Thái độ của quần chúng hóng hớt thường hay nói lên danh tính của người trong cuộc nhất, Đồng Thiệu vừa mở miệng, mấy người trố mắt nhìn nhau trước đó đã rời đi rất nhanh, có ý vị "tránh còn không kịp".
Đồng Thiệu hoàn toàn phớt lờ người ngoài, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm Khang Dao từ đầu đến cuối không buông, ánh mắt bỏng tới mức cứ như đốt ra được một cái lỗ trên mặt Khang Dao: "Đã thông báo sân khấu hôm nay không có vị trí của cậu rồi, cậu còn tới đây? Tự làm mình bẽ mặt à? Cố tình làm tôi bực?"
Trong mắt Đồng Thiệu bừng bừng sự đề phòng lẫn địch ý không thể che giấu, Khang Dao thấy thú vị, càng thêm bình tĩnh quan sát khuôn mặt người này, nói chính xác thì, là quan sát sơ yếu lý lịch.
Ở trong miệng người ngoài, bạn đại học thậm chí thầy cô cũng chỉ biết gia cảnh Đồng Thiệu có hậu đãi mà gia cảnh Khang Dao thì bình thường, hằng ngày họ có nhiều va chạm trong chuyên ngành, nhưng hiếm ai biết ngoại trừ mối quan hệ ấy, thực ra Khang Dao và Đồng Thiệu còn có chung một người cha.
Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Tiếc thay, một người là đứa trẻ được sinh ra khi cha ruột đang ở thời kỳ học hành và chưa kết hôn với bạn học, một người là hoàng tử theo họ đàng gái sau khi cha ruột đi ở rể nhà giàu.
Hoàn cảnh đời sống chẳng thể đánh đồng.
"Khang Dao" nhỏ tuổi hơn Đồng Thiệu nửa năm, cuộc sống có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Điều này cũng không khó đoán, một gã đàn ông dựa vào mặt để mang con riêng vào ở rể hiển nhiên sẽ không bảo vệ cục phiền toái nhỏ này trong gia đình mới, mà vị phu nhân ngang ngược chấp nhận ông chồng ở rể kia cũng không có khả năng hòa nhã gì đối với "Khang Dao".
Giữ vững cuộc sống "ăn nhờ ở đậu" đến khi trưởng thành vào đại học, "Khang Dao" tự dọn ra khỏi nhà họ Đồng, dựa vào bản thân để mưu sinh kiếm học phí.
Có điều, một sinh viên múa chỉ biết khiêu vũ tính cách lại lầm lì thì việc duy trì mức sống không hề dễ, về sau mới bị Từ Diệu bao nuôi làm thế thân.
Chuyện đó để sau hẵng nói, gương mặt của Đồng Thiệu không thể nói là giống y đúc Khang Dao, chỉ có thể nói là "chẳng có miếng liên quan nào".
Nhìn sơ Đồng Thiệu còn đỡ, luyện nhảy từ bé cộng thêm lớn lên trong đống kim tiền, khí chất cũng không tệ, nhưng xét về ngũ quan thì sự chênh lệch vẫn bày sờ sờ ra đó.
Không phải Khang Dao tự luyến, trong quá trình trưởng thành cậu đã nghe đủ lời ca ngợi đến từ bốn phương tám hướng, vấn đề có đẹp hay không, luôn có người liên tục xác thực cho cậu nghe.
Khang Dao nhìn đủ rồi, không đáp lời Đồng Thiệu, mang theo ý cười hỏi vặn lại: "Bộ đồ này cậu mặc thoải mái chứ hả? Tôi cao hơn cậu một chút, chắc không rộng đâu nhỉ?"
Đồng Thiệu sửng sốt, không ngờ một câu không đầu không đuôi của Khang Dao còn có thể quái gở như vậy, y đanh mặt: "Đây là đồ nhảy dẫn, không phải của cậu."
Vẻ mặt Khang Dao hơi kinh ngạc, nói như lẽ đương nhiên: "Lẽ nào tôi không phải người nhảy dẫn? Từ nhỏ đến lớn nơi nào có mặt tôi, liệu cậu đã thắng nổi một lần chưa? Tôi té đập chân, chứ đâu phải té đập đầu, cậu đừng điêu với tôi nha."
Khuôn mặt Đồng Thiệu lập tức biến sắc, bị đâm trúng tim đen, biểu cảm nhất thời khó coi.
Trong trí nhớ, bất kể tính nết "Khang Dao" trầm lặng nhu nhược bao nhiêu, đều chưa từng cúi đầu trong chuyện khiêu vũ này, người khác khuyên cậu nên giả vờ thể hiện kém hơn để đổi lấy cuộc sống yên ổn, cậu cũng kiên quyết không chịu.
Khang Dao không phải "Khang Dao", nguyên chủ không biết châm biếm Đồng Thiệu bằng lời lẽ, nhưng cậu của hiện tại lại rất khoái làm thế, cậu bèn mở miệng tràn trề ác ý: "Không thể nào, không thể nào, nếu tôi không bị thương, cậu tưởng có thể lấy đi vị trí nhảy dẫn từ trong tay tôi nhờ vào thực lực thật đó hả?"
Đồng Thiệu tức đến căng bắp thịt, nổi giận đùng đùng: "Cũng không phải tôi đẩy cậu! Bị thương cũng do cậu tự gây ra, mắc mớ gì tôi không thể nhảy dẫn?!"
"Khang Dao" bị thương đúng là bởi choáng váng do tuột huyết áp, không phải vì nhân tố con người, tuy nhiên lúc ấy Đồng Thiệu ở gần sát cậu, không đẩy cậu, nhưng cũng không có kéo cậu, dẫu biết rõ té xuống từ sân khấu này có khả năng sẽ bị thương nghiêm trọng.
Song, Khang Dao lười lý luận với y, cười vẫy tay: "Ừa ừa, chúc mừng cậu, lát múa cho tốt, dẫu sao cơ hội cũng hiếm hoi, là tôi tốt bụng nhường cậu đấy."
Chữ "nhường" này cực kỳ nhục nhã, nhẹ bỗng, nhoáng cái đã xóa đi toàn bộ nỗ lực của y trong khoảng thời gian qua, Đồng Thiệu giận đến nghiến lợi, lần đầu tiên phát hiện miệng lưỡi Khang Dao bén nhọn biết kháy khịa người ta ra sao.
Y còn định nói gì đó, Khang Dao căn bản không cho y cơ hội, ngoảnh đầu bước đi.
Vứt Đồng Thiệu gai mắt lại, tâm trạng Khang Dao vui mừng khôn xiết, lúc đi ngang qua tấm gương của phòng trang điểm bèn dừng lại sửa sang, trong gương phản chiến bóng người mặc sơ-mi trắng, từ trên xuống dưới đều cực kỳ đơn thuần.
Khang Dao không mặn mà đối với lối ăn mặc nhạt nhẽo này cho lắm, may mà tuy không có đồ trang sức, gương mặt cậu lẫn thân hình đắp nặn nên nhờ luyện ballet quanh năm này vẫn đủ cứu vớt, thiếu trang sức tô điểm cũng toát lên vẻ tao nhã sang chảnh hơn Đồng Thiệu.
Quan trọng hơn là, vị crush trong lòng nhân vật công chính kia đúng là thuộc kiểu này.
Được thôi, kiên nhẫn nào.
Khang Dao vò tóc, để kiểu tóc tiếp tục hơi rối, trước khi rời đi vẫn quyến luyến nhìn gel xịt tóc không thôi, rất là kiềm chế mới không tóm lấy xịt cho mình vài nhát.
Ra khỏi hậu đài, Khang Dao chưa rời đi, cậu vòng qua lối vào, người phụ trách ăn vận trang trọng đang hướng dẫn khán giả vào vị trí.
Khang Dao nhàn nhã đứng trong hàng ngũ, lúc đến phiên cậu, người phụ trách nhìn bộ dạng cậu, hỏi: "Sinh viên trường? Năm mấy?"
Khang Dao: "Năm nhất."
Người phụ trách: "Tân sinh viên năm nhất không được sắp xếp vị trí, phải có vé đặt trước."
Khang Dao chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập mạnh mà trả lời: "Có vé, quên ở ký túc xá rồi."
Nghe nói quên mang, người phụ trách còn sầu muộn hơn cậu: "Sao lại quên mang được hả, chưa tới mười mấy phút nữa là mở màn rồi, bây giờ còn kịp lấy không? Cậu tên gì, để tôi kiểm tra."
Khang Dao đáp: "Đồng Thiệu."
Người phụ trách chỉ có danh sách và thông tin, không có hình, sau khi xác nhận là sinh viên múa của trường rồi so sánh với Khang Dao trước mặt, đã nhanh chóng thả người, chỉ cho cậu chỗ ngồi.
Khang Dao tiến thẳng vào, yên vị tại chỗ của Đồng Thiệu, Đồng Thiệu có tiết mục, trước nửa buổi sẽ không xuất hiện, Khang Dao chiếm địa bàn(*) chẳng mảy may áp lực.
(*) chiếm địa bàn, bản Trung là cưu chiêm thước sào (鸠占鹊巢): mang ý nghĩa chiếm nhà, chiếm đất, tài sản của người khác.
Câu này xuất phát từ 《 Kinh Thi · Thiệu Nam · Thước Sào 》.
truyện đam mỹ
So với nhà giàu cao cấp như Từ gia, Đồng gia chẳng có nổi cái danh hiệu, vị trí này còn có thể —— có thể nhìn thấy gáy của công chính Từ Diệu.
Giữa lúc rảnh rỗi chờ đợi chương trình bắt đầu, Khang Dao rất thảnh thơi thử hai game mới.
Thời gian như thoi đưa, ánh đèn trong hội trường tối lại, tiệc tốt nghiệp của trường điện ảnh C chính thức khai mạc.
Trường học chi rất nhiều tiền để thiết kế ảnh toàn ký chuyên nghiệp, tràn trề cảm giác khoa học kỹ thuật, xây dựng bầu không khí đến nơi đến chốn, Khang Dao bị thu hút, thưởng thức một hồi.
Không bao lâu, sau màn khai mạc, tiết mục mới lục tục bắt đầu.
Khang Dao chẳng có hứng thú đối với những màn biểu diễn đã được dày công chuẩn bị kia, sự chú ý chỉ đặt trên mái đầu ở giữa hàng trước.
Qua chừng mười phút hơn, mục tiêu bỗng di chuyển, bóng dáng cao lớn của Từ Diệu đứng dậy đi ra ngoài, trên điện thoại của hắn nhấp nháy tia sáng, hẳn là ra ngoài nghe máy.
Khang Dao cong khóe miệng, đè nén cảm xúc nhộn nhạo của mình, cũng đứng dậy theo, nói với người bên cạnh: "Xin lỗi, nhường đường chút nhé."
Khang Dao vừa di chuyển, vừa kiểm soát tốc độ phù hợp.
Mắt thấy Từ Diệu sắp đi quang qua lối hành lang, cậu bước một bước về trước, chuẩn xác đụng trúng vai đối phương.
Một tiếng xuýt xoa vang lên.
Từ Diệu va chạm trực diện với người đi ra từ dãy sau, bả vai đồng thời chịu lực, di động của hắn bị hất văng theo quán tính, bay đi giữa bóng tối, rơi xuống mặt đất, ánh sáng cũng theo đó tối xuống.
Nhất thời, cảm giác nôn nóng đã dằn trong lòng nửa ngày như thể tìm được dịp bùng nổ, Từ Diệu nhíu mày, hít sâu một hơi mới nhịn được cơn thịnh nộ.
Hắn không nên tới nơi này.
Không liên quan đến người khác, mà từ khi tới hội trường Từ Diệu đã khá bất mãn rồi.
Điện ảnh C là trường cũ của Lại Tinh Duy, không phải trường cũ của hắn, gần đây hắn mới về nước tiếp nhận Mãn Tinh Media của ba chưa được mấy ngày, trong tay cả đống chuyện lớn, thời gian ăn một bữa cơm cũng không nhín ra nổi, hoàn toàn không có lòng dạ tham dự buổi diễn tốt nghiệp quái gì.
Nhưng Lại Tinh Duy nhất quyết gọi điện hẹn hắn vào thời điểm này, nói muốn tìm một nơi để bàn chuyện mua bản quyền với hắn.
Dạo này Từ Diệu có ý định thoát xác, tự tay chế tạo vài IP cao cấp, vì vậy mới bớt thời gian cho Lại Tinh Duy, kết quả khi gặp nhau lại bị báo cho hay buổi tối còn phải xem biểu diễn, cứ thế bị Lại Tinh Duy lôi đến trường điện ảnh C.
Từ Diệu và Lại Tinh Duy cùng nhau lớn lên từ thuở cởi truồng tắm mưa, về điểm cong cong lượn lượn kia của Lại Tinh Duy, Từ Diệu nhắm mắt cũng biết gã nghĩ gì.
Chẳng phải Lại Tinh Duy muốn xem trình diễn gì sất.
Rõ ràng là đang theo đuổi sinh viên nào đó học điện ảnh C, muốn để Từ Diệu đánh giá thử, mượn mặt mũi nhằm mở "cửa sau" ký hợp đồng vào công ty.
Sau khi buổi diễn bắt đầu, di động của Từ Diệu hiện mấy cuộc gọi, đều bị Lại Tinh Duy mặt dày nhận thay, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa bèn đi ra ngoài nghe máy, đến tận bây giờ vẫn chưa nghe được.
Từ Diệu nén lửa giận cúi đầu nhặt điện thoại, còn chưa chạm đến, một bàn tay đã nhặt nó lên trước hắn.
"Xin lỗi, chắc chưa hỏng đâu."
Người cất tiếng là một nam sinh trẻ tuổi, Từ Diệu nhận lấy di động, mất kiên nhẫn ngước nhìn, ánh đèn điện thoại hắt lên vừa vặn, chào đón tia sáng màu vàng nhạt kia, hắn trông thấy một nốt ruồi trên mép môi trái của chàng trai trước mắt.
Vị trí nốt ruồi ấy thực sự quá khéo, dù xê dịch một li nào, cũng sẽ không có cảm giác hút hồn như thế nữa.
Nhưng trùng hợp thay nó thật vừa khít làm sao, khiến người ta thấy hờ hững, lại khiến người ta thấy mập mờ, tới nỗi cánh cổng ký ức chợt rộng mở về phía hắn, một cảm xúc đậm nét hơn thay thế cho lửa giận nuốt sống hắn.
"...!Yên Lai?"
Lúc thốt ra cái tên này, Từ Diệu có đôi phần hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã hoàn hồn nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Đâu phải Yên Lai, thành thật mà nói, nếu so với Yên Lai thì cậu ta còn xinh đẹp hơn rất nhiều, một gương mặt hầu như không tì điểm.
Đúng vậy, sao Yên Lai có thể ở đây.
Trong khoảnh khắc Từ Diệu chần chừ, vẻ mặt nam sinh hiện nét không vui nhỏ nhoi, không nhiều, nhưng đủ bị Từ Diệu chộp được.
Dường như ánh mắt của hắn làm đối phương khó chịu, nam sinh liếc hắn một cái, không có ý định tán gẫu, quay đầu rời đi.
Từ Diệu đuổi theo chậm một bước, muốn gọi nam sinh lại, nhưng đối phương thấy hắn theo kịp bèn đi nhanh hơn, quyết tâm muốn bỏ rơi hắn.
Bấy giờ di động reo lên, đầu óc Từ Diệu sực tỉnh, cúi đầu bắt máy.
Trong điện thoại là trợ lý của hắn, thấy hắn nghe máy thì lập tức nhắc chuyện buổi họp tối, nãy giờ Từ Diệu đã muốn nhận cuộc gọi này, ai dè lúc thật sự nhận được rồi lại lơ đãng mất tập trung.
Nghe công chuyện xong, Từ Diệu dặn dò rằng một tiếng nữa mình sẽ trở về rồi cúp điện thoại, nhìn lại hướng nam sinh rời đi, đối phương sớm đã mất tăm mất tích.
Chẳng hiểu sao Từ Diệu lại đứng phỗng tại chỗ đợi một hồi, lúc sau quay lại ghế cũng vô thức nhìn lướt qua cái dãy đụng trúng người nọ.
Có một vị trí trống, nam sinh đó không hề trở về chỗ..