Cuối cùng cũng dọn vào xong.
Lâm Cạnh đã sớm sắp xếp bên vận chuyển, Trần Ngữ Sương chỉ việc bọc mình kín mít để anh đưa về nhà.
Trần Ngữ Sương thở một hơi, tuyết trắng đọng trên vai rơi xuống.
Dù cô đã tới miền Bắc một năm nhưng vẫn chưa quen với tuyết lớn như vậy.
Lâm Cạnh đuổi kịp cô, lấy chiếc mũ len dính đầy tuyết trên đầu cô giũ mấy cái, bông tuyết trắng bay lả tả dừng trên đỉnh đầu cô, nhưng rất nhanh đã bị nhiệt độ ấm áp trong nhà hóa thành mấy giọt nước, chậm rãi ngấm vào tóc cô.
Đỉnh đầu đột nhiên bị lạnh nên cô co người, nghe thấy Lâm Cạnh cười to: “Ha ha ha ha ha!”“A a a, Lâm Cạnh, em muốn đánh chết anh!” Cô xoay người đánh anh, đúng lúc đó đối diện với hàng mi dính tuyết của anh, dịu dàng như mưa xuân.
Cô bỗng ngây người, lập tức bị anh áp đảo, đè lên cửa tủ quần áo, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Anh bị nhiệt độ bên ngoài làm cho đỏ ửng tay, lúc này ôm chặt cô càng ngày càng gần, cho đến khi hai mắt chỉ cách nhau vài cm.
Trần Ngữ Sương không nhịn được bèn nhắm mắt, cảm thấy có gì đó ngứa ngáy truyền tới lông mi, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt cô, rất nhanh đã rời khỏi.
Khi cô mở mắt ra thì anh đã thu tay lại, đầu ngón tay dính ánh nước trên lông mi cô, lấp lánh rất đẹp.
Cô ngây người, mυ"ŧ ngón tay anh theo bản năng.
“Chậc.
” Anh rút ngón tay ra, nhíu mày: “Vừa mới từ ngoài về, anh còn chưa rửa tay đâu.
”Trần Ngữ Sương bị lạnh đến đỏ bừng mũi nhì anh, đôi mắt sáng như sao, thuần khiết mang theo du͙© vọиɠ.
Yết hầu anh lăn mấy vòng, cuối cùng không nhịn được dục hỏa thiêu đốt, đặt tay ra sau gáy cô.
“Đúng là không có cách nào với em…” Mấy chữ cuối cùng tan vào đầu lưỡi quấn quýt.
Anh hôn rất chậm, giống như đang cắn xé môi dưới của cô, gương mặt cô dần hồng lên.
Trần Ngữ Sương không nhắm mắt, không chịu nổi cách tiếp cận quyến rũ như vậy, đôi tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn đưa lưỡi vào miệng anh.
Đây giống như trần trụi dụ hoặc, hơi thở Lâm Cạnh lập tức trở nên nặng nề, càng đè nén cơ thể, ngậm chiếc lưỡi đinh hương mà liếʍ mυ"ŧ.
“Ưm…” Cô khẽ thở gấp, nhưng rất nhanh lại bị anh nuốt vào cổ họng.
Bàn tay to lớn thò vào trong áo lông của cô, cởi nút nội y rồi xoa mạnh hai bầu vυ", bắt cô phải kêu thành tiếng.
Trong phòng rất nóng, Trần Ngữ Sương nhanh chóng toát mồ hôi, mái tóc bết dính vào trán.
Lâm Cạnh hôn trán cô, ôm cô vào phòng ngủ chính.
Quần áo rơi rải rác trước cửa phòng ngủ, có lẽ việc ở chung có ý nghĩa hơn bình thường nên cả hai đều vô cùng rung động.
Môi bị mυ"ŧ liên hồi, vừa sưng vừa đỏ, như đang lên án kẻ mạnh bạo.
Vật kia cọ ngoài tiểu huyệt hồi lâu cuối cùng cũng mạnh mẽ đâm vào.
“A…” Cô nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng rên thành tiếng, lại bị tay kéo về bụng.
Lâm Cạnh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thở gấp nói: “Sương Sương kêu đi, anh muốn nghe.
”Anh càng tiến vào sâu hơn, tiếng thân thể va chạm mãnh liệt truyền khắp ngôi nhà.
Trần Ngữ Sương không còn kìm nén tiếng rêи ɾỉ nữa, hai mắt ướt đẫm nức nở.
Anh càng di chuyển nhanh hơn, môi hôn lên môi cô, khàn giọng gọi: “Sương Sương, Sương Sương…”Cô chỉ có thể kìm nén rêи ɾỉ đáp lại anh: “Dạ…”Nhục huyệt hồng ướt bị vật lạ xâm nhập nhanh chóng sưng lên, tươi đẹp quyến rũ, tiếng nước từ bên dưới vang vọng khắp nhà, nhão nhão dính dính đầy khiêu gợi.
Lâm Cạnh đỏ mắt nhìn cô nằm dưới bị anh nghiền nát, tiếng “bạch bạch” rung động, thịt non bị côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên, từng luồng dịch thủy tuôn ra, anh khẽ cười: “Bên dưới của Sương Sương kêu rất hay, hiểu chuyện hơn em nhiều.
”Khóe mắt cô mơ màng, xấu hổ muốn đánh anh nhưng lại bị anh đè ở trên giường không thể động đậy, chỉ có thể nức nở chịu đựng sự xâm nhập như mưa rền gió bão.
Anh càng quá đáng hơn, lúc sau lại nói: “Vυ" Sương Sương bị anh xoa ngày càng lớn.
” Một lúc lại muốn chụp bên dưới cho cô xem.
Trần Ngữ Sương đỏ mặt khóc thành tiếng, hạ thân không chịu được mà xoắn chặt, bọc lấy côn ŧᏂịŧ đang ra vào liên tục, làm cho gân xanh trên người Lâm Cạnh nổi hết lên.
Cô phun nước tung tóe, một bên bị dươиɠ ѵậŧ xỏ mạnh mẽ, một bên không nhịn được phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, làm chiếc ga trải giường màu xanh nhạt bọn họ mới đi mua mấy hôm trước ướt sũng.
Tử ©υиɠ sau cơn cao trào vẫn còn run rẩy, kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt bao vây cô, khiến cô không thể thở được, đầu óc cũng choáng váng.
Không biết trải qua bao lâu, đến khi hai cơ thể càng va đập mãnh liệt, Lâm Cạnh nghiến răng, đường cong khuôn mặt của anh hiện ra, cơ bụng co rút, làm bộ định rút ra ngoài.
Cô lập tức tỉnh táo, dùng sức ôm chặt cánh tay anh ở sau lưng, trong mắt lưu luyến yêu kiều, không biết dùng bao nhiêu can đảm để nói: “Đừng… Đây là kỳ an toàn của em.
”Lâm Cạnh lập tức dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn vào mắt cô, cổ họng gầm lên như dã thú.
Trần Ngữ Sương càng ôm chặt tay anh, hơi cụp mắt tránh mắt anh.
Anh mạnh mẽ cắn môi cô, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi, như muốn liếʍ khô cô.
Hạ thân đóng cọc liên hồi, sắp làm đùi cô bầm tím luôn rồi.
“Ừ…” Anh không kiềm được rêи ɾỉ, khàn khàn trầm thấp, gợi cảm muốn chết, cơ bắp toàn thân co rút lại, phía dưới càng thêm sưng to, làm cho huyệt thịt tê dại trướng lên.
Hai mắt cô đẫm lệ đón lấy anh, như một con thú nhỏ bị anh đè nặng hai chân bắn vào trong cơ thể, thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra ngoài, co rút nuốt lấy, lại không biết liêm sỉ phun tung tóe.
Khăn trải giường bị chất lỏng văng lung tung đến nhăn nhúm nhưng chẳng ai để ý, Lâm Cạnh nhẹ hôn môi cô, từng chút một, dịu dàng khiến tim cô rung động.
Giọng nói anh sau cao trào rất thỏa mãn, như khiến tim người run lên: “Anh bắn vào rồi.
Sương Sương, sinh cá Voi con cho anh nhé?”Mặt cô đỏ lên, rõ ràng biết anh trêu mình nhưng tim lại đập thình thịch, có loại vui mừng kỳ lạ.
Cô bĩu môi tránh anh, yếu ớt khiến người đau lòng.
Lâm Cạnh cười rộ lên, cắn lỗ tai cô: “Được rồi, Sương Sương ngoan, không đùa em nữa, về sau luôn có cơ hội mà.
”Lỗ tai cô khẽ giật, lặng thinh không đáp, trong mắt cũng dần lóe lên ý cười.
_______ HOÀN____.