"A~, lớn tuổi rồi, khó tránh quên mất vài chuyện, lúc đó đúng là tôi đã từng cãi nhau với hắn." Nghiêm Hưng Tường đổi giọng, cười cười đổ lỗi cho chuyện tuổi tác nên trí nhớ có vấn đề.
"Vậy à, chẳng qua mới mười năm thôi mà, Nghiêm tiên sinh có thể giải thích một chút nguyên nhân tranh chấp của ông và Trương Thiệu Huy được không?" Giản Mạc cũng không vạch trần giải thích vụng về của Nghiêm Hưng Tường, khoanh tay trước ngực, trấn định nhìn Nghiêm Hưng Tường.
"Thật ra thì, Madam cũng nói là đã mười năm rồi, trí nhớ của tôi không tốt, Madam cũng biết cách làm người của Trương Thiệu Huy rồi đấy, ngạo mạn tự đại, tính khí cũng thối, lúc đó tính cách của hắn đã có vấn đề rồi.
Vụ án hai mươi năm trước mọi người đều biết, cho nên khó tránh khỏi chuyện nảy sinh bất hòa với hắn, cho nên chuyện cãi vả là đương nhiên." Nghiêm Hưng Tường nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ đúng là trí nhớ có vấn đề, có vài chi tiết nhớ rất rõ, nhưng cũng có nhớ sai nhiều chuyện.
"Nghiêm tiên sinh, lúc nãy ông không hề nói như vậy, có phải là muốn tôi giúp ông nhớ lại một chút hay không?" Câu trước câu sau của Nghiêm Hưng Tường rất mâu thuẫn, Giản Mạc híp mắt hỏi.
Nếu Giản Mạc nhớ không nhầm thì lúc nãy Nghiêm Hưng Tường có nói Trương Thiệu Huy là khách quen của quán bar, cho nên sẽ không nảy sinh tranh chấp với hắn ta, nhưng bây giờ nói như vậy thì không phải là quá mâu thuẫn à.
"Madam, lớn tuổi rồi, cô xem trí nhớ của tôi này." Nghiêm Hưng Tường vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại rồi nói: "Là vì trước kia có một đứa bé lén chạy đến chỗ tôi khóc lóc kể lể, mà cũng trùng hợp, ngay lúc đứa bé đó đang kể lại mọi chuyện với tôi thì Trương Thiệu Huy liền xuất hiện, muốn dẫn đứa bé kia đi, tôi nhìn không nỡ cho nên mới đấu khẩu với hắn."
"Không nhìn ra Nghiêm tiên sinh là người chính nghĩa như vậy, thế không biết Nghiêm tiên sinh có quen đứa bé này không nhỉ?" Giản Mạc cũng không giả bộ ngớ ngẩn với Nghiêm Hưng Tường nữa, lấy từ trong túi công văn một tấm hình chụp Trương Thiệu Huy và một cậu bé đang trần truồng, đặt trước mặt Nghiêm Hưng Tường.
Nghiêm Hưng Tường liếc mắt nhìn tấm hình trên bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nội dung trong đó, hai tay siết chặt thành quả đấm, ánh mắt tràn đầy tức giận, sắc mặt cũng xanh mét cứng ngắc, nhưng chỉ im lặng nhìn chứ không nói tiếng nào.
"Xem ra Nghiêm tiên sinh đúng là người chính nghĩa, cho dù chỉ xem hình mà cũng không che giấu được sự tức giận trong mắt ông.
Nếu là tình huống chân thật, đúng là sẽ cãi vả với Trương Thiệu Huy." Giản Mạc không làm lơ ánh mắt và động tác của Nghiêm Hưng Tường khi thấy tấm hình, hoặc có thể nói, Giản Mạc là đang đợi phản ứng này của Nghiêm Hưng Tường.
"Hừ, Madam có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo." Nghiêm Hưng Tường hừ lạnh.
"Nghiêm tiên sinh có thể nói cho tôi biết mối quan hệ của anh và đứa bé trong hình không?"
"Hừ, Madam, nếu cô đã lấy tấm hình này ra, so sánh liền biết, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?"
Lúc này Nghiêm Hưng Tường đã không còn sự tức giận như ban nãy, cũng khoanh hai tay trước ngực như Giản Mạc.
Điểm không giống chính là Nghiêm Hưng Tường còn vắt chéo hai chân, trong mắt tràn đầy khinh thường, biểu tình trên mặt cũng rất trấn định, thật giống như khi nãy không hề xuất hiện những biểu tình kia.
Từ lúc Giản Mạc lấy tấm hình ra, sắc mặt Nghiêm Hưng Tường đã biến hóa vài lần, cuối cùng là dần dần bình tĩnh lại.
"Là vì nguyên nhân này mới khiến cho ông mất khống chế mà sát hại Trương Thiệu Huy?" Giản Mạc ung dung ra đòn.
"Madam, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, muốn vu oan tôi giết người, hừ, không biết Madam có thể đem chứng cứ ra đây không?" Nghiêm Hưng Tường sao có thể không biết mục đích của Giản Mạc, nên liền trả ngược lại cho cô một đòn.
"Chứng cứ? Ừm, đúng là không có chứng cứ." Giản Mạc thừa nhận sảng khoái, nhưng lại chỉ nói là không có chứng cứ, chứ không phải là nhân chứng, không biết là có dụng ý gì.
"Này, mọi người nói xem lão đại đang bày trận gì vậy?" Đại Vĩ hỏi.
Bên trong phòng quan sát, đám người Lương Diệc đang xem Giản Mạc thẩm vấn Nghiêm Hưng Tường, nhưng tình huống bây giờ là gì thế? Tuy nói chứng cứ trong tay không nhiều, nhưng cũng không phải không thể cáo buộc Nghiêm Hưng Tường giết người, Madam làm như vậy không phải là không hợp lẽ thường sao? Chẳng lẽ lão đại đang tính toán gì đó?
"Đại Vĩ à, tâm tư của lão đại là khó đoán nhất, chúng tôi cũng không biết." Tiêu Tiêu nhún vai, bày tỏ mình cũng không hiểu, bình thường Giản Mạc đã là một bộ tâm tư khó đoán, nếu không phải gần đây có bác sĩ Mộc ở cạnh thì chắc sẽ không được nhìn thấy những mặt khác của lão đại đâu.
"Thật ra thì lão đại nói không sai, trong tay chúng ta không có nhiều chứng cứ, đừng nói là vật chứng, đến cả hung khí giết người cũng không tìm thấy, tôi nghĩ lão đại đây là đang hù dọa người ta đi?" Nhớ đến những ngày qua ra ngoài điều tra mà không có kết quả gì, thật sự rất muốn nổi điên.
"Tôi nghĩ, Madam đã nghĩ ra biện pháp gì đó, chúng ta cứ im lặng xem tiếp là được rồi." Không hổ là Lương Diệc đã đi theo Giản Mạc nhiều năm, có thể nhìn ra phương pháp thẩm vấn của cô có chút khác biệt với trước đây.
Trước đây khi Giản Mạc đi thẩm vấn đều dẫn Lương Diệc theo, sau đó để Lương Diệc hỏi, Giản Mạc chỉ nghe, thỉnh thoảng sẽ chen vào vài câu hỏi quan trọng, còn bây giờ, Giản Mạc vừa đến là đã đi thẳng vào chủ đề, có chút khác với thói quen trước đây.
"Đúng vậy đúng vậy, mọi người xem đi, Madam chỉ nói là không có vật chứng, chẳng lẽ chúng ta có nhân chứng à?" Tư Hàn bắt được điểm quan trọng trong lời của Giản Mạc.
Nghe Tư Hàn nói vậy, mấy người còn lại cũng gật đầu, tiếp tục xem Giản Mạc thẩm vấn.
"Madam, nếu đã không có chứng cứ, tôi nghĩ tôi có thể đi được rồi, hoặc là Madam đã xem tôi là đối tượng tình nghi nên muốn tạm giam tôi 48 tiếng đồng hồ?"
"Xem ra Nghiêm tiên sinh già thật rồi, không chỉ trí nhớ mà cả thính lực cũng có vấn đề."
"Cô nói gì!" Nghiêm Hưng Tường tức giận trợn mắt nhìn Giản Mạc, lớn tiếng quát.
"Nghiêm tiên sinh không nghe rõ sao? Vậy tôi lặp lại lần nữa, để khỏi nói tôi ức hiếp người già.
Lúc nãy tôi chỉ nói là không có chứng cứ." Giản Mạc mặt đầy bình tĩnh nhìn Nghiêm Hưng Tường đang nổi giận đùng đùng.
"Chứng cứ? Hừ, dĩ nhiên là các người không thể tìm ra chứng cứ rồi, bởi vì người, căn bản không phải do tôi giết, làm sao có thể tìm được chứng cứ nói tôi giết người." Nghiêm Hưng Tường căn bản không tin Giản Mạc có thể tìm ra chứng cứ buộc tội mình, bởi vì căn bản là không có chứng cứ nào cả.
"Xem ra không chỉ trí nhớ và thính lực của Nghiêm tiên sinh có vấn đề mà ngay cả năng lực nghe hiểu của ông cũng không tốt lắm." Giản Mạc nhìn Nghiêm Hưng Tường lắc đầu một cái, bày ra dáng vẻ thất vọng.
"Madam không cần ở đây cố bày ra vẻ, nếu có chứng cứ chứng minh tôi giết người thì các người đã sớm bắt tôi rồi." Nghiêm Hưng Tường đắc ý nói.
"Nghiêm tiên sinh, vào ngày 6 tháng 5 năm 2002, ông đã ở nơi nào?" Giản Mạc nhìn vẻ đắc ý của Nghiêm Hưng Tường nhưng không hề tức giận, chỉ hỏi những vấn đề khác.
"Nếu tôi nói không nhớ, có phải Madam sẽ bảo trí nhớ của tôi có vấn đề không." Nghiêm Hưng Tường không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ừm, có lẽ vậy." Giản Mạc gật đầu đồng ý.
"Ngày 6 tháng 5 năm 2002, nếu tôi nhớ không nhầm thì hẳn là đang ở quán bar."
"Có nhân chứng không?"
"Những người trước đây làm chung với tôi đã từ chức rồi, nhân viên quán bar cũng thay mới vài lần, bây giờ muốn tìm nhân chứng phỏng chừng là không có khả năng."
"Nói cách khác, không ai biết ngày 6 tháng 5 năm 2002 ông đang làm gì?"
"Có thể nói như vậy."
"Vậy ông có nhớ ngày hôm đó mình có từng thấy qua Trương Thiệu Huy không?"
"Không có, Madam."
"À, phải không? Ông nói không có người chứng minh hôm đó ông ở quán bar, nhưng tôi lại có nhân chứng chứng minh lúc Trương Thiệu Huy chết, ông cũng có mặt ở đó."
"Không thể nào!"
"Hửm? Sao Nghiêm tiên sinh có thể chắc chắn như vậy? Tôi còn chưa nói tên của nhân chứng mà."
"Vậy không biết nhân chứng trong lời của Madam là thần thánh phương nào? Nói ra cho tôi nghe thử một chút đi." Nghiêm Hưng Tường cũng không tin lời Giản Mạc nói, cho rằng Giản Mạc đang cố ý dò xét mình.
"Nhắc đến cũng thật trùng hợp, người này không chỉ quen biết Nghiêm tiên sinh mà còn rất quen thuộc nữa." Giản Mạc vòng vo.
"Madam không ngại nói thẳng ra đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem dáng vẻ người kia thế nào, muốn vu oan công dân tốt không phải dễ dàng như vậy." Nghiêm Hưng Tường nói.
"Tên của nhân chứng vừa vặn cùng họ với Nghiêm tiên sinh đây, cũng họ Nghiêm, tên là Nghiêm Gia Vượng, không biết Nghiêm tiên sinh có ấn tượng hay không?" Giản Mạc không nhanh không chậm nói.
"Madam, tôi nói rồi, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, tôi có quyền tố cáo cô." Giản Mạc vừa thốt ra cái tên kia thì Nghiêm Hưng Tường liền phản bác.
"Nghiêm tiên sinh, đây chính là lời từ chính miệng con trai ông, có phải đến con trai mình mà ông cũng quên rồi không? Hửm ~" Đối với phản ứng của Nghiêm Hưng Tường, Giản Mạc đều nhìn thấy trong mắt, lúc nhớ đến đứa bé kia thì cô liền cau mày.
"Ngày hôm đó rõ ràng là Gia Vượng ở nhà, sao có thể nhìn thấy tôi giết người, Madam muốn tìm người vu oan tôi thì có thể tìm người khác, chớ có oan uổng con trai của tôi." Nghiêm Hưng Tường vốn dĩ nãy giờ luôn trấn định, nhưng khi nghe lời Giản Mạc nói thì lại mất khống chế lần nữa.
Nghiêm Gia Vượng là con trai của hắn, bất kể thế nào, Nghiêm Hưng Tường sẽ không tin con trai của mình sẽ nói dối.
"Chuyện này có phải con trai của ông nói hay không, ông có thể đi tìm cậu bé để đối chấp, cậu bé còn tận mắt nhìn thấy quá trình ông giết người, ông có muốn nghe thử một chút không?" Giản Mạc tốt bụng đề nghị.
"Thẳng con bất hiếu đó thấy tôi giết người thế nào? A! Tôi giết người còn không phải vì nó sao, đồ bất hiếu!" Lúc Nghiêm Hưng Tường thốt ra những lời này thì liền nhận ra mình lỡ miệng, sắc mặt rất khó coi, đoán chừng là bị tức đến hỏng rồi.
"Xem ra Nghiêm tiên sinh đã thừa nhận rồi, như vậy Nghiêm tiên sinh, tại sao ông lại sát hại Trương Thiệu Huy? Ông vừa mới nói là bởi vì Nghiêm Gia Vượng, rốt cuộc là nguyên nhân gì?" Giản Mạc cười một tiếng như ý, bình tĩnh nhìn Nghiêm Hưng Tường đang dần mất khống chế.
"Hừ! Không phải đồ bất hiếu đó đã khai hết rồi sao, nếu không phải vì đồ bất hiếu đó, sao tôi có thể trở thành như bây giờ." Nghiêm Hưng Tường thở hổn hển, giọng nói cũng không tốt.
"Mời nói rõ ràng." Giản Mạc cau mày, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
"Năm đó, gia cảnh nhà chúng tôi không tốt, tôi và vợ ngày nào cũng bận đi làm, không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ, nên mới gởi nó ở nhà thầy giáo, kết quả lão thầy đó cũng là súc sinh như Trương Thiệu Huy, là một người thích ngược đãi trẻ con.
Thời gian chúng tôi tiếp xúc với đứa nhỏ không nhiều, khi đó Gia Vượng nhà tôi khá nhút nhát, có chuyện cũng không dám kể, mãi đến sau này ngẫu nhiên bị tôi nhìn thấy Trương Thiệu Huy dẫn nó đi mướn phòng.
Chỉ là một đứa trẻ bao lớn a, làm cha mẹ sao có thể nhịn lòng nhìn đứa nhỏ nhà mình gặp bất hạnh như vậy, lúc đó tôi liền muốn xông đến đánh hắn ta một trận, nhưng cứng rắn nhịn xuống, tại sao! Chỉ vì tôi không có tiền! Quán bar kia mắt chó không cho tôi vào, còn kêu bảo vệ đuổi tôi đi.
Con trai của mình gặp chuyện như vậy, sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này.
Cho nên đã tìm người đánh lão thầy giáo kia một trận, rồi muốn đi tìm Trương Thiệu Huy trả thù, nhưng không ngờ khi đó Trương Thiệu Huy có tiền, người nghèo như chúng tôi sao có thể đấu với kẻ có tiền.
Nhiều lần lén theo dõi Trương Thiệu Huy nhưng không có kết quả, sau đó phát hiện có một cẩu tử đang theo dõi Trương Thiệu Huy, tôi liền liên lạc với hắn, xài hết tiền dành dụm, chính là vì muốn tìm hiểu Trương Thiệu Huy.
Hừ! Thế nhưng không ngờ cuối cùng tên cẩu tử đó lại cùng một giuộc với Trương Thiệu Huy.
Sau khi tìm hiểu được thời gian cố định Trương Thiệu Huy đến quán bar, tôi liền xin việc ở đó, chính là muốn tìm cơ hội chỉnh Trương Thiệu Huy.
Ngày đó, ở quán bar nhìn thấy Trương Thiệu Huy và một cậu thiếu niên cãi nhau, sau đó hai người bỏ đi.
Khi ấy, Trương Thiệu Huy vừa lôi vừa kéo cậu bé kia, tôi nhìn thấy tình huống không đúng lắm, nghĩ có lẽ thời cơ đã đến nên liền đi theo.
Lúc đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy cẩu tử kia đang trấn lột tư trang của Trương Thiệu Huy.
Lúc tôi tiến lên thì hung hăng đạp Trương Thiệu Huy vài cái cho hả giận." Lúc Nghiêm Hưng Tường kể đến đoạn đạp Trương Thiệu Huy thì biểu tình trên mặt tràn đầy hư vinh đắc ý.
"Sau đó thì sao?" Nghe Nghiêm Hưng Tường kể rõ, Giản Mạc có thể tưởng tượng ra được nếu mình là đứa trẻ bị hại, cha mẹ sẽ có phản ứng như thế nào.
Năm đó, cha mình không phải cũng giống như vậy sao? Đó là lần đầu tiên nhìn thấy cha như vậy, nhưng cũng đủ để khiến mình nhận ra một mặt khác của ông.
"Sau đó, hừ! Vốn là muốn đạp cho hắn vài cú nữa, cho hắn bớt phách lối, nhưng không ngờ nửa đường tên kia tỉnh lại, vì thế chúng tôi liền cãi nhau.
Lúc đó Trương Thiệu Huy đã bị người ta đánh vào đầu, mấy cú đạp của tôi cũng không nhẹ, hắn sao có thể là đối thủ của tôi.
Vốn dĩ không có ý định giết hắn, nhưng không ngờ tiện nhân kia lại nói con trai tôi ngon miệng như thế nào, cô nói xem người làm cha sao có thể chịu đựng người khác ức hiếp đứa trẻ nhà mình.
Khi đó tôi liền nổi lên sát tâm, hừ! Sau khi đánh hắn ngã xuống đất, cầm hòn đá bên cạnh đập lên vết thương của hắn mấy cái nữa, khi máu của hắn dính lên mặt tôi, trong lòng tôi liền dâng lên một trận khoái cảm."
"Ông giết chết hắn, có nghĩ đến cuộc sống sau này của người nhà và con trai hay không? À, cũng đúng, nghe nói bây giờ ông nuôi ba bốn cô tình nhân, vợ cả và con trai đã sớm bị lãng quên ở góc nào không biết rồi."
"Mới không phải! Tôi yêu vợ tôi, cũng yêu con trai của tôi.
Nhưng mà, sau khi giết Trương Thiệu Huy, tôi sợ liên lụy bọn họ cho nên nên đã hời hợt với họ, haha, không ngờ cuối cùng lại khiến cho con trai mình không thèm nhìn người cha như tôi." Nghiêm Hưng Tường kích động phản bác lời của Giản Mạc, vừa nói vừa cười lạnh chính mình.
Trong nụ cười nhạt kia mang theo sự khinh thường với hành động của bản thân, Nghiêm Hưng Tường trước mặt đã không còn phách lối kiêu ngạo, chỉ còn lại sự áy náy đối với vợ con.
Mặc dù ban đầu cuộc sống không tốt, trong nhà không có cơ sở kinh thế, nhưng mà thời điểm đó mới thật sự là nhà, có tiếng trẻ con cười đùa, có sự quan tâm của vợ.
Còn bây giờ thì sao, có kinh tế, nhưng vợ con lại không còn, chỉ có thể không ngừng tìm đàn bà, bao nuôi những người này mới có thể tìm được chút an ủi trong cuộc sống hiu quạnh.
Giản Mạc vẫn luôn chú ý đến động tác thần thái và ánh mắt của Nghiêm Hưng Tường.
Nghiêm Hưng Tường của hôm nay tản ra cảm giác khiến Giản Mạc cảm thấy rất quen mắt.
Năm đó sau khi mẹ mất, cha cũng một mực yên lặng ngồi trong phòng khách thất thần nhìn một hướng, cả người toát lên cảm giác thê lương.
"Madam, có phải đứa bé kia vẫn còn hận tôi không?" Nghiêm Hưng Tường khàn khàn hỏi.
"Không có, thật ra thì Gia Vượng không có làm chứng, cậu bé rất yêu ba của mình." Giản Mạc lắc đầu, những lời nói lúc nãy chẳng qua là muốn Nghiêm Hưng Tường thành thật mọi chuyện mà thôi.
Giản Mạc còn nhớ cuộc đối thoại ngày hôm đó với Nghiêm Gia Vượng.
"Nghiêm Hưng Tường là cha của cậu?"
"Không phải.
Tôi họ Nghiêm, nhưng ông ta không phải cha tôi."
"Gia Vượng, kết quả xét nghiệm DNA của hai người không nói với tôi như vậy, cậu đang giấu giếm chuyện gì?"
"Madam, tôi có thể giấu giếm chuyện gì, tôi nói không phải thì không phải."
"Gia Vượng nói như vậy là vì hận ba của mình đi." Giản Mạc cảm thấy đứa bé này quá thành thục.
"Không! Tôi yêu ông ấy." Nghiêm Gia Vượng lập tức phản bác, nhưng vừa nói ra thì liền nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
"Yêu ông ấy nhưng không thừa nhận ông, đây chính là tình yêu của cậu?" Chậm rãi cảm hóa.
"Không, không phải vậy, tôi không hận ông ấy." Nghiêm Gia Vượng kích động.
"Hả? Lời này nghĩa là gì?"
"Tôi biết ba làm vậy là vì tốt cho tôi, là vì không muốn liên lụy chúng tôi, cho nên mặc kệ ba làm thế nào cũng đều tốt, tôi vẫn rất yêu ông.
Madam tin tưởng tôi, tôi thật sự rất yêu ba của tôi." Nghiêm Gia Vượng kích động nắm lấy tay Giản Mạc, ánh mắt hốt hoảng.
Trẻ nhỏ chung quy vẫn là trẻ nhỏ, mặc kệ thành thục thế nào thì cũng là con nít, không thể đối chiêu với một người lão luyện như Giản Mạc, rất sợ Giản Mạc sẽ không tin lời mình nói.
Cũng bởi vì Nghiêm Gia Vượng nói như vậy nên Giản Mạc liền bắt đầu hoài nghi, mặc kệ cha ở bên ngoài làm gì thì đứa trẻ cũng yêu hắn như vậy, ngoại trừ tín nhiệm và tình yêu thì còn có một nguyên nhân khác.
Cũng chính là bắt đầu từ đây, Giản Mạc liền tiện tay điều tra tất cả tài liệu về Nghiêm gia.
Trong tài liệu cho thấy, hạnh phúc một nhà ba người của Nghiêm Hưng Tường kết thúc ngay sau khi Trương Thiệu Huy chết được vài ngày.
Thời gian xảy ra trùng hợp như vậy, khiến cho Giản Mạc không thể không hoài nghi, hơn nữa từ đó về sau, Nghiêm Hưng Tường liền bắt đầu không từ thủ đoạn để leo cao chức vị trong quán bar, có tiền rồi thì bắt đầu bao nuôi tình nhân, rất ít hoặc cơ hồ là không về nhà, mua một căn nhà riêng ở bên ngoài.
Giản Mạc tin một người dù có mê gái đến thế nào thì cũng không có khả năng thay đổi lớn giống như Nghiêm Hưng Tường, cho nên lúc tìm đến Nghiêm Hưng Tường mới cố ý kích thích dò xét hắn như vậy.
"Tôi đối xử với mẹ con thằng bé như vậy mà vẫn yêu tôi sao." Nghiêm Hưng Tường thấp giọng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, cậu bé rất yêu ông, không thể không nói con trai của ông rất dũng cảm." Đối với biểu hiện của Nghiêm Gia Vượng, Giản Mạc rất vui mừng, một gia đình như vậy nhưng có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ kiên cường dũng cảm, tích cực lạc quan, thật sự rất tốt.
"Tôi biết, tôi biết nó dũng cảm nhất." Nhắc đến Nghiêm Gia Vượng, trong giọng nói của Nghiêm Hưng Tường tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc và kiêu ngạo.
"Nghiêm tiên sinh, không biết ông làm thế nào mà lại đổ thuốc men hóa học rửa ảnh lên quần áo của Trương Thiệu Huy?" Đối với chuyện này, Giản Mạc vẫn luôn nghĩ mãi không thông.
Nếu không có những chất hóa học này thì chuyện tìm kiếm hung thủ sẽ rất khó khăn.
Cũng bởi vì chúng mà mới tìm được đầu mối, từ đó ở nhà lão Lưu lấy được thông tin quan trọng nhất.
"Rất đơn giản, tôi biết Trương Thiệu Huy có thói quen chụp hình, không phải hắn rấy thích thưởng thức sao, tôi chính là muốn để hắn chết trong thứ mà hắn thích nhất.
Những chất hóa học này là tôi cố tình đổ lên người hắn, dĩ nhiên, sẽ không tiện nghi cho hắn như vậy, tôi cũng chụp rất nhiều hình khỏa thân của hắn." Có lẽ vì biết Nghiêm Gia Vượng vẫn rất yêu thương mình nên lúc này Nghiêm Hưng Tường rất ngoan ngoãn thừa nhận.
Cách làm của Nghiêm Hưng Tường giống như đang trả thù những gì mà Trương Thiệu Huy đã đối xử với con trai của mình.
"Madam, trước khi truy tố, có thể để tôi gặp Tiểu Vượng một lần được không?" Trước kia đều là lén nhìn một chút, bây giờ muốn tận mắt nhìn xem con trai mình có cao hơn không, có khỏe mạnh cường tráng không.
"Có thể, tôi sẽ xin phép quan tòa."
Pháp lý cũng có ân huệ, mặc dù Nghiêm Hưng Tường giết người, nhưng tội mà Trương Thiệu Huy phạm phải càng ác liệt hơn tội của Nghiêm Hưng Tường, càng không thể tha thứ hơn.
"Cảm ơn Madam." Đối với lời của Giản Mạc, Nghiêm Hưng Tường tràn đầy cảm kích.
Dưới sự sắp xếp của Giản Mạc, Nghiêm Gia Vượng đến đồn cảnh sát gặp mặt Nghiêm Hưng Tường, hai cha con chẳng qua chỉ hỏi thăm chút chuyện trong cuộc sống, Nghiêm Hưng Tường cũng cẩn thận giao phó cuộc sống của Nghiêm Gia Vượng, chăm sóc bản thân và mẹ, phải làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
"Madam, thật ra Nghiêm Hưng Tường không đáng phải ngồi tù, Trương Thiệu Huy ghê tởm như vậy, phá hủy tương lai của biết bao đứa trẻ, sao có thể tiện nghi cho hắn được chứ." Tiêu Tiêu nhìn hai cha con đang ôm chặt nhau mà cảm khái.
"Tất cả mọi chuyện đều không thể tốt đẹp giống như chúng ta tưởng tượng, Trương Thiệu Huy tội ác vô tận, nhưng là bởi vì lúc đó con người còn tham niệm, oan uổng tương lai của trẻ con, nên mới dẫn đến bi kịch này.
Chuyện chúng ta cần làm là cố gắng bắt thật nhiều tội phạm, để cho những người vô tội này chịu khổ ít một chút."
Kết cục bây giờ không phải chuyện Giản Mạc muốn nhìn thấy, nhưng chức trách của cảnh sát là vậy, chỉ có thể hi vọng chánh án có thể biết rõ tội của Trương Thiệu Huy, giảm nhẹ mức án cho Nghiêm Hưng Tường.
"Dạ, đã biết, Madam."
"Được rồi, rốt cuộc cũng phá xong vụ án, mọi người quay về nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, ngày mai tôi mời khách." Nhiều ngày như vậy, thành viên của tổ trọng án đều khổ cực, Giản Mạc vỗ vỗ tay bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi,
"Thank you Madam."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng không biết tại sao lại viết vụ án này, nhưng những chuyện như vậy sẽ luôn tồn tại trong cuộc sống, chẳng qua là chúng ta không biết mà thôi.
Vụ án tiếp theo, khụ, phỏng chừng sẽ rất đẫm máu, nhưng vai chính nhất định có tiến triển..