không thể...!! Không thể...!!
Thanh cầm lấy điện thoại, Thanh bấm số di động của Long. Thu sợ hãi cướp lấy điện thoại của Thanh, Thu quỳ xuống. Thanh kêu to.
_Chị làm gì thế...??Chị mau đứng lên đi...!!
Thu lắc đầu.
_Nếu em không hứa làm cho chị một chuyện, chị sẽ không đứng lên đâu...!!
_Chị bảo em làm gì cho chị...!!
_Em có thể ở bên cạnh anh ấy cho đến lúc anh ấy mất được không...??
Thanh nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thu. Thanh hiểu Thu vì quá yêu Long, sau khi biết được sự thật Long không còn sống được bao lâu nữa, Thu đã âm thầm trở về Việt nam, Thu muốn em gái thay mình chăm sóc, yêu thương Long, Thu vì không muốn Long thuộc về người khác nên mới làm thế. Thanh cảm nhận được tình cảm của Thu dành cho Long, cảm nhận được tình yêu cao thượng của Thu.
Không có người con gái nào sẵn sàng nhường người yêu của mình cho người khác, tuy cách làm có hơi sai trái nhưng nếu đứng trên quan điểm của hai người yêu nhau thì không có gì là đáng trách.
Nhưng dù nói thế nào thì Thanh cũng không thể tha thứ cho Thu được, Thanh cũng quỳ luôn xuống, Thanh cay đắng bảo Thu.
_Bây giờ thì chị thành công rồi, chị có mừng không...?? có vui không..??? Anh ấy đã yêu em, đã thích em theo những gì mà chị nói...!!
_Chị có tàn nhẫn, có độc ác quá không....?? nếu em yêu anh ấy thật chị muốn cả đời của em phải sống trong đau khổ, phải sống trong nhớ nhung vì một người đã mất, một người ra đi sẽ không bao giờ trở về ư...?
Thanh đánh thật mạnh vào người Thu.
_Chị là một kẻ máu lạnh...!! Một con người độc ác...!! chị quá tàn nhẫn...!! Quá lạnh lùng...!! Chị yêu anh ấy, chị phải đấu tranh cho tình yêu của chị chứ...??Sao chị lại trút cả lên đầu em...!! sao chị phải làm thế...??
Thu khóc, ôm lấy Thanh, Thu đau đớn nói.
_Chị xin lỗi em...!!Ngàn lần xin lỗi em...!! chị không hề có ý làm tổn thương em nhưng em sẽ không đau khổ lâu đâu vì có người con trai khác đang chờ em, đang yêu em, người đó không ngừng nhớ em, tìm kiếm em, chỉ là bây giờ em không thể nhớ em là ai, nên em mới bị như thế này nhưng sau khi em nhớ được rồi em sẽ không còn phải đau khổ nữa, không cần phải khóc nữa...!!
Thanh càng nghe Thu nói, Thanh càng mù mờ, Thanh không còn tìm ra được đường đi ình nữa. Thu đứng lên, Thu cứng rắn nói.
_Em nói đúng, chị phải đối diện với mối tình vô vọng này, chị sang đây cũng là vì muốn kết thúc tất cả mọi chuyện...!!
Thanh cầm lấy tay Thu, Thanh gật đầu khuyên Thu.
_Em ủng hộ chị, hãy làm theo những gì mà con tim của chị mách bảo. Đừng có trốn chạy nó nữa...!!
Thu lo lắng hỏi Thanh.
_Còn em thì sao...?? Em có yêu Long, có muốn ở bên cạnh Long không...??
Thanh đau khổ, cố lau dòng lệ trên khóe mắt, Thanh nói.
_Chị hãy đến với anh ấy đi, anh ấy mới thực sự cần chị, người mà anh ấy cần không phải là em, vì mặc dù em ở bên cạnh anh ấy nhưng trái tim em luôn hướng về một người con trai khác, em không thể nào yêu anh ấy trọn vẹn khi em vẫn còn chưa xác định được tình cảm của mình....!!!
Thu mỉm cười.
_Chị hiểu, chị biết vì sao em lại bị như thế vì trái tim em không thuộc về em, đôi mắt em không thuộc về em mà thuộc về người con gái Hoàng yêu, có lẽ cô ấy chết rồi nhưng linh hồn cô ấy vẫn luôn dõi theo Hoàng, vẫn muốn được ở bên cạnh Hoàng....!!
Thanh tái mặt, Thanh run rẩy hỏi Thu.
_Chị...chị bảo..bảo sao...??
Thu ôm chặt lấy Thanh, Thu dịu giọng bảo Thanh.
_Chị xin lỗi vì cả nhà luôn dấu giếm em nhưng mọi người cũng vì muốn tốt cho em nên đã không nói gì. Mong em hiểu và thông cảm cho bố mẹ, chị và cô Lý...!!
Thanh bóp chặt hai bả vai Thu, Thanh gằn giọng.
_Có gì sao chị không mau nói nhanh lên...!!
Thu kể.
_Em còn nhớ người phụ nữ hay đến nhà ta chơi không...??
Thanh gật đầu đáp.
_Nhớ...!!
_Cô ấy chính là mẹ của Thiên Vy, bác họ của chúng ta...!!
Thanh thoảng thốt kêu lên.
_Nhưng mà em nhớ em chưa bao giờ gặp bác ấy...!!
_Có gì lạ đâu em, mẹ và bác ấy đã bị lạc nhau từ nhỏ, mẹ ở Việt nam, cô ấy ở Đài Loan, làm sao cả hai gặp mặt nhau được, mãi sau này khi được quen nói ẹ biết, mẹ mới nối lại được liên lạc với bác ấy...!!
_Nhưng việc bác ấy là mẹ của chị Thiên Vy thì có liên quan gì đến em...!!
_Tại sao lại không...?? chính chị Thiên vy là người đã cứu mạng em, em không còn nhớ gì à...??
Thanh lắc đầu. Thu thở dài đáp.
_Em không còn nhớ cũng phải vì em bị thương vào đầu quá nặng...!!
_Em...em bị...bị thương...?? Nhưng mà là khi nào, ở đâu...??
_Từ nhỏ em đã hay nghịch ngợm như con trai, em không có phút giây nào là ngồi được yên, em cứ chạy nhảy mãi mặc bố mẹ và cô Lý nói gì...!!
_Tuy em hiếu động nhưng sức khỏe của em lại không được tốt, trái tim em yếu nên em thường xuyên bị ngất, cách đây hai năm trong một lần sang thăm nhà bác Mary – mẹ của chị Thiên Vy, em đã bị tai nạn trùng với ngày chị Thiên Vy bị tai nạn, chị Thiên Vy do bị quá nặng nên không thể cứu được, còn em, em bị hỏng mắt, đầu em bị va đập vào đá, em có biết là em đã bị lăn từ đỉnh dốc xuống chân núi toàn đá không...??
Thanh không còn nghe thấy, còn biết gì nữa. Thu kể tiếp.
_Chiếc xe bị hỏng thắng nên đã lao xuống dốc không phanh, họ không hiểu làm cách nào em lại bị bay ra khỏi xe, khi họ tìm được em, em chỉ còn thoi thóp thở, họ đưa em vào bệnh viện. Em vừa mới nhập viện thì bố nhận được tin chị Thiên Vy mất trên bàn mổ...!!
_Quá đau đớn, mọi người tưởng cũng không thể nào cứu được em nhưng mà may mắn thay bố mẹ của Thiên Vy đã đồng ý, lấy trái tim của chị Thiên Vy thay vào trái tim em, lấy đôi mắt của chị ấy thay vào đôi mắt em...!!
_Ca phẫu thuật thành công, em tỉnh lại nhưng một phần kí ức trong em bị mất, em không còn nhớ được nhiều đặc biệt là chi tiết xảy ra vụ tai nạn và hai năm gần đây em đã quên gần hết...!!
Thanh bây giờ mới hiểu lí do vì sao Thanh không thể đối xử vô tình, lạnh nhạt với Hoàng, lí do vì sao Thanh không thể nhìn thấy Hoàng buồn, Hoàng khổ, Hoàng không vui. Thanh không thể làm thế vì trong cơ thể Thanh đang mang trái tim, đang mang đôi mắt của người con gái anh ấy yêu.
Thanh khóc, khóc như mưa. Thu ôm lấy em gái, cả hai đều có nỗi đau riêng, cả hai đều khốn khổ vì tình, họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt làm ướt đẫm hai vờ vai, làm cả hai vơi bớt đi nỗi đau đang chất chứa trong lòng.
Có một điều Thu không hề biết là người dán bức thư đó của Thu không phải là Long mà là Tiến, người bảo bọn con gái trong lớp Thu trêu đùa Thu cũng là Tiến.
Tiến làm thế vì muốn Long tập trung vào học hành nhưng vô tình Tiến đã làm hại Thu, làm Thu phải sống dở chết dở, làm Thu hận Long, ghét Long, làm Thu muốn trả thù Long.
Sự thật nào cũng khiến con người ta đau lòng, Thanh đã hiểu, đã biết lí do vì sao Thanh không thể rời xa Hoàng, khi đã hiểu rồi Thanh càng không thể đi, càng không thể buông tay.
Nước mắt trên khóe mi Thanh cay cay, Thanh thấy lòng Thanh tan nát, Thanh thấy trái tim mình vỡ tan, đúng là Thanh yêu Long, thích Long nhưng Thanh không thể đến với Long, chị Thu mới thực sự là người anh ấy cần, người đó không nên là Thanh và không thể là Thanh.
Hai chị em dắt nhau đi dạo xung quanh hồ, cả hai im lặng không nói gì với nhau. Thanh đau khổ hỏi.
_Chị định làm gì tiếp theo…??
Thu thở dài.
_Chị cũng không biết nữa…!!
_Ngay cả chị cũng không biết làm gì thì làm sao em giúp chị được…!!
Thu nắm lấy tay Thanh.
_Em đã giúp chị quá nhiều rồi, chị không nên lợi dụng thêm lòng tốt của em nữa…!!
_Chị đừng nói thế,chúng ta là chị em mà, chị em thì phải giúp đỡ nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn và hoạn nạn chứ…!!
Thu khóc, Thu lắc đầu bảo Thanh.
_Chị là một người ích kỉ, một kẻ chẳng ra gì, chỉ chị chỉ nghĩ cho chị, chị đã quên mất rằng em cũng là một cô gái như chị, một người có trái tim, có tình cảm, chính chị đã đẩy em vào ngõ cụt, đã đẩy em vào khổ đau….!!
Thanh ôm lấy Thu, Thanh nói.
_Bây giờ không phải là lúc cho hai chị em ta phán xét lẫn nhau mà hãy dành thời gian đó để tìm cách giải quyết chuyện này sao cho ổn thỏa nhất…!!
_Còn giải quyết thế nào nữa, em hãy về với tình yêu của em,còn chị, chị sẽ đối diện với quá khứ đau thương của mình…!!
_Chị nói như vậy nghĩa là sao…??
_Có gì lạ đâu, chị hiểu, bây giờ người mà anh ta yêu là em. Em hãy đến với anh ta, hãy chăm sóc anh ta, chăm sóc anh ta thật chu đáo, chị không muốn anh ta chết trong cô đơn…!!
Thanh cay đắng đáp.
_Em không thể làm thế…!! Chị Thiên Vy đã cho em sự sống, em cần phải trả ơn cho chị ấy…!!
Thu đặt tay lên trái tim Thanh, Thu hỏi.
_Em có chắc là em đang làm đúng không…??
Thanh nhíu mày.
_Em không hiểu….!!
Thu xoay Thanh đối diện với Thu. Thu nói.
_Em không thấy lạ là mặc dù em mang trái tim, mang đôi mắt của chị Thiên Vy nhưng em lại không thể ngăn lòng em khỏi nghĩ, không thể ngăn trái tim em thôi đập nhanh khi ở gần Long …?? Con tim tuy là của Thiên Vy nhưng cảm xúc, khối óc, lí trí và tình cảm thuộc về em, điều đó mới mang lại tình yêu thực sự cho em, em đừng vì thương hại Hoàng, đừng vì nghĩ em phải trả ơn mà đến với Hoàng, em làm thế sẽ khiến ba người phải đau khổ, phải buồn đau, tình yêu này sẽ không có hạnh phúc…!!
Thanh lay Thu.
_Thế còn chị, chị cũng yêu anh Long, sao chị không nói rõ tình cảm của chị cho anh ấy biết, sao chị không làm…??
Thu lắc đầu đáp.
_Chị không thể vì chị và anh ấy đã đi quá xa rồi. Yêu mà trả thù nhau, yêu mà coi nhau như kẻ thù sẽ rất khó lấy lại được cảm xúc như ban đầu…!!
_Chỉ có em là trong sáng, chỉ có em là ngây thơ, lòng em không vương bụi, không mang quá nhiều tính toán, chỉ có như thế em mới mang lại hạnh phúc, mang lại niềm tin cho anh ấy. Đi đi em…!! Hãy đến với anh ấy đi…!! Bây giờ anh ấy đang rất cần em….!!
_Nhưng…nhưng…!!
_Em lo Hoàng sẽ buồn chứ gì…?? Em đừng lo chị sẽ giải thích cho anh ấy hiểu, anh ấy là một người tốt, anh ấy sẽ không ngăn cấm tình yêu của hai em đâu…!!
Thanh cương quyết nói.
_Em không thể, em từng hứa là sẽ ở bên cạnh anh Hoàng cho đến khi nào anh ấy quảng bá xong album lúc đó em và anh ấy mới chính thức tuyên bố chia tay nhau còn bây giờ vẫn còn quá sớm để nói điều đó…!!
Thu sợ hãi bảo Thanh.
_Long sẽ không chờ đến được lúc đó đâu…!! Sức khỏe của anh ta càng ngày càng yếu. Hãy tranh thủ thời gian còn lại để nói hết những gì mà hai người cần nói ra đi, đừng để đến khi hắn nhắm mắt xuôi tay, em sẽ không còn nói được gì đâu…!!
Thanh khóc nức nở, Thanh hét Thu.
_Còn chị, sao chị không nói gì với anh ấy…?? Người chị yêu là anh ấy cơ mà, người làm trái tim chị bị tổn thương là anh ấy, sao chị không nói gì…?? Sao chị lại hèn nhát như thế…??
Thu đau đớn bảo Thanh.
_Chị hận anh ta nhưng chị không nỡ nhìn thấy anh ta phải chết trong đau đớn, không nỡ nhìn thấy anh ta bị cướp mất đi nụ cười trước lúc thật sự rời xa cõi đời này…!!
_Em chính là nguồn động viên đối với hắn, là tất cả những gì mà hắn có. Em hãy làm ơn đừng để cho hắn phải sống cô độc trong bóng tối, đừng để hắn chết trong cô đơn. Chị xin em….!!
Thanh lau hai dòng lệ trên má, ý nghĩ mất hắn vĩnh viễn khiến Thanh nghẹt thở, khiến cơ thể Thanh vỡ vụn, khiến niềm vui sống đang dần rời xa Thanh. Bây giờ Thanh không cần gì cả, Thanh chỉ cần hắn sống, chỉ cần hắn tồn tại, chỉ cần như thế là Thanh không còn muốn bất cứ một thứ gì nữa.
_Vâng…!! Em sẽ làm vì chị, em hy vọng em có thể mang lại được một cái gì đó cho anh ấy…!!
_Cảm ơn em…!!
Thanh ôm lấy Thu. Thanh cười bảo.
_Chị có mang theo cuốn sổ nhật kí của chị Thiên Vy không…??
_Có….!! Em cần làm gì với nó à…??
Thanh mỉm cười.
_Em cần trả nó lại cho anh Hoàng….!!
_Em làm như thế là đúng…!! Dù sao cuốn sổ này nên để cho Hoàng giữ, vì Hoàng mới thật sự là chủ nhân của nó….!!
Thanh không thể ngờ là chính quyển nhật kí này đã được Thiên Vy viết lại những kỉ niệm đã có giữa hai người. Thanh từng đọc nó, nghiền ngẫm nó, ngay cả bản nhạc cũng được Thiên Vy chép riêng ra riêng một bản, Thanh không hề biết rằng trong hai năm Thanh đã đi học piano, Thanh đã thay đổi, Thanh đã trở nên mạnh mẽ và nghịch ngợm hơn, có lẽ điều đó Thanh không thể nhớ được vì Thanh bị mất trí nhớ, bây giờ mọi thứ đang lờ mờ hiện rõ dần trong trí óc Thanh.
Sau khi hai chị em trở về phòng, Thanh cầm đĩa CD, cầm cuốn sổ nhật kí, cầm bản nhạc chép tay của Thiên Vy, Thanh đi tìm Hoàng.
Thanh gõ cửa phòng của Hoàng, Hoàng nói vọng ra.
_Mời vào…!!
Thanh tươi cười hỏi.
_Anh đang làm gì thế…??
_Anh đang tập trung sáng tác một ca khúc cho album sắp tới…!!
_Em có làm phiền gì anh không…??
Hoàng lắc đầu.
_Không, mà ngược lại anh rất vui vì gặp được em…!!
Thanh run giọng nói.
_Em xin lỗi vì em đã gây ra khổ đau và phiền phức cho anh…!!
Hoàng nhíu mày.
_Anh không hiểu…!!
Thanh đưa cuốn sổ nhật kí, đĩa CD, tờ giấy chép nhạc trước mặt Hoàng. Thanh nói.
_Em trả lại anh tất cả những thứ này. Nó thuộc về anh….!!
Hoàng run run cầm lấy, vừa nhìn thấy tiêu đề của bài hát. Hoàng buông rơi nó xuống sàn nhà, Hoàng nghẹn lời hỏi.
_Làm…làm sao em có nó…??
_Chị Thiên Vy để lại cho em….!!
Hoàng kích động hét to.
_Em bảo sao….??
Thanh thở dài.
_Chắc là anh không tin nhưng mà em là em gái họ của chị ấy, mẹ chị ấy là chị gái của mẹ em. Hai người chỉ mới nối lại liên lạc cách đây ba năm, trong ba năm đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra…!!
Hoàng nôn nóng thúc giục Thanh.
_Em giải thích cho anh hiểu tại sao Thiên Vy lại đưa nó cho em…??, tại sao…??
Thanh khóc, Thanh bảo Hoàng.
_Anh còn nhớ vụ tai nạn cướp đi sinh mạng của chị Thiên Vy không…??
Hoàng đau khổ gật đầu.
_Nhớ…!!
_Hôm đó em vì nghịch ngợm, em đã bắt một chuyến xe, em đi du lịch một mình, cả nhà em đều đang ở nhà chị ấy, gia đình em sang thăm nhà bác Mary sau một năm nối lại liên lạc. Em đi mà không nói với một ai cả, chiếc xe bị đứt thắng, nó lao thẳng xuống dốc, em cũng không hiểu tại sao em có thể bay ra khỏi xe, thân thể em lăn từ trên đỉnh dốc xuống chân núi….!!
_Khi họ tìm được em, cơ thể em đã bị thương nhiều chỗ, nhưng chỗ bị thương nhiều nhất là đầu em và mắt của em. Từ nhỏ trái tim em đã không được khỏe mạnh, em thường hay bị ngất nếu như có chuyện gì đó xảy ra quá đột xuất, hay những chuyện gây ra xúc động mạnh.
_Chắc là anh không tin đúng không…?? Không tin một cô gái khỏe mạnh như em cũng có thời, em chỉ còn da bọc xương, nước da xanh tái vì thiếu máu, đi đứng cũng phải nhẹ nhàng, ngay cả ánh nắng cũng khiến em sợ….!!
_Em không thể tin được là hôm đó chị Thiên Vy cũng bị tai nạn, do bị thương quá nặng chị ấy đã không qua khỏi…!!
Hoàng cảm thấy nghẹt thở, từng lời nói của Thanh bây giờ giống như những mũi dao đâm thẳng trái tim Hoàng. Thanh hốt hoảng kêu to.
_Anh Hoàng….!! Anh không sao chứ…??
Hoàng xua tay.
_Anh không sao…?? Em nói tiếp đi…!!
_Mọi người tưởng là em chết rồi, vì trái tim đã ngừng đập vì cú sốc quá mạnh, đôi mắt em bị hỏng vì đá, đầu em bị đập mạnh nên em mới bị mất trí nhớ….!!
_Để cứu em bố mẹ của chị Thiên Vy đã đồng ý thay trái tim, thay đôi mắt của chị ấy cho em…!!
_Mọi chuyện mà em biết, em cảm thấy quen đều là do cuốn sổ nhật kí này. Em cũng đã từng đi học chơi đàn piano trong hai năm, em dành hai năm để chơi duy nhất một bản nhạc của anh, đó là lí do vì em sao em có thể chơi một cách thành thạo như thế, có thể cảm nhận được nỗi đau trong từng giai điệu của bài hát, có thể hiểu được cảm xúc của anh khi anh sáng tác nó.
_Trong cuốn sổ tay này chị ấy đã viết hầu như tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và chị ấy. Em xin lỗi lẽ ra em không nên đọc nó nhưng khi em tỉnh lại, em không nhớ được gì nhiều, em thấy bác Mary tặng nó cho em, em tưởng đó là hồi ức của ai đó nên em siêng năng đọc, siêng năng luyện tập bài hát do anh viết, em tưởng câu chuyện trong cuốn sổ này là do một người con gái nào đó được tưởng tượng ra, em thật không ngờ đó lại là anh và chị Thiên Vy…!!
_Hôm nay em xin trả nó lại cho anh, trả lại anh tất cả những gì thuộc về chị ấy. Em xin lỗi anh…!! Xin anh tha thứ cho em…!! Em không hề cố ý làm tổn thương anh…!!
Nước mắt Hoàng chảy ra, Hoàng đứng bật dậy, Hoàng lay Thanh.
_Em hãy giải thích cho anh hiểu, tại sao em và cô ấy lại giống nhau như thế…??
Thanh mỉm cười.
_Vì chị ấy là chị ruột của em…!!
Hoàng thảng thốt kêu lên.
_Em vừa mới nói gì….??
_Anh không thấy là mẹ của chị Thiên Vy giống mẹ của em sao…??
Hoàng giật mình đáp.
_Đúng…!!
_Mẹ em và bác ấy cũng là hai chị em sinh đôi. Việc em và chị Thu giống chị Thiên Vy thì có gì là lạ đâu, ba bọn em đều giống mẹ….!!
Hoàng đau khổ cầm cuốn sổ nhật kí, cầm đĩa CD trên tay. Thanh cúi xuống nhặt bản nhạc dưới đất lên. Thanh run rẩy nói.
_Em có thể cầu…cầu xin anh một việc được không…??
Hoàng gượng nói.
_Em cần anh làm gì cho em…??
_Em…em có thể đến với anh Long được không…??
Bàn tay Hoàng buông thõng xuống, mặt Hoàng tái nhợt, Hoàng hỏi.
_Tại sao…??
Thanh khóc nấc lên.
_Tại vì anh…anh ấy sắp chết rồi…..!!
Hoàng kinh ngạc hét to.
_Em bảo sao…?? Tại sao cậu ta lại chết… ??
_Căn bệnh máu trắng đang giết dần giết mòn anh ấy, em không thể rời xa anh ấy vào lúc này…. !!
_Anh hiểu. Em đi đi… !!
_Nhưng còn chuyện quảng bá album của anh… ??
_Em đừng lo, anh sẽ có cách….!!
Thanh lau dòng lệ trên má, Thanh đề nghị.
_Em có thể nhờ chị Thu thay em được không… ??
Hoàng bật thốt.
_Em bảo sao… ??
Thanh cầm lấy tay Hoàng, Thanh dịu giọng.
_Chị ấy giống hệt em, mọi người sẽ không phát hiện ra đâu, hơn nữa chị ấy ở bên anh sẽ tốt hơn em vì em không thể yên tâm đóng cho trọn vai diễn của em khi lòng em không yên, khi trái tim em không thể ngừng nghĩ về một người, hãy để em đi….!!
_Ừ, em đi đi…!! Anh chúc em hạnh phúc…!!! Nếu có khó khăn gì, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng tìm cách để giúp em…!!
Thanh ôm lấy Hoàng, Thanh nói.
_Em cảm ơn anh….!!
Hoàng ôm Thanh thật chặt, Hoàng đau khổ nói.
_Anh hy vọng là em không quên anh…!!
Thanh lắc đầu đáp.
_Em sẽ không bao giờ quên anh. Không bao giờ….!! Anh là một ông anh trai tốt, một người bạn tốt của em….!!
Hoàng hiểu trong trái tim Thanh, Hoàng vẫn chỉ mãi là một người bạn tốt, một người anh trai mà thôi, những cảm xúc mà Thanh dành cho Hoàng chỉ là do trái tim Thiên Vy, do cảm xúc của Thiên Vy mang lại, còn trái tim Thanh thực sự chỉ nghĩ về một người duy nhất là Long mà thôi.
Hoàng nhẹ giọng.
_Đi đi em…!!Đi tìm cậu ta đi….!!
_Vâng…!!
Thanh chạy thật nhanh ra cổng, con chó Bạch Tuyết chạy theo Thanh, Thanh xoa đầu con Bạch Tuyết, Thanh bảo nó.
_Chó ngoan…!! Hôm khác chị chơi với em nhé…!!
_Hôm nay chị có việc bận rồi….!!
Thanh gãi đầu nó, xoa bụng nó, sau đó Thanh rời đi.Thanh muốn nhanh chóng được gặp lại Long. Trên mặt Thanh lệ không ngừng chảy, nhưng lòng Thanh nhẹ nhõm, Thanh đã có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của mình, có thể trút hết được những bí ẩn của quá khứ. Thanh nên vui vì người ta dù có sống được với nhau trong một khoảng thời gian ngắn nhưng nếu có thể được ở bên nhau cho đến phút cuối thì đó cũng là một ân huệ rồi.
Bây giờ Thu sang đây, Thanh bắt Thu phải đi học, còn Thanh, Thanh muốn đi lang thang một mình, việc Thanh phát hiện Dung đang lừa dối khiến Thanh tức điên lên, Thanh giận Dung nên không thèm nói chuyện với Dung mặc Dung năn nỉ xin tha thứ.
Thanh cau có bảo Thu.
_Chị dám dùng thủ đoạn đối với em, dám bảo người khác theo dõi em, em sẽ không tha cho chị đâu….!!
Thu le lưỡi.
_Chị xin lỗi. Chị làm thế vì chị chỉ muốn tốt cho em thôi… !!
Thanh mai mỉa.
_Tốt ư… ?? chị thử nghĩ xem có ai vui được khi biết mình bị người khác theo dõi không… ??
_Thôi mà, em giận chị làm gì… ?? Em còn không mau chuẩn bị đi học đi… ??
Thanh nhíu mày.
_Tại sao em phải đi… ??
Thu kêu lên.
_Em không đi thì còn ai đi học vào đây nữa…??
Thanh trả lời ngay.
_Chị chứ ai…!!
_Chị không đùa đâu…!!Em biết thừa chị không thể nào gặp lại anh ta, không có dũng khí đối diện với anh ta…!!
Thanh mỉm cười, một nụ cười chết chóc, trông Thanh bây giờ rất đáng sợ. Thanh gằn giọng.
_Chị có đi không….??Bây giờ đến lượt chị trả nợ cho em, chị phải làm theo những yêu cầu của em, nếu không em sẽ không nuốt nổi cục tức này đâu…!!
_Nhưng mà…!!
_Không nhưng nhị gì hết, còn không mau thay đồ, mang cặp sách vào đi. Anh Hoàng sắp đến đón chị đi học rồi…!!
Thu nhảy loi choi như đỉa phải vôi.
_Sao anh ấy phải đón chị đi học…??
Thanh giả vờ thở dài.
_Vì em gái chị là người yêu của thần tượng, là người của công chúng nên báo chí cần phải đi theo để xác minh tình cảm thực của bọn em, có thế họ mới có chuyện để đăng báo chứ…!!
Thanh cười thật to khi nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của chị Thu. Thanh sung sướng bảo.
_Từ bây giờ chị hãy nếm trải cảm giác và nỗi khổ của em đi nhé…?? Cho chị biết thế nào là hại người khác vào con đường cụt…!!
Thu kêu to.
_Chị không thể, làm ơn hãy tha cho chị, chị sẽ chết mất…!!
Thanh tức giận quát.
_Vậy còn em thì sao…?? Em đang đau khổ vì anh Long sắp chết…!! em sắp mất đi người đàn ông quan trọng của cuộc đời mình rồi chị có hiểu không…?? Chính chị đẩy em vào tình trạng phẫn uất này, chị còn nói gì nữa…!!
_Còn không mau nhanh lên đi…!! Hay là em đi nói cho bố mẹ biết hết tất cả mọi chuyện…!!
Thu cầu xin.
_Đừng….Đừng để chị đi thay quần áo, chị sẽ đi học thay em…!!
Thanh hài lòng gật đầu.
_Thế có phải là ngoan không…!!
Thu nhăn nhó khổ sở, nhưng Thu không thể phản kháng lại yêu cầu của Thanh vì chính Thu đã đẩy Thanh vào tình huống đã rồi, những việc xảy ra với Thanh chính là do Thu tạo ra, Thu phải có trách nhiệm san sẻ một phần khó khăn với Thanh.
Đúng giờ Hoàng xuất hiện trước cổng nhà Thanh, Thanh mở cửa, bước xuống Thanh tươi cười bảo Thu.
_Mau lên đi chị hai…!! Anh hai đến rồi kìa… !!
Trên ánh mắt của Hoàng nhìn Thanh không rời, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và bẽn lẽn của Thu, lòng Hoàng thoáng rung động.
Thu run quá nên chỉ một chút nữa là ngã đập mặt xuống bậc thang. Hoàng hốt hoảng vội đón lấy Thu, phóng viên thi nhau chụp ảnh, họ tâm đắc vì ngay sáng sớm họ đã có thể chụp được một cảnh lãng mạng giữa hai người.
Thanh che miệng cười, Thanh nheo mắt bảo Hoàng.
_Chăm sóc tốt chị gái của em nhé, anh trai… !!
Hoàng lúng túng.
_Anh biết rồi… !!
Hoàng bảo Thu.
_Chúng ta đi thôi… !!
Thu đỏ bừng cả mặt, Thu sợ quá đến nỗi đi cũng không nổi nữa, Hoàng cảm nhận được sự sợ hãi của Thu, Hoàng nhấc bổng Thu lên khiến Thu kêu to.
_Anh…anh làm gì…gì thế… ??
Hoàng gắt nhỏ.
_Yên nào… !!
Hoàng đặt Thu vào ghế xe, phóng viên lại thi nhau chụp ảnh, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên họ mới chụp được nhiều bức ảnh ưng ý và đẹp nên trên môi họ, nụ cười không bao giờ dứt. Thắt dây an toàn cho Thu, Hoàng lái xe đến trường.
Thanh đứng im trên bậc thềm, ánh mắt Thanh rực sáng, Thanh biết Thanh phải làm gì.
Vứt bỏ bộ đồ gò bò ở nhà, Thanh lại quay về bản chất cũ, quay về với con người trước kia của Thanh. Thanh lẩm bẩm, dơ nắm đấm lên cao, Thanh hét.
_Hãy chờ đấy tên kia… !! Hôm nay là ngày tôi xử anh… !!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui