Tôi Khóc Rồi Xạo Đấy


Xử lý xong mọi thứ, Khang Dao nhàn nhã duỗi người, cậu đang ở trong nhà hàng thuộc khách sạn, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của người khác.

Ai nấy đều len lén ngó trộm cậu, Khang Dao thì giống như đã quen nếp, chẳng thèm để ý, lướt trang web trò chơi một hồi rồi đọc quảng cáo thuê ngoài game đang tuyển dụng.

Cậu hiện rất rỗi rảnh, tìm chút chuyện làm cũng hay, chỉ tiếc là trên thị trường chưa có phần mềm thu thập thông tin mà trước đây cậu sáng chế nhằm phát triển game, làm cái gì cũng phiền muốn chết.

Thừa dịp bây giờ có thời gian, Khang Dao không hề chần chừ, mở chương trình rỗng ra viết lại theo trí nhớ.

Trong mắt người xung quanh, mười ngón tay cậu như bay, cứ như đang gõ bừa, trên thực tế mỗi dãy số hiệu đều đã được Khang Dao thuộc nằm lòng.

Trong chuyên môn của cậu, miễn cậu muốn, không gì là không làm được.
∞•∞
Chín giờ sáng, Đồng Thiệu đến sảnh lớn của công ty Mãn Tinh Media, hít thở một hơi thật sâu.

Cô nàng tiếp tân xinh đẹp còn chưa xác nhận lịch hẹn với y, từ đầu thang máy bên kia đã xuất hiện một người, tuổi tác cỡ hơn ba mươi, đeo thẻ chức vụ quản lý phòng ban.

"Đồng Thiệu đúng không?"
Đồng Thiệu vội thưa: "Vâng, năm nhất ngành ballet học viện vũ đạo điện ảnh C, hôm qua có nói chuyện điện thoại với quý công ty..."
Chưa đợi dứt câu, người đàn ông hơi mập nọ đã vui tươi nói: "Vậy thì đúng rồi, hôm qua là anh gọi đấy, anh họ Trương, gọi anh Trương là được, đi lối này, phỏng vấn trên tầng 17."
Hai người cùng nhau vào thang máy, mỗi một bước chân Đồng Thiệu đều đi tới mức trong lòng rã rời.

Trước kia bất kể là ở trường hay ở nhà, gia thế lẫn xuất thân sẽ luôn đắp nặn cho y một vùng an toàn thoải mái, bao phủ bởi một lớp hào quang không nhiều nhưng có thể khiến y cao hơn người ta một bậc.

Nhưng khi đặt chân vào tòa cao ốc này, bối cảnh nho nhỏ có thể tính là lợi hại của y giống như bị gạt bỏ sạch sẽ vậy.

Nói thật, y không cảm thấy hôm qua mình biểu hiện tốt cho lắm, y bị những lời của Khang Dao ảnh hưởng, phát huy hơi sơ suất, dưới tình huống đó lại hứng được cành ô-liu của Mãn Tinh, kinh ngạc vui mừng đồng thời khó tránh sinh nỗi thấp thỏm.

Đương lúc Đồng Thiệu hồi hộp, anh Trương bên cạnh cũng đang quan sát y một cách lặng lẽ.


Trường hợp thế này, tất nhiên là Đồng Thiệu đã cố ý sửa sang cách ăn vận, toàn thân trên dưới chỉ mặc nhãn hiệu nổi tiếng, đặc biệt tạo kiểu tóc, tươi trẻ nhẹ nhàng, phong thái cũng tốt, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Chẳng qua là, đối với cách thức vào cửa của người này, bất giác anh Trương vẫn khá thất vọng, không thể nói là không hài lòng, chỉ là...!ít cảm giác động lòng người hơn anh tưởng, dẫu sao, đây cũng là người mà do đích thân vị đại thiếu gia mới nhậm chức kia xác định thời gian phỏng vấn.

Ngẫm nghĩ thử, anh Trương có hơi tò mò, cười nói: "Chỉ phỏng vấn thôi, đừng căng thẳng, mấy người phụ trách bọn anh đều biết, ai cũng tốt hết, sẽ không làm khó em đâu, hỏi gì thì em trả lời nấy, đến lúc biểu diễn tài năng cũng đừng gò bó quá."
"Bình thường tổng giám đốc Từ không có tới, nhưng là em thì chắc anh ấy sẽ xuống xem, không cần hồi hộp đâu, nếu anh ấy đã vừa ý em thì ắt hẳn là em có điểm xuất sắc..."
Đồng Thiệu giật mình: "Tổng giám đốc Từ? Từ Cảnh Hành?"
Anh Trương cũng sửng sốt: "Không, không phải vị tổng giám đốc Từ đó, bây giờ đương nhiệm là tổng giám đốc Từ "nhỏ", trong công ty cũng gọi anh ấy là tổng giám đốc Từ, ặc, Từ Diệu á, em không biết hả?"
Đồng Thiệu không biết chuyện này thật, nhưng không cản trợ y hiểu ngay rằng vị tổng giám đốc Từ mới này chính là boss của Mãn Tinh.

Hóa ra Mãn Tinh đổi trụ cột rồi? Trong trường học chẳng có tin đồn nào, có điều nếu cũng họ Từ, tám mươi phần trăm chính là con một của ông già Từ Cảnh Hành.

Thừa kế nghiệp cha, điều bình thường thôi.

Anh Trương thấy dáng vẻ vừa mới biết chuyện của Đồng Thiệu, cũng lấy làm lạ, anh còn tường người mà đại thiếu Từ đích thân trao cơ hội cho, dù không quen biết thì ít nhất phải từng gặp mặt.

Đang trò chuyện, thang máy đến nơi, anh Trương dẫn Đồng Thiệu vào hành lang.

Trong hành lang có bảy tám người xếp hàng, đều là tuấn nam mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp, hẳn là những người đi phỏng vấn khác.

Toàn bộ đang xếp hàng, nhưng chỉ có Đồng Thiệu là được chính anh Trương đi xuống đón.

Anh Trương nói: "Em xếp hàng ở đây trước đi, không có đông, đến phiên em nhanh thôi."
Lời này không sai, quả nhiên Đồng Thiệu không đợi quá lâu, trước khi bước vào, những người xếp hàng trước y đã đi một tua, có kẻ bước ra khó nén hưng phấn, có kẻ bước ra vành mắt đỏ hoe, thành hay bại chỉ liếc mắt là hiểu.

Bầu không khí này lây nhiễm Đồng Thiệu, khiến cơ thể y càng thêm căng thẳng, may mắn thay, sau khi vào phòng, mấy người phụ trách nhìn y rồi thì thái độ cũng tính là hài lòng.

Mọi người xem tư liệu của y, đặt câu hỏi: "Tương lai có dự định phát triển cái gì, vẫn muốn múa tiếp chứ? Cân nhắc quay phim chưa? Học môn biểu diễn chưa?"

Đồng Thiệu đối đáp từng cái một, y thực sự rất yêu vũ đạo, nhưng giống với đa số người, khi sự lựa chọn debut bày ra trước mắt, y sẽ không ngại buông bỏ cái gọi là mơ ước và tấm lòng ban sơ.

Đương lúc vấn đáp, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, bọn anh Trương nhìn nhau, quả nhiên có một người xuất hiện vào hồi cuối kỳ phỏng vấn.

Người nọ tới rất vội vàng, chẳng thèm gõ cửa, Đồng Thiệu chỉ nghe thấy một tiếng cửa mở, rồi ngoảnh đầu đã đụng phải tầm mắt của người đàn ông cao to.

Có lẽ người này không cao đến thế, nhưng bởi vì góc nhìn, ấn tượng đầu của Đồng Thiệu chính là chiều cao người này hơi quá đáng.

Hoặc do khí thế trên người hắn quá ác liệt, gương mặt toát lên vẻ xoi mói khắt khe bẩm sinh, cái kiểu cao đó cứ vô thức mang lại cảm giác "chỉ tay năm ngón".

Đồng Thiệu không hó hé một chữ, bị người đàn ông quan sát mấy giây liền.

Hắn hỏi y: "...!Đồng Thiệu?"
Đồng Thiệu gật đầu, cũng hỏi: "Tổng giám đốc Từ?"
Sắc mặt Từ Diệu nhất thời trầm xuống.

Tuy hắn không định nảy sinh ảnh hưởng gì bởi sự xuất hiện của mình đối với màn phỏng vấn này, nhưng không ngờ hắn lại nhìn thấy một người hoàn toàn khác xa mong đợi.

Tên thì là tên của chỗ ngồi ngày hôm qua, nhưng người thì không phải người ấy, hắn nhầm rồi.

Từ Diệu không che giấu được nỗi thất vọng, biểu hiện cụ thể là nét mặt ngày càng đanh lại, hắn không lên tiếng nữa, xoay lưng bỏ đi thẳng, mọi người trong phòng trố mắt nhìn nhau lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nhưng không một ai bày tỏ sự kinh ngạc, dường như đã sớm quen với tính cách nói giận là giận trong truyền thuyết của Từ Diệu.

Đồng Thiệu đã bốn mắt nhìn nhau với Từ Diệu, càng nhận ra rõ hơn nỗi thất vọng trong giây lát của đối phương.

Trái tim y lập tức chìm xuống đáy, y vô duyên vô cớ nghĩ: Toang rồi.

.


truyện đam mỹ
Người này không cần mình.

Rời khỏi phòng phỏng vấn, Từ Diệu trở về tầng 33 của mình, Lại Tinh Duy đã đến, đang nhàm chán lướt xem nhận xét sách, mái tóc xám khói làm gã trông trẻ ra không ít, tràn trề sự hiềm nghi của "lão già" cưa sừng làm nghé.

Từ Diệu không có tâm trạng lảm nhảm với Lại Tinh Duy, lấy mấy hợp đồng ra, nói thẳng: "Có ký không?"
Lại Tinh Duy bò dậy từ sofa, vò đầu một cách khó chịu: "Chẳng phải muốn bàn bạc với tao à? Hành động bàn bạc đâu, sao ký luôn vậy???"
"Tao nắm chắc điều kiện của công ty khác rồi, điều kiện bên tao là tốt nhất, nếu mày có đầu óc thì sẽ không bỏ tao để chọn người khác."
Lại Tinh Duy biết tỏng đạo lý này, mặc dù tính tình chó Từ quái đản, nhưng tuyệt đối sẽ không để anh em thua thiệt, gã ưu sầu nói: "Tao do dự lâu vậy cũng đâu phải là không muốn bán, tao sợ bán rồi thì bất luận là phim điện ảnh hay truyền hình đều quay nát bét sách của tao, hồi trước có nhiều game muốn mua lắm, tiền không ít nhưng tao cũng không bán."
Từ Diệu không phản bác về sự cẩu thả của rất nhiều tác phẩm thị trường, bèn đáp ngắn gọn: "Đích thân tao nắm hạng mục này."
Đích thân Từ Diệu nắm giữ, chắc chắn sẽ không tồi, Lại Tinh Duy cắn răng: "Được, ký thôi ký thôi."
Tiếp đó đặt bút, hợp đồng được ký kết.

Lại Tinh Duy hoàn thành một việc lớn, vừa cảm thấy không nỡ vừa cảm thấy kích động.

"Ê, ra ngoài ăn bữa cơm cùng chúc mừng nhá?"
Từ Diệu chỉ thẳng ra cửa: "Tự đi đi, không rảnh tiếp mày."
Ăn cháo đá bát(*) cũng đâu có nhanh vầy, Lại Tinh Duy hơi cáu: "Tao không đi, mày phải mời tao ăn cơm!"
(*) Ăn cháo đá bát gốc là 卸磨杀驴 (tá ma sát lư): Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa, có ý nghĩa sau khi xay xong thì giết chết lừa
Từ Diệu chẳng màng nhìn gã, mở máy tính ra tiếp tục đọc tài liệu và hạng mục của hắn.

Không phải cường điệu hóa đâu, công chuyện của Từ Diệu nhiều vô số kể, chẳng những là bên phía Mãn Tinh Media, phía Hawilla mẹ hắn còn tổ chức ba cái show lớn, hiện tại hắn bận tối mắt tối mũi, có thể nhín thời giờ đi xuống lầu xem thử cũng là vì vài chuyện chiếm giữ tinh thần hắn quá.

Bằng không...!
Vừa nhắc tới sự kiện đó, Từ Diệu đã hối hận.

Liên hệ người ta tới phỏng vấn là một phút bốc đồng của hắn, bây giờ ý tưởng hụt hẫng, càng nhớ lại càng cảm thấy chút tâm tư đó làm hắn chán ghét bản thân.

Từ Diệu không thèm ngẩng đầu lên, Lại Tinh Duy thấy hắn không quan tâm mình, quả thực có hơi tự rước nhục, nhưng cứ rời đi lại càng bẽ mặt hơn, gã vừa nghĩ nhất định tối nay phải lừa chó Từ một bữa cơm, vừa mở nhóm chat của nhân viên ra.

Một tin nhắn hấp dẫn ánh mắt gã, đó chẳng phải là chữ viết, mà là một tấm hình, hình chân dung mặt mộc của một chàng trai trẻ.

Dáng dấp bắt mắt ghê —— ấn tượng đầu tiên của Lại Tinh Duy.


Ấn tượng thứ hai, chính là nốt ruồi mỹ nhân kia, điểm xuyết tại mép môi trên, giống y đúc với người nào đó trong trí nhớ.

Lại Tinh Duy lập tức gửi một loạt dấu chấm hỏi:???
Nhân viên công tác giải thích: "Báo cáo sếp, người mẫu đăng ký đợt sách này siêu ổn, trong hình là cậu ấy, hài lòng chưa?"
Hài lòng, cực kỳ hài lòng.

Không chỉ hài lòng, Lại Tinh Duy còn cảm thấy rất con mẹ nó vui vẻ.

Gã mừng rơn đi tìm Từ Diệu: "Chó Từ, mày xem nè, thế giới rộng lớn đúng là không thiếu cái lạ, éo ngờ có chuyện trùng hợp thế này."
Từ Diệu hoàn toàn không để vào tai.

Lại Tinh Duy đành sửa lại: "Anh à, hôm qua tao có nhắc Tiểu Yên á, mày coi nốt ruồi mỹ nhân của người này nè, có phải bản của Tiểu Yên không?"
Nghe thấy nốt ruồi mỹ nhân, bả vai Từ Diệu chậm rãi dựng lên.

Lại Tinh Duy chưa phát hiện trong sắc mặt u ám của hắn còn vương chút vi diệu, cấp tốc giơ di động đối diện Từ Diệu.

Gương mặt đêm qua chỉ nhoáng một cái đã hằn sâu trong đầu kia, lần này lại hiển hiện dài lâu trước mắt, Từ Diệu nhìn chăm chú một hồi.

Trước đó nhận nhầm người nên không muốn tìm nữa, bây giờ cậu ta lại đột ngột xuất hiện.

Lại Tinh Duy còn đang chờ phản ứng của hắn: "Giống không hả? Hả?"
Từ Diệu nhíu mày, nửa ngày vẫn im lặng, đó chỉ là một đặc điểm tương tự thôi, cậu ta không phải Yên Lai, huống chi hắn cũng không muốn nhớ lại mối quan hệ với Yên Lai.

Đừng để tâm, đừng để tâm, đừng để tâm.

Từ Diệu nghĩ, đoạn mở miệng lại trái ngược hoàn toàn: "Cậu ta tên gì, mày có thông tin của cậu ta?"
Lại Tinh Duy không rõ đầu cua tai nheo mà trả lời: "Chắc có chứ, cậu ta đăng ký làm mẫu sách cho tao mà, đợi nha, để tao hỏi cái."
Chốc lát, Lại Tinh Duy đáp: "Cậu ta tên Khang Dao, điện ảnh C, là dân ballet giống Kiều Kiều."
Như thể Từ Diệu không nghe được hai chữ ám thị "Kiều Kiều", chỉ hỏi: "Khi nào phỏng vấn?"
Lại Tinh Duy: "Sao, mày muốn tới à?"
Từ Diệu bỏ máy tính trong tay xuống, đầu cũng không thèm ngẩng: "Đừng phiền nữa, cút mau.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận