Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 78: Ác ma tóc đỏ.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
Lời nói của người có thực lực hiển nhiên có lực uy hiếp lớn rồi, có lẽ bởi vì đã biết chiến tích huy hoàng của Sử Hạo, hơn nữa hôm nay cũng tự thể nghiệm, nên toàn bộ đám người trung học này bị lời nói của Sử Hạo làm cho kinh sợ, không dám tiến về phía trước, hồi hộp nhìn vào Sử Hạo, giống như là bị cảnh sát bắt gian ngay tại giường vậy.
Chu Tinh nhìn thấy tia lạnh lùng bắn ra từ trong mắt của Sử Hạo, cùng bới bộ mặt như đang đùa bỡn với một con kiến của hắn, và nụ cười cực kỳ tà ác kia, sắc mặt Chu Tinh trở nên tái nhợt, trong lòng chợt toát ra hàn khí làm cho cả người run lên, nghĩ đến thủ đoạn đối phó kẻ địch tàn nhẫn của Sử Hạo, da đầu chợt tê dại, đôi chân không tự chủ lui về phía sau. Nếu như lúc này ở đây không có vòng vây người xung quanh như vậy, sợ là hắn đã xoay người chạy trốn.
Chu Tinh lùi đến cạnh hàng rào người, vướng vào một tên học sinh, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, làm cho những người vây xem cười trộm.
Sử Hạo bước đến bên cạnh Chu Tinh, nội tâm sợ hãi của Chu Tinh hiển nhiên đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, bối rối dùng sức đẩy người bên cạnh đến hướng Sử Hạo.
“Hả?”Người nọ bị đẩy một cái, chợt phát ra một tiếng kêu.
“Thằng chó chết này!”Sử Hạo vốn không muốn quản người đang bị đẩy về hướng của mình, nhưng khi nghe thấy tiếng hét kia chợt bừng tỉnh, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra người bị đẩy tới là Yến Tĩnh, bởi vì hai toàn sơn phong trước ngực của Yến Tĩnh quả thật rất hùng vĩ, cho nên thân thể rất dễ dàng mất cân bằng. Lúc này, nàng ngã về phía trước, liền giống như một mỹ nữ đã ngưỡng mộ mình từ lâu, đang lao về phía mình, không chút đề phòng, cũng không hề cố kỵ.
Sử Hạo vội vàng đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ của Yến Tĩnh, thuận thế xoay người một cái, làm giảm đi xung lực trên người của Yến Tĩnh hơn một nữa, cảm giác mềm mại, mịn màng vô cùng, da thịt phẳng lì, không chút mỡ thừa, làm cho Sử Hạo không khỏi bóp bóp vài cái, mà phần tiếp xúc trước ngực càng làm cho hắn trở nên mê mẩn.
Lúc này, Chu Tinh kinh hoàng thất thố đã đẩy đám người ra. Mắt thấy đám người tách ra, chui vào trong sân bóng rổ, cả đám người đông như kiến vậy, nếu để hắn lọt vào thì khó mà bắt được, cho nên dù không muốn, nhưng Sử Hạo vẫn buông Yến Tĩnh ra, bước nhanh theo hướng của Chu Tinh. Tay phải chụp mạnh tới, túm lấy áo của Chu Tinh, kéo mạnh một cái, Chu Tinh không hề đề phòng bị Sử Hạo dùng lực kéo về phía sau, thân thể bay cao lên, ngã ngược vào trong vòng.
“Dừng tay”Lại có biến cố xảy ra, có ba người chợt bước vào trong vòng, Yến Phi Nam, Quan Chánh, cùng với Vương Nhất phó trưởng CLB võ thuật, tiếng kêu lớn vừa rồi là do Yến Phi Nam kêu lên.
Sao bọn họ lại tới? Sử Hạo buồn bực nghĩ, giáo huấn một tên phế vật mà lại có nhiều bất ngờ vậy sao? Xem ra hôm nay ra cửa không nhìn lịch rồi. Ở trong trường này, tựa hồ như tóc đỏ mà xuất hiện ở đâu, thì ở đó liền trở thành hiện trường náo loạn, ngay cả đoàn người của CLB võ thuật, vốn được coi trọng nhất trường, ngay cả mấy tên học sinh lưu manh cũng không dám đối nghịch nữa, cũng phải can thiệp.
Chu Tinh nằm trên mặt đất, giống như sắp chết đuối vớ được một cái cây, vội vàng chạy đến hướng Yến Phi Nam : “Nam ca, cứu mạng, tên này như chó điên vậy, gặp người là cắn, anh xem, tất cả mọi người đều bị hắn đánh thành như vậy”
“Còn muốn chạy sao?”Sử Hạo đột nhiên vung chân lên đá về hướng Chu Tinh, Chu Tinh vừa mới bị ăn đòn khi nãy, tinh thần vẫn chưa hồi phục, thì ngực lại đau nhức vô cùng. Thân thể lại ngã xuống đất, Sử Hạo lại dùng chân đạp lên ngực của Chu Tinh, dùng cái ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Chu Tinh đang đau đớn vặn vẹo dưới chân, nói : “Tao đã nói rồi, hôm nay cho dù toàn bộ trung học có đến thì cũng không thể cứu được mày, trừ khi là tao chết”
“Sử Hạo, đủ rồi”Yến Phi Nam đặt tay lên vai Sử Hạo, muốn ngăn chặn hành động điên cuồng của Sử Hạo.
Sử Hạo nghiêng đầu lại nhìn Yến Phi Nam, khóe miệng khẽ nhếch lên, lấy tay hất bàn tay của Yến Phi Nam trên vai ra, thân thế cúi xuống, đột nhiên phát lực, hai tay đánh ra, làm cho Yến Phi Nam văng ngược về sau, Yến Phi Nam không kịp phản ứng, chỉ thấy ngực đột nhiên đau, không kịp phản kháng, thì thân thể đã bị Sử Hạo đánh bay đi, may mắn là thân thủ của Yến Phi Nam không tồi, nên cũng giữ được thăng bằng trên không trung, rơi xuống đất cũng không quá gian nan.
Vừa rồi, Sử Hạo thủ thắng cũng là vì ra tay quá lẹ, đánh lén quá chuẩn, nên mới có hiệu quả. Chứ thật sự đối mặt với nhau tuyệt đối không dễ dàng như vậy, nhưng người ngoài nghề thì không biết mánh khóe này, còn tưởng rằng thực lực của Sử Hạo đã cao hơn cao đội trưởng CLB võ thuật rồi, sợ hãi thầm than.
Quan Chánh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Sử Hạo hơi đổi một chút, nhưng mà, vẫn chưa ra tay.
Sử Hạo cúi người xuống, nắm lấy tóc của Chu Tinh, kéo đi về phía trước, đám học sinh vây xem thấy Sử Hạo đi về phía mình, tự giác tách ra một con đường nhỏ, hồi hộp nhìn Sử Hạo, không dám thở mạnh luôn, sợ rằng sẽ kích thích tên điên này lên, rồi mình lại chịu nạn. Hai tay đau nhức của Chu Tinh cào loạn lên chân của Sử Hạo, hai chân đạp um sùm, nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Kéo một đoạn dài đến cây cột bảng rổ, Sử Hạo liếm liếm môi khô, đem đầu Chu Tinh tông thẳng vào cây cột, động tác không chút lưu tình, trái tim lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn đến nổi làm ọi người run lên.
“Kinh...”Một tiếng thật lớn, cái cột cứng rắn đã dính một vệt máu trên đầu Chu Tinh, Chu Tinh nằm co giựt trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ trên đầu, tình trạng vô cùng thê thảm.
Đám nam sinh thì hít sâu một hơi, còn đám nữ sinh thì dùng cái âm lượng hơn 80 đề xi ben mà hét lên. Bây giờ, tất cả mọi người đang nhìn đều cảm thấy người thiếu niên với mái tóc đỏ kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng ấy quả thật là một ác ma.
Sử Hạo lại cúi người xuống, chụp lấy Chu Tinh đang co giựt trên mặt đất, ném đến bên người đám tiểu đệ của hắn, một tay chỉ vào đám người Vương Hoa, Long Giang, lạnh lùng nói : “Vừa rồi thằng nào đã đánh bọn nó, bước ra cho tao”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui