Cuộc cãi vả trên xe của hai người, cuối cùng kết thúc bằng chuyện Mộc Hi Lương ngồi chơi game và Giản Mạc yên lặng lái xe.
Gọi là kết thúc, không phải nói hai người không cãi nhau nữa mà là bắt đầu chiến tranh lạnh.
Thật ra thì Mộc Hi Lương cũng không tức giận đến vậy, chẳng qua trong lòng hơi buồn bực, huống chi đối tượng buồn bực lại còn là người nàng đặt trong tim, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình quấn quýt mà thôi.
Mà Giản Mạc biết Mộc Hi Lương tức giận là vì thái độ của mình, nhưng cũng chỉ cho rằng là chuyện liên quan đến hai người Hạ - Thần, chứ không biết nguyên nhân sâu xa.
Bởi vì không biết cách dỗ dành người khác, cũng chưa từng chủ động dỗ dành ai cả cho nên liền rơi vào mâu thuẫn.
Hai người, hai tâm tư, không thể nói rõ, cũng không nói được, chẳng biết phải làm sao.
Lúc hai người quay về đồn cảnh sát thì đã là xế chiều, trước đó vì bận rộn công việc mà không có thời gian ăn cơm, nhưng cả hai đều không thấy đói bụng.
Vả lại, bởi vì chuyện không vui trên xe mà cũng không đề cập đến chuyện cơm nước.
Mộc Hi Lương xuống xe rồi cũng không thèm nhìn Giản Mạc lấy một cái, tự mình về văn phòng trước, còn Giản Mạc ngồi trên xe nhìn bóng lưng Mộc Hi Lương tức giận rời đi, bực bội, con gái thời nay dễ tức giận như vậy sao? Lắc lắc đầu, đậu xe, sau đó cũng quay về phòng làm việc của mình.
"Madam, hai chị về rồi sao?" Tư Hàn đi đến, nhìn thấy Giản Mạc đang ngồi trong phòng làm việc, nhớ đến hình ảnh lúc nãy, có chút không chắc chắn hỏi.
Lúc nãy qua phòng Pháp chứng nhận báo cáo nghiệm chứng về thì nhìn thấy Mộc Hi Lương mặt mày lạnh lùng đang đi về hướng phòng làm việc của nàng.
Nghi hoặc nhìn nhìn bóng lưng Mộc Hi Lương, sáng nay lúc ra ngoài vẫn còn tốt, sao đến khi về thì sắc mặt khó coi thế kia? Gặp phải chuyện gì sao? Trở lại tổ trọng án, lại thấy Giản Mạc đang ngồi một bên, dáng vẻ không biết đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ hai người này cãi nhau?
Thế nhưng nghĩ kĩ thì lại không đúng nha, ngoại trừ ban đầu bởi vì Mộc Hi Lương và Giản Mạc không quen biết nhau nên quan hệ có chút không hòa hợp, nhưng từ sau mấy lần đó thì quan hệ của họ cũng tiến triển không tệ lắm, thậm chí gần đây cảm thấy tình cảm của hai người càng có khuynh hướng tốt hơn, vậy thì sao có thể cãi nhau được?
Hai người cùng đi ra ngoài tra án, lúc trở lại thì đều không bình thường, là vì vụ án có vấn đề?
"Madam, đây là báo cáo của phòng Pháp chứng." Tư Hàn đưa văn kiện trong tay cho Giản Mạc, thế nhưng rất kì lạ, Giản Mạc thường ngày vẫn luôn nghiêm cẩn tập trung làm việc lại không đưa tay ra nhận báo cáo của Tư Hàn, nhìn thần sắc này của cô thì có vẻ vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Xem ra đúng là hai người này có vấn đề rồi.
"Madam." Tư Hàn đề cao âm lượng, ý muốn đánh thức Giản Mạc, và cách Tư Hàn đã thành công.
Giản Mạc nhìn nhìn Tư Hàn, rồi lại nhìn bản báo cáo còn đang lơ lửng trong không trung, nhận lấy, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
"Madam, chị cãi nhau với bác sĩ Mộc hả?" Không phải là Tư Hàn muốn nhiều chuyện, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Giản Mạc, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Mộc Hi Lương, Tư Hàn cảm thấy đau đầu.
Mộc Hi Lương lạnh lùng với Giản Mạc lạnh lùng cực kì giống nhau, rất đáng sợ a!
".....!Không có." Chuẩn bị lật tài liệu trong tay, nghe câu hỏi này, Giản Mạc hơi khựng lại một chút, đấy cũng tính là cãi nhau sao? Chắc là không phải đâu, chỉ là ý kiến không hợp nhau thôi mà.
"Không có? Lúc nãy em thấy mặc mày bác sĩ Mộc lạnh như băng, trông rất khác với dáng vẻ thường ngày của cô ấy, ngược lại rất giống với lời đồn, lạnh lùng, khiến người ta run sợ."
Gương mặt lạnh như băng? Giản Mạc có chút hoài nghi miêu tả khoa trương của Tư Hàn, dù sao hai người cũng chỉ là ý kiến bất đồng một tí thôi, cũng đâu cần phải trưng ra bộ mặt lạnh lùng làm gì chứ? Nhìn chằm chằm Tư Hàn một hồi, không giống như đang nói láo nha.
Hi Lương thật sự vì chuyện này mà tức giận lớn như vậy? Giản Mạc có chút không biết làm sao, rõ ràng là mình không sai mà.
"Bên Pháp chứng có phát hiện gì không?" Lảng tránh vấn đề của Tư Hàn, Giản Mạc bắt đầu đọc báo cáo.
"Pháp chứng đã hóa nghiệm tất cả đồ vật mang về từ hiện trường, ngoại trừ phát hiện một ít thành phần thuốc giãn cơ trên ly cafe ra thì không còn gì khác.
Trên đồ đạc trong phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch có một vài dấu vân tay, ngoại trừ của cô ấy và trợ lí ra thì đều là của Thần Tử Tiêu.
Nhưng trên ly cafe kia chỉ có dấu vân tay của cô ấy và trợ lí." Tư Hàn coi như cũng hiểu biết về tính cách và tâm tư của Giản Mạc, thấy Giản Mạc không muốn truy hỏi vấn đề kia nữa thì Tư Hàn cũng không tiếp tục, người bên ngoài thì cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Mặc dù Giản Mạc là cấp trên của mình nhưng Tư Hàn không thể nào không sợ tính tình lãnh đạm của cô.
"Tôi và bác sĩ Mộc đã đến nhà Thần Tử Tiêu, sáng nay Thần Tử Tiêu có dừng chân ở phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch, hơn nữa còn ăn sáng ở đó, có dấu vân tay của Thần Tử Tiêu thì cũng không có gì lạ, chẳng qua Thần Tử Tiêu không hề nói đến chuyện Hạ Ngữ Mạch có uống cafe, có thể là sau khi cô ấy rời đi thì trợ lí mới chuẩn bị cho Hạ Ngữ Mạch."
Ngoài miệng thì nói là phải dựa theo chứng cứ, nhưng thật ra từ lúc Giản Mạc vừa nhìn thấy Thần Tử Tiêu thì liền có một loại trực giác, cô gái này không phải là hung thủ.
Mà lúc ở trên xe tranh luận với Mộc Hi Lương chẳng qua cũng vì muốn bản thân thanh tĩnh một chút, không muốn để tình cảm dẫn dắt suy nghĩ.
Nhưng không ngờ vì mấy lời đó của mình mà chọc cho Mộc Hi Lương không vui, haizz....!
Trên ly cafe chỉ có dấu vân tay của Hạ Ngữ Mạch và trợ lí, thế nhưng muốn bỏ thuốc giãn cơ vào ly cafe thì có nhiều cách, không thể chỉ dựa vào dấu vân tay liền nhận định đó là hung thủ.
"Cafe là trợ lí đi mua, cô ta không nhắc đến hay sao? Cô ta có cho lời khai không?" Không chờ Tư Hàn tiếp lời, Giản Mạc hỏi tiếp.
"Trong bản ghi chép, trợ lí không nói rõ, chỉ nói là vì muốn pha cafe cho Hạ Ngữ Mạch nên có rời đi một lát."
Nhắc đến cũng thật đúng dịp, trợ lí của Hạ Ngữ Mạch là do Tư Hàn lấy lời khai, cho nên Tư Hàn trả lời rất nhanh.
Khi đó Tư Hàn cũng chỉ hỏi cho có chứ không có hỏi kĩ càng cẩn thận mấy chuyện vặt vãnh này, bây giờ nhìn lại, xem ra phải tìm người trợ lí này để tìm hiểu tình huống cụ thể khi đó.
Rời đi một lát? Thời gian pha cafe không lâu, nếu trợ lí đi pha cafe thì ly cafe này sẽ luôn đi theo bên cạnh cô ta, như vậy thuốc giãn cơ được hạ vào lúc nào? Là trước khi pha cafe hay là trong lúc pha? Cũng có thể là ngay lúc uống? Chuyện này có chút kì quái.
"Vậy trong lúc pha cafe cho Hạ Ngữ Mạch, trợ lí có để nó rời khỏi tầm mắt mình không?"
"Chuyện này thì chờ em đi thăm hỏi lại đã." Tư Hàn ngưng thần ngẫm nghĩ một lát, khi đó không biết trong cafe có thuốc giãn cơ nên đã không hỏi kĩ chuyện này.
"Ừ."
Đợi Tư Hàn đi rồi, nhìn đống văn kiện trên bàn, Giản Mạc xoa xoa huyệt Thái Dương, có hơi nhức đầu.
Đầu đau, bụng cũng đau theo, hình như vẫn chưa ăn cơm trưa.
Khổ sở lắc đầu một cái, trước đây Mộc Hi Lương đều gọi cô đi ăn cơm đúng giờ, bây giờ bởi vì chuyện trên xe mà không ăn cơm được.
Cơ mà cô chưa ăn, lẽ nào Hi Lương cũng chưa ăn luôn sao?
Nhíu chặt mày, nghĩ đến chuyện vì mình mà hại Mộc Hi Lương không ăn trưa thì liền có chút phiền não.
Nhìn nhìn cái tên của Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu trong hồ sơ thì càng thấy bực bội hơn.
Nếu không phải vì hai người thì bây giờ lo gì không có cơm ăn? Nếu không phải vì hai người thì sao có thể bất đồng ý kiến với cô ấy chứ?
Lẽ nào cô không thể thử xung động một lần sao?
Trong đầu hồi tưởng lại lời của Mộc Hi Lương, khóe miệng Giản Mạc câu lên nụ cười bất đắc dĩ, xung động một lần có liên quan gì đến vụ án mà Hi Lương phải phản ứng dữ đến vậy?
Chẳng lẽ vì bên cạnh Hi Lương có Susen và Cố Ngôn Sương cho nên có chút xúc động với chuyện của hai người Hạ-Thần sao? Sau khi Hạ Ngữ Mạch chết, tất cả phản ứng của Thần Tử Tiêu đều lọt vào mắt Giản Mạc, thế nhưng chuyện này có thể nói rõ điều gì? Chuyện tình cảm của hai người đó có liên quan gì đến cô? Liên quan đến cô cũng chỉ có tình hình phát triển của vụ án thôi.
Tỉ mỉ nghiên cứu lời nói và phản ứng của Mộc Hi Lương, luôn cảm thấy Mộc Hi Lương như vậy không phải hoàn toàn vì chuyện của Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu, ngược lại có cảm giác như trước mắt là màn sương mù dày đặc, muốn nhìn rõ lại bị sương mù vây quanh.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Bụng đã đói đến biểu tình, khiến cho Giản Mạc không thể không buông chuyện này xuống trước.
Người là sắt cơm là thép, bây giờ phải đi lấp no bụng rồi mới có thể có tinh lực suy nghĩ những chuyện này.
Liên quan đến vụ án, cũng liên quan đến Mộc Hi Lương.
Đến căn tin, ăn qua loa miếng sandwich, có chút ai oán, không khỏi chê bai mùi vị của sandwich càng ngày càng tệ.
Đoán chừng Mộc Hi Lương vẫn chưa ăn trưa nên liền mua một phần thức ăn, mặc kệ Mộc Hi Lương còn tức giận hay không thì Giản Mạc cũng không cho phép Mộc Hi Lương bụng đói làm việc.
Giống như trước đây Mộc Hi Lương không cho phép Giản Mạc bụng đói làm việc vậy.
Cộc cộc!
"Mời vào."
"Ăn tạm một chút đi." Giản Mạc đẩy cửa đi vào, đi đến trước bàn làm việc của Mộc Hi Lương, đặt đồ ăn trên tay lên bàn, giọng điệu tự nhiên, tạm thời bỏ qua "không vui" trước đó.
"Tôi không đói."
Thật ra thì lúc Mộc Hi Lương mang tâm tình khó chịu quay về phòng làm việc thì đã suy nghĩ rất nhiều.
Bây giờ còn chưa phải lúc cơ mà, nhớ lại kích động khi nãy, Mộc Hi Lương có chút hối hận, lỡ như Tiểu Mạc tức giận thì làm sao đây? Vẫn luôn bất an ngồi trong phòng làm việc, mãi đến khi Giản Mạc đem đồ ăn vào thì Mộc Hi Lương mới buông lòng tảng đá trong lòng.
Thế nhưng trên mặt vẫn giả vờ không để tâm, thật không biết là làm sao nữa a~
"Không đói thì cũng phải ăn một chút, nếu không một lát nữa sẽ ảnh hưởng cô làm việc." Nghe được câu trả lời của Mộc Hi Lương, Giản Mạc cau mày, sao có thể không đói được chứ, chính cô cũng đói đến xỉu cơ mà.
Sợ rằng Mộc Hi Lương vẫn còn giận cho nên Giản Mạc cũng cố chấp một chút.
"Nếu Madam sợ tôi ảnh hưởng công việc thì cứ yên tâm.
Đói một bữa cũng sẽ không ảnh hưởng tôi làm việc, trước đây cả ngày không ăn gì cũng vẫn bình thường."
Lời nói không thèm để ý của Mộc Hi Lương lại khiến Giản Mạc suy nghĩ, cái cô này cũng giống như mình, bận bịu đến nỗi quên ăn cơm?
Thật ra thì không phải Mộc Hi Lương bận đến quên ăn mà là cố tình bận để mình quên chuyện ăn cơm, chỉ có làm như vậy mới có thể tâm tình dễ chịu hơn một chút.
Có đôi lúc hành hạ thân thể của mình, để cho nó đau đớn, cũng tốt hơn nỗi đau khổ trong lòng..