Kiều Túc bật cười trước cách gọi đó, nhưng gật đầu nghiêm túc.
Lê Mạt hào hứng nhảy từ ghế sofa xuống, ngồi vào ghế bên cạnh anh.
“Bác sĩ Kiều, lịch khám của anh khó đặt quá, tôi đã đặt hẹn mấy tháng nay mà vẫn chưa được.
Gặp được anh thật sự là may mắn.”
Kiều Túc đưa tay cầm lấy chiếc cốc rỗng trong tay cô, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay cô.
Trái tim Lê Mạt đập mạnh, sự mát lạnh nơi đầu ngón tay anh khiến cô cảm thấy một cảm giác tê dại kỳ lạ.
Cô định rụt tay lại, nhưng anh đã kịp lấy chiếc cốc từ tay cô và đặt nó lên bàn.
Trong bầu không khí căng thẳng mà ngượng ngùng, Lê Mạt cảm thấy hai người ngồi quá gần nhau, định đứng dậy khỏi ghế thì nghe Kiều Túc cất tiếng hỏi như vô tình:
“Có người thân bị bệnh sao?”
Lê Mạt ngồi yên không động đậy, lập tức đáp: “Vâng, bà ngoại tôi có vấn đề về tim.
Bác sĩ Kiều, gặp nhau đã là duyên phận, nếu đã tình cờ gặp nhau thế này, anh có thể giúp tôi đi cửa sau không?”
Kiều Túc nhướng mày, ý vị sâu xa hỏi lại: “Đi cửa sau? Cô muốn đi thế nào?”
Nghe câu này, Lê Mạt nghĩ anh đang ám chỉ điều gì, trong lòng trách móc y đức của anh, nhưng vẫn ngó quanh một vòng, rồi khẽ nghiêng người về phía anh, hạ giọng:
“Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần bác sĩ Kiều giúp tôi, tôi sẽ tặng một phong bì lớn.”
Kiều Túc nhìn cô với vẻ thú vị, mỉm cười nói:
“Bệnh viện có quy định nghiêm ngặt, cấm nhận phong bì, cô muốn hại tôi sao?”
Lê Mạt không giỏi giao tiếp với người khác, bị anh nói thẳng thừng như vậy, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Cô nghĩ bụng, không ngờ bây giờ bác sĩ lại ngay thẳng chính trực như thế, trong đầu nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì vội vàng xin lỗi.
“Không phải, không phải, bác sĩ Kiều, ý tôi là...!là...”
Miệng lưỡi của Lê Mạt tuy không lanh lợi bằng Liêu Thất Thất, nhưng bình thường cũng khá hoạt bát.
Nhưng đối diện với ánh mắt trêu chọc của Kiều Túc, mọi lời nói đều như nghẹn lại, sự tự tin nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Cảm thấy mình có chút quá đáng và bất lịch sự, Lê Mạt cười gượng gạo, “Xin lỗi, tôi sẽ tự mình xếp hàng.”
Nói xong, cô lại định đứng lên, nhưng Kiều Túc kịp thời nói:
“Nhìn cô thấy quen quen.”
Hả? Cái gì mà quen quen? Hai người họ đã quen biết nhau sao? Hay là anh đang giả vờ quen để dễ tiếp cận? Nghĩ vậy, Lê Mạt lại ngồi im.
Kiều Túc chăm chú nhìn gương mặt cô, thậm chí còn hơi nghiêng người đến gần.
Trước sự tiếp cận bất ngờ của anh, Lê Mạt vô thức nín thở, đang định giơ tay đẩy anh ra thì Kiều Túc lại mở miệng.
“Cô là Lê Mạt? Là họa sĩ nổi tiếng với tác phẩm ‘Nông Trại’?”
“Không phải, tôi chỉ trùng tên với Lê Mạt thôi, tôi...!ừm...”
Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại.
Ủa? Hình như cô chưa từng nói tên mình với anh, vậy...!anh thật sự nhận ra cô sao?
Lê Mạt ngạc nhiên, sửng sốt nhìn anh.
Mặc dù cô rất có tiếng tăm trong giới hội họa, nhưng người biết đến diện mạo thật của cô rất ít, và người nhận ra cô thường chỉ là những người trong giới hội họa.
Ngay cả Kiều Nhất Chu và đám bạn, cũng chỉ nghĩ cô là một người vô danh cùng tên với “họa sĩ Lê Mạt.” Mỗi khi có người thấy tên cô quen thuộc, cô lại theo phản xạ giải thích rằng mình chỉ trùng tên.
Không ngờ, hôm nay lại bị một bác sĩ nhận ra.
“Anh...!anh làm sao nhận ra tôi?”
“Tôi là fan của cô, tám năm trước tôi từng may mắn gặp cô trong buổi triển lãm của đại sư Lê Sùng.”
Kiều Túc nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, giọng nói vẫn trầm ấm, vì mang theo sự ôn hòa nên càng quyến rũ.
Fan sao?
Lê Mạt ngẩn ra, rất nhanh sau đó, mặt cô lộ rõ vẻ phấn khích.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là nếu Kiều Túc là fan của cô, thì việc của bà ngoại có hy vọng rồi.
Nhờ vả fan giúp đỡ, chắc cũng không quá khó đúng không?
Nhưng, tám năm trước sao?
Lê Mạt cúi đầu suy nghĩ.
Tám năm trước cô mới mười chín tuổi.
Năm đó, ông ngoại tổ chức một buổi triển lãm tranh, và tác phẩm "Nông Trại" cũng được trưng bày trong dịp đó.
Đó cũng là lần duy nhất cô dùng tên thật của mình.
Nhưng mãi đến năm sau, "Nông Trại" mới thực sự nổi tiếng.
Dù là tám năm trước hay bây giờ, rất ít người biết cô là cháu gái của danh họa quốc gia Lê Sùng.
Do đó, lúc ấy không có nhiều người chú ý đến cô.
Không ngờ rằng, Kiều Túc lại gặp cô từ dạo ấy.
Nhưng...
“Chẳng lẽ tám năm nay tôi không thay đổi chút nào sao?”
Cô đưa tay lên xoa má mình, lẩm bẩm một câu.
Kiều Túc nhìn cô, ánh mắt không ngừng dừng lại trên gương mặt cô, mang theo một chút gì đó khó đoán.
“Bà ngoại cô mắc bệnh gì?”
Nghe anh nhắc đến bà ngoại, dòng suy nghĩ của Lê Mạt lập tức trở lại, vội đáp:
“Là...!ừm, trước giờ bà vẫn thường đến bệnh viện của anh để kiểm tra, bà tôi tên là Vương Thu Trì, chắc anh có thể tra được.”
Gặp được “bàn tay vàng” Kiều Túc trong truyền thuyết, cô sợ rằng nếu mình nói không rõ ràng thì sẽ lãng phí cơ hội hiếm có này, nên rụt rè chỉ vào chiếc máy tính trên bàn anh, ánh mắt sáng rỡ đầy mong chờ.
Kiều Túc nhướng mày, trong lúc mở máy tính, anh gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, bảo họ gửi hồ sơ của Vương Thu Trì cho anh.
Lê Mạt cảm kích cảm ơn, rồi chăm chú nhìn anh, không rời mắt khỏi vẻ mặt của anh.
Kiều Túc đọc tài liệu rất nghiêm túc, đôi mày khẽ nhíu lại.
Thấy anh nhíu mày, Lê Mạt càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, Kiều Túc buông chuột ra, đầu ngón tay thon dài từ tốn gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lê Mạt, như đang cân nhắc phải nói với cô thế nào, hoặc có nên nói hay không.
Trong lúc anh im lặng, tim của Lê Mạt như muốn nhảy lên tận cổ họng.