Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu FULL


Quay về phòng làm việc từ bên Pháp chứng, lúc này đã sắp đến giờ tan ca, chẳng qua vì vụ án vừa có bước tiến nên Giản Mạc cũng không nôn nóng có ý định ra về.

Ngược lại, vừa quay về tổ trọng án thì liền đọc bản ghi chép của Vương Nhất Bùi, nếu Giản Mạc nhớ không nhầm, ngày hôm đó, lúc Vương Nhất Bùi đi pha cafe thì có gặp Tô Thiển Miên, cho dù chỉ là lướt qua thì cũng được coi là một một điểm khả nghi.

"Madam." Ngay lúc Giản Mạc định gọi cho Lương Diệc thì người liền xuất hiện trước mặt cô.

"Thế nào rồi?"
"Bọn em đã đem hình của Tô Thiển Miên, Vương Nhất Bùi, Lý Tú An và Thần Tử Tiêu cho ông chủ tiệm thuốc xem qua, hình chụp chính diện, trắc mặt đều có đủ.

Cho dù hôm đó người đến mua thuốc đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang nhưng mà dựa theo bóng lưng thì ông chủ nói Tô Thiển Miên và Vương Nhất Bùi cực kì giống cô gái ngày hôm đó.

Chẳng qua vẫn chưa chắn chắc, chỉ có thể chỉ ra hai người này mà thôi."
"Hửm? Tô Thiển Miên và Vương Nhất Bùi? Tôi cùng với bác sĩ Mộc vừa đến hiện trường kiểm tra qua, phát hiện một chậu cây cảnh có chứa thành phần thuốc giãn cơ, chúng tôi đã lấy mẫu thử đưa cho Pháp chứng, kết quả hóa nghiệm cho thấy thành phần trên lá cây giống hệt với thành phần thuốc trong ly cafe." Giản Mạc không nói ra suy đoán trong lòng mình, chỉ ngắn gọn tường thuật lại tình huống mọi chuyện.

"Chậu cây? Chậu cây mà Madam nói có phải là cái chậu ở ngay khúc cua chỗ máy pha cafe không ạ?" Trong ấn tượng của Tư Hàn thì có chút hình ảnh về chậu cây này, ngày hôm đó chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua chứ không đặt nhiều tinh lực lên nó.

"Ừ.

Là chậu cây đó.

Theo lời kể của nhân viên, chậu cây kia đã được đặt ở chỗ đó nhiều ngày rồi, trước kia thì phát triển không tệ, thế nhưng từ sau khi Hạ Ngữ Mạch bị ngộ hại thì nó liền bắt đầu khô héo, lá cây cũng úa vàng, bọn họ tưởng là tà môn nên liền chuyển chậu cây ra phía sau tòa nhà." Giản Mạc gật đầu một cái, trả lời Tư Hàn.

"Oa~, có phải chậu cây kia cảm nhận được cái chết của Hạ Ngữ Mạch nên mới khô héo không nhỉ." Vừa nói đến chuyện này thì Tiêu Tiêu liền cảm thấy vô cùng vi diệu, sao có thể phát sinh chuyện này được chứ.

"Không nghe Madam nói trên chậu cây kia có thành phần thuốc giãn cơ sao, cô bị đần à." Đại Vĩ không hề bỏ lỡ cơ hội được chế nhạo Tiêu Tiêu.

"Anh nói gì! Muốn chết hả! Tôi thấy gần đây anh bị ngứa da rồi phải không!" Nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay xoa xoa vào nhau, nếu cẩn thận nghe kĩ thì có thể nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc vì dùng lực quá mạnh.


"Báo cáo Madam, có người muốn sử dụng vũ lực!" Đại Vĩ làm một tư thế quân đội tiêu chuẩn, nghiêm túc báo cáo với Giản Mạc.

Tư Hàn và Lương Diệc hai mặt nhìn nhau, người nào cũng có xung động muốn ôm trán, hai người này có thể phân biệt trường hợp mà cãi nhau như vậy được không a!
"Hai người ném hai đứa này ra ngoài cho tôi!" Giản Mạc cau chặt mày nói một câu, sau đó liền khôi phục vẻ mặt lạnh tanh.

Mà Lương Diệc và Tư Hàn bị chỉ đích danh lập tức thực thi mệnh lệnh của Giản Mạc, làm lơ biểu tình kinh ngạc của hai người đang cãi nhau kia, mỗi người kéo một người vô cùng ăn ý đẩy bọn họ ra ngoài cửa.

"A~~, Madam, là Đại Vĩ làm sai, tại sao lại ném em ra ngoài chứ...!Không công bằng...." Muốn ném thì ném một mình Đại Vĩ thôi a, Madam thật đáng ghét!
"Cô có ý gì! Madam có muốn ném thì cũng là ném cô mới đúng."
"Anh!"
Mà Lương Diệc và Tư Hàn đứng trong phòng họp đành phải nhún nhún vai, hai người này có thể an tĩnh một lát được không? Ông bà nói oan gia vui mừng, hai người này từ khi bước chân vào tổ trọng án thì không ngừng cãi vả, thế nhưng lại không phát triển chút tình cảm nào cả.

Chẳng những không có cảm tình mà ngược lại còn tệ hơn.

"Ý của Madam là có người đã phun thuốc giãn cơ lên chậu cây, sau đó cố ý để Vương Nhất Bùi đứng bên cạnh, để cho thuốc giãn cơ nhỏ từ tán lá xuống ly cafe?" Sau khi đuổi hai người om sòm kia đi rồi thì bên trong phòng họp trở nên an tĩnh hơn, Tư Hàn tiếp tục suy đoán lời của Giản Mạc.

Nếu suy đoán này là thật vậy thì tâm cơ của hung thủ cũng quá sâu xa đi, cũng rất thông minh, dùng phương thức như vậy, người khác rất khó nhận ra.

"Với tình hình trước mắt xem ra đúng là dùng phương thức này, chẳng qua vẫn không thể xác định là Vương Nhất Bùi cố tình hay vô ý, không phải ông chủ tiệm thuốc nói bóng lưng giống với cả Vương Nhất Bùi và Tô Thiển Miên sao, cho nên tất cả vẫn chưa rõ ràng.

Nhưng mà hai người này rất khả nghi, cần phải tăng cường chú ý." Giản Mạc không phủ nhận suy đoán của Tư Hàn, chẳng qua đối với việc người đó cố ý hay vô tình tạo nên giả tưởng như vậy, Giản Mạc vẫn chưa xác định được.

Ít nhất là trước khi có chứng cứ thì Giản Mạc không thể nhận định ai là hung thủ.

"Không cảm thấy kì lạ sao, có thể nói Vương Nhất Bùi là một bạch phú mỹ, là một phú nhị đại, sao có thể tự mua mình đi mua thuốc được, tùy tiện dặn dò một người giúp việc nào đó là được rồi, hơn nữa thế lực của đám người nhà giàu này cũng không tệ, có rất nhiều cách thức mua thuốc, tại sao lại ban ngày ban mặt đến tiệm thuốc, hơn nữa còn do đích thân cô ta đi mua nữa? Tôi cảm thấy điểm này không hợp lí.


Còn về phần Tô Thiển Miên, cô ta là nhân vật công chúng, cho dù không nổi tiếng lắm nhưng cũng không thiếu tiền.

Hơn nữa lẫn trong vòng giải trí này thì sẽ luôn có chút thủ đoạn và thế lực." Lương Diệc nghĩ mãi mà không hiểu những điểm này, cả hai người họ đều có tiền có thể, đúng ra là không nên làm vậy.

"Phân tích cũng có lý." Đối với phân tích của Lương Diệc, Tư Hàn gật gật đầu bày tỏ đồng ý.

Giản Mạc không nói gì, cũng không tỏ thái độ đồng ý hay phản bác gì.

Nếu là Tô Thiển Miên, tại sao cô ta phải giết Hạ Ngữ Mạch? Động cơ giết người là gì? Còn Vương Nhất Bùi, lăn lộn trong giới giải trí vài năm, cũng không phải là người không có đầu óc, huống chi dựa vào bối cảnh và giáo dục gia đình, thật sự là vì yêu mà không được cho nên mới kích động giết người?
"Bên Lý Tú Án có phát triển gì không?"
"Không ngoài dự đoán, Lý Tú An đã đi tìm Thần Tử Tiêu."
"Có phát hiện gì?"
"Không có, hơn nữa, ngay cả cửa nhà của Thần Tử Tiêu mà Lý Tú An cũng không đi vào được.

Không, hẳn nên nói là Lý Tú An bị chặn lại ở ngoài cửa." Lương Diệc nhớ lại dáng vẻ luống cuống ấn chuông cửa khi đó của Lý Tú An, đợi một hồi lâu mà không thấy Thần Tử Tiêu đi ra, xem ra người đại diện của Hạ Ngữ Mạch đúng là rất lo lắng cho Thần Tử Tiêu.

"Không mở cửa?" Đã từng nghĩ đến tình hình như vậy, nhưng quả thật sau khi biết thì vẫn có chút lo lắng cho cô gái kia.

"Đúng vậy."
"Madam, có khi nào Thần Tử Tiêu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?" Tư Hàn có chút bất an, cho dù nỗi bất an này không thích hợp lắm nhưng không biết vì sao nó lại đột ngột xuất hiện.

Nghe Tư Hàn hỏi vậy, Giản Mạc không khỏi cau mày, trong đầu hiện lên bộ dạng thất hồn lạc phách của Thần Tử Tiêu, gò má tái nhợt, còn có thần sắc ảm đạm kia, trong mắt không có chút hào quang nào.

Một người yêu Hạ Ngữ Mạch sâu đậm như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
"Tôi nói này Tư Hàn, cô đừng có đoán bậy đoán bạ được không, chết vì tình thì cũng quá miễn cưỡng đi.


Cô đừng quên Thần Tử Tiêu là minh tinh, sự nghiệp đang phát triển, cho dù hai người bọn họ từng thề non hẹn biển sinh tử tương tùy nhưng xã hội bây giờ còn tồn tại chuyện như thế sao.

Lòng người a, vì tương lai của mình, ngoài miệng thì lời thề cam kết nhưng hành động thì lại khác." Lương Diệc vừa nói đến đây thì liền có chút kích động, đáy lòng tự giễu, những người yêu nhau bây giờ còn có thể tuân thủ lời thề sao, sẽ không, nhất định không! Sẽ vì lợi ích, tiền bạc mà đem lời hẹn thề một giây trước ném hết ra sau đầu, sau đó vùi mặt vào lồng ngực của người khác.

"Anh không nên vì chuyện của mình mà nảy sinh thành kiến với tình yêu, được không?" Tư Hàn là số ít những người hiểu biết về quá khứ của Lương Diệc, có chút đồng tình với những chuyện mà anh từng gặp phải, thế nhưng đồng tình thì đồng tình, chứ không thể đồng ý chuyện Lương Diệc căm hận tình yêu trên thế gian này.

"Tôi....!không có..." Lương Diệc muốn phản bác, nhưng nhìn thấy nét mặt khó chịu của Tư Hàn thì cảm thấy mình hơi kích động, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Thật ra thì không phải anh không muốn tin tưởng lời thề trong tình yêu, mà là có quá ít người tuân thủ lời thề này.

Trong xã hội này có người chỉ cần quan hệ để mưu cầu lợi ích bản thân, cho dù có bao nhiêu lời thề thì cũng bị đạp đổ, chỉ có thể nói xã hội này là một lò nhuộm khổng lồ, khiến từng tấm vải trắng thuần khiết nhiễm phải những màu sắc khác nhau.

"Được rồi, ý kiến cá nhân của hai người có điểm bất đồng, như vậy hai người liền đi theo dõi Thần Tử Tiêu đi, chú ý an toàn của cô ấy."
Lời thề sao? Giản Mạc chợt nhớ đến câu nói của thân ảnh mơ hồ lần đó, "Bởi vì cậu là Giản Mạc nha, bất kể như thế nào, mình cũng sẽ phụng bồi bên cạnh cậu, giúp cậu, đây là lời hứa của mình, chính là chuyện cả đời", không biết tại sao mà thân ảnh mơ hồ ấy lại chậm rãi hợp lại thành một với thân ảnh của Mộc Hi Lương, trong lòng Giản Mạc vậy mà không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn cảm thấy lời này là do Mộc Hi Lương nói.

Đúng là quá kì quái!
"Madam, bọn em đi rồi vậy một mình chị làm sao?" Lương Diệc đã trực tiếp bỏ qua sự tồn tại hai kẻ còn đang kêu gào bên ngoài phòng họp.

"Không ngại." Giản Mạc tương đối yên tâm với năng lực phá án của mình, huống chi còn có Hi Lương ở đây.

Nhớ đến lời đã nói với Mộc Hi Lương lúc xuống xe, mặt mày Giản Mạc liền biến sắc, hình như bây giờ...!đã tan ca....!rất lâu rồi nhỉ.

Vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Mộc Hi Lương thì nhìn thấy một tin nhắn đến chưa đọc, Giản Mạc mở ra xem, là tin nhắn Mộc Hi Lương gởi đến, nội dung trong đó là: "Giản Mạc cô lại làm thêm giờ rồi! Nhớ tan ca sớm một chút rồi về nhà, tôi về trước."
Nhìn nội dung ngắn ngủi trong tin nhắn, khóe miệng Giản Mạc cười tủm tỉm, sau đó nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Lương Diệc và Tư Hàn thì liền khôi phục dáng vẻ bình thường.

"Đại Vĩ, Tiêu Tiêu, hai người vào đi." Giản Mạc hướng ra phía cửa phòng họp, nói lớn.

Giản Mạc vừa dứt lời thì cửa phòng họp liền bị đẩy ra, chỉ thấy hai người nào đó tiến vào, trên mặt còn mang sát khí, xem ra nãy giờ ở bên ngoài vẫn chưa ngừng cãi nhau.

"Đã tra rõ tài liệu về Tô Thiển Miên chưa? Trong cuộc thi tài năng năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Mặc dù trong lòng nóng vội muốn về nhưng Giản Mạc cũng không quên công việc đã giao cho hai người họ, thấy hai người đi vào rồi thì liền hỏi.

"Dạ, bọn em đã điều tra rồi, cũng đã hỏi thăm nhân viên làm việc năm đó.


Bọn họ đều nói khi đó nhìn quan hệ của ba người kia khá tốt, cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà trước trận chung kết một ngày, ba người bọn họ ăn ý không trò chuyện với nhau.

Không, phải nói là Tô Thiển Miên không nói chuyện với Thần Tử Tiêu và Hạ Ngữ Mạch.

Kết quả đêm chung kết là Tô Thiển Miên thua cuộc.

Lúc này mặc dù cả ba đều bước vào giới nghệ thuật nhưng cũng không xuất hiện cùng nhau.

Chỉ đến khi bộ phim này khởi quay thì mới khiến ba người tụ hội lại một lần nữa." Tiêu Tiêu nói.

"Đúng vậy, chẳng qua chuyện xảy ra trước đêm chung kết đó, bọn em vẫn chưa điều tra ra được, chắc là chuyện riêng của bọn họ." Đại Vĩ bổ sung.

Thật ra, nếu Đại Vĩ và Tiêu Tiêu không cãi nhau thì độ ăn ý khi hợp tác của hai người cũng không tệ lắm.

"Tôi đoán là Tô Thiển Miên thổ lộ với Hạ Ngữ Mạch, nhưng khi đó Hạ Ngữ Mạch đã cùng một chỗ với Thần Tử Tiêu cho nên đã cự tuyệt Tô Thiển Miên, mà Tô Thiển Miên vì bị Hạ Ngữ Mạch cự tuyệt nên dẫn đến chuyện tranh tài thất bại." Tiêu Tiêu đúng là xem phim quá nhiều rồi, chẳng qua suy đoán này quả thật khiến người ta không thể phản bác, nhất là sau khi biết vốn dĩ Tô Thiển Miên cũng có thích Hạ Ngữ Mạch.

"Tình hình bên Tô Thiển Miên thế nào?"
"Vẫn thực hiện lịch trình bình thường, không có phản ứng gì khác.

Gần đây vì cái chết của Hạ Ngữ Mạch mà Tô Thiển Miên liên tục bị truyền thông làm phiền."
- -----------
Chương sau sẽ xuất hiện phân cảnh của đôi chính.

Vì chương trước Madam đã có ngỏ lời rồi, hai trẻ cũng đã hiểu tâm ý của nhau, chỉ còn chờ bước xác nhận nữa thôi.

Nên chương sau mình sẽ đổi xưng hô thành "tôi-cậu" trước một tí, làm tiền đề để đến chương sau nữa khi hai trẻ chính thức về bên nhau sẽ đổi thành "cậu-mình", như vậy cho không bị bỡ ngỡ quá ^_^
Đi chơi về trễ nên post truyện trễ, cáo lỗi với mọi người ^_^.

Good night all.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận